Chương 225

22/04/2025 10 5.0

Khoảnh khắc mở mắt ra, Jeong Taeui biết có điều gì đó không ổn. Hình như có tiếng ồn ào vang lên khiến cậu tỉnh giấc, nhưng bên ngoài vẫn còn tối mịt.

Ban đầu, cậu nghĩ có lẽ mình nghe nhầm. Đôi mắt còn vương chút buồn ngủ chớp vài lần, rồi cậu định nhắm lại. Nhưng đúng lúc đó, lần này cậu thực sự nghe thấy âm thanh đó. Nó vọng đến từ một nơi khá xa—những tiếng người xôn xao, hỗn loạn, vội vã di chuyển.

Jeong Taeui mở mắt hẳn. Cậu đưa tay tìm chiếc đồng hồ đặt bên cạnh giường. Mới chỉ hơn ba giờ sáng một chút.

Âm thanh ồn ào bên ngoài vẫn chưa dứt. Cậu rời khỏi giường và bước ra ngoài.

Hành lang khu biệt thất vẫn yên tĩnh. Sân giữa, nội viện, cũng như các phòng khác trong dinh thự đều tĩnh lặng như thể không một ai thức dậy. Sự ồn ào đến từ bên kia bức tường bao quanh biệt thất, từ những tòa nhà khác trong khu dinh thự. Đôi lúc có tiếng bước chân vội vã chạy ngang qua bức tường gần đó, kèm theo những tiếng hô hoán khó hiểu, như thể ai đó đang đánh thức những người còn đang say ngủ. Những âm thanh ấy vọng đến từ xa, rồi lại đến gần.

Chỉ riêng biệt thất này là chìm trong tĩnh lặng. Một cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài, giữ nguyên sự cô lập thường thấy, ngay cả trong lúc này, nó vẫn như một thế giới hoàn toàn khác biệt.

“…Giờ này mà có chuyện gì thế…”

Jeong Taeui khẽ nói thầm, đưa tay vuốt mái tóc rối bù. Cậu quay lại nhìn đồng hồ để chắc chắn mình không nhìn nhầm, nhưng mới chỉ vài phút trôi qua kể từ lần kiểm tra trước đó.

Một sự ồn ào bất thường.

Vào giờ này, ở phía bên kia bức tường, rất nhiều người—có lẽ là tất cả những người đang lưu trú trong khu dinh thự—đều đã thức dậy và đang di chuyển vội vã như thể họ đang chuẩn bị cùng nhau đi đâu đó.

Jeong Taeui đứng bất động trước sân giữa một lúc, rồi theo bản năng, cậu quay nhìn về phía hành lang vẫn đang chìm trong bóng tối. Cánh cửa ở cuối hành lang phía tây, một nơi luôn có người canh gác ngay cả giữa đêm khuya đáng lẽ ra cũng phải có ai đó ở đó lúc này, nhưng bây giờ lại chẳng có ai cả.

Cậu mở to mắt, sải bước nhanh về phía đó. Nhưng khi thử đẩy cánh cửa vài lần, cậu nhíu mày, tặc lưỡi. Cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài.

“Cái quái gì thế này. Nếu có hỏa hoạn, chẳng phải sẽ chết hết sao?”

Jeong Taeui lầm bầm khó chịu.

Dù không có ai canh cửa, nhưng nếu bị khóa như thế này cậu cũng không thể ra ngoài. Không có cách nào để gỡ chốt khóa từ bên trong, mà cánh cửa này cũng không hề đủ yếu ớt để có thể phá vỡ chỉ bằng tay không.

Nhưng… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Giữa đêm khuya thế này mà có từng ấy người thức dậy và chạy khắp nơi thì hẳn không thể là chuyện nhỏ.

Jeong Taeui đứng im một lúc, đưa tay xoa cằm rồi quay người lại. Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng bên ngoài, biệt thất vẫn chìm trong tĩnh lặng. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai đang di chuyển. Cứ như thể trong biệt thất này chỉ còn lại mỗi cậu vậy.

Bỗng dưng một cảm giác cô lập kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu lập tức bước nhanh về phía phòng của Jeong Jaeui. Nhưng ngay khi vừa băng qua sân giữa, chưa kịp đến nơi thì cánh cửa phòng đã mở ra.

Jeong Jaeui xuất hiện, trông có vẻ mới chỉ vừa thức dậy, mái tóc hơi rối, quần áo cũng chưa chỉnh tề nhưng trên khuôn mặt anh không có chút dấu hiệu nào của cơn buồn ngủ. Anh đứng ở sân giữa, im lặng lắng nghe những âm thanh bên ngoài.

“…Taeui, em ra ngoài từ khi nào thế?”

“Anh cũng nghe thấy tiếng ồn ào à? Em mới dậy thôi, nhưng hình như cũng chưa lâu lắm.”

Jeong Taeui nhún vai nói.

Cả hai đều im lặng, không ai nói gì trước. Họ tiếp tục lắng nghe những âm thanh vọng từ bên ngoài. Thời gian trôi qua, tiếng ồn ào không hề giảm bớt mà thậm chí còn lớn hơn.

“…Có khi nào là cháy không?”

Jeong Taeui bất giác thốt lên, dù nhìn bầu trời đêm đen kịt khiến cậu hiểu rõ không phải như vậy. Jeong Jaeui vẫn giữ im lặng, ánh mắt trầm tư như đang suy tính điều gì đó.

Những tình huống thế này không phải là chuyện thường xảy ra. Chỉ có một số giả thuyết có thể nghĩ đến. Hoặc là một vị khách quý bất ngờ ghé thăm—một nhân vật quan trọng đến mức có thể khiến toàn bộ khu dinh thự náo loạn thế này. Hoặc là có kẻ xâm nhập, chẳng hạn như một băng cướp tấn công. Hoặc tệ hơn là một thảm kịch nào đó vừa xảy ra, một biến cố lớn đến mức tất cả mọi người đều phải thức dậy ngay giữa đêm…

Jeong Taeui lại quay nhìn vào bên trong hành lang.

Bên trong biệt thất yên ắng tách biệt rõ ràng với bên ngoài dường như chẳng có gì cử động ngoại trừ họ. Mọi thứ đều đứng yên. Cả thời gian, âm thanh, không gian như thể chỉ có họ tồn tại trên đời này.

Đúng lúc đó.

Một phần của sự huyên náo vỡ ra, một nhóm nhỏ hơn tách khỏi đám ồn ào và tiến gần về phía này. Những tiếng bước chân vang lên từ bên kia bức tường, hòa cùng những giọng nói thì thầm khe khẽ, dần tiếp cận nơi đây.

Những bước chân ấy dừng lại bên ngoài cánh cửa ở cuối hành lang phía tây. Khoảng năm, sáu người đứng đó. Ngay sau đó, cạch—cạch, hai tiếng nặng nề vang lên liên tiếp, cánh cửa được mở ra. Một người bước vào.

Khi cánh cửa mở, như thể sự huyên náo bên kia cũng tràn vào đây. Dù bên trong biệt thất vẫn tĩnh lặng, nhưng những âm thanh xì xào đã len vào qua khe cửa.

Người bước qua cánh cửa tiến vào với những bước chân dứt khoát như thể đến để đánh thức những người đang ở đây. Đi được vài bước, hắn chợt thấy Jeong Jaeui và Jeong Taeui đang đứng ngoài sân trong, liền hơi chững lại trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó hắn tiếp tục tiến về phía họ, cất lời.

“Vẫn còn thức à? Ở đây có ồn lắm không?”

Là Raman.

Hắn khoác trên người chiếc áo tobe và quần gutra trắng. Như thể vừa mới đặt chân đến từ một đất nước nóng bỏng xa xôi, hoặc chuẩn bị rời đi ngay lúc này, hắn mang đến hương vị của cát và sa mạc.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của Jeong Taeui trong giây lát, nhưng rồi lại nhanh chóng rời đi, hướng sang Jeong Jaeui.

“Tôi ghé qua chào một chút. Có vẻ như tôi phải trở về nước ngay bây giờ nhưng sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”

Có lẽ vì là đêm khuya, trên mặt hắn chẳng có chút ý cười. Nhưng giữa bầu không khí đầy bất an bên ngoài, vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên, trầm tĩnh đến lạnh lùng.

“Đã có chuyện gì sao?”

“Chi tiết thì phải đến nơi mới biết, nhưng hình như có một vụ khủng bố vũ trang. Đối tượng bị nhắm đến là những nhân vật cấp cao. Tôi sẽ dẫn theo vài người có khả năng chiến đấu và quay về nước để xem xét tình hình.”

Raman nói với vẻ thản nhiên. Jeong Taeui hơi nhướn mày. Nếu là đất nước của hắn, dù thỉnh thoảng vẫn có những lời đe dọa khủng bố, nhưng so với khu vực Trung Đông thì đó vẫn là một nơi có tình hình an ninh khá ổn định. Vậy mà giờ đây nếu đối tượng bị nhắm đến là những nhân vật cấp cao, thì khó có thể quy kết đơn thuần là do vấn đề tôn giáo.

Ở vùng đất ấy, những cuộc xung đột lớn nhỏ, thậm chí cả những vụ khủng bố quy mô nhỏ chẳng bao giờ lên báo vẫn thường xuyên xảy ra. Nhưng nếu mục tiêu là một lãnh tụ tôn giáo, thì ít ra còn có thể dễ hiểu hơn một chút.

“Mong anh đi đường cẩn thận.”

Jeong Jaeui nhẹ nhàng nói. Raman cúi nhẹ đầu, thoáng ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại không cất lời mà chỉ để lại một câu ngắn ngủi—”Vậy tôi đi đây.” rồi hắn quay người rời đi không chút do dự. Hệt như thể hắn chỉ ghé qua để chào hỏi.

Cánh cửa đóng lại. Nhưng lần này, nó không bị khóa từ bên ngoài. Ngay sau Raman, bốn người khác bước vào. Một trong số họ đứng trước cửa.

Không phải người đàn ông Ả Rập vẫn canh gác ở đó mọi khi. Kẻ này cao hơn một chút, thân hình gầy hơn. Trong số những người mới vào, có hai gương mặt quen thuộc và hai người lạ. Có vẻ như “dẫn theo vài người có khả năng chiến đấu” chính là ý này, hắn sẽ mang theo những kẻ có thể dùng được và quay về nước.

Thực ra, nghĩ kỹ lại thì đây vốn là biệt thự riêng của hắn. Giữ lại đội vệ sĩ vũ trang khi hắn vắng mặt mới là chuyện kỳ quặc. Vậy nên khi hắn quay về nước, việc họ rời đi theo cũng là điều bình thường, giống như bây giờ.

Jeong Taeui nhìn lướt qua những gương mặt mới, đoán rằng họ không thể giỏi bằng những người trước đây. Nhưng ngay sau đó, cậu chỉ khẽ nhún vai, thở dài.

Dù kỹ năng của họ có tệ đến đâu, chỉ cần không phải kẻ nghiệp dư hoàn toàn thì cũng chẳng dễ gì đột phá vòng trong, vượt qua họ để trốn ra ngoài. Xét cho cùng, Jeong Taeui cũng chẳng phải bậc thầy về chiến đấu. Cậu chỉ quen với việc đánh đấm hơn người bình thường một chút. Còn Jeong Jaeui thì hoàn toàn không phải một chiến lực đáng kể. Một người đơn độc, không vũ khí, không có bất kỳ lợi thế nào về tình huống thì làm sao có thể một mình chống lại bốn người mà vượt qua được chứ.

“Mà thực ra, việc từng có những kẻ giỏi đến thế canh giữ nơi này cũng thật nực cười.”

Trên hòn đảo nghỉ dưỡng yên bình này, một nơi hẻo lánh đến mức ngay cả khi thế giới bên ngoài có xảy ra tranh chấp, nơi này cũng sẽ là nơi cuối cùng bị cuốn vào—rốt cuộc thì có chuyện gì mà cần đến một đám chuyên đánh đấm túc trực sẵn? Thay vì như bây giờ, họ đi theo Raman trở về nước để chuẩn bị cho những cuộc xung đột có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Raman rời khỏi biệt thất, dường như đi thẳng ra ngoài ngay sau đó.

Trong một lúc lâu sau, biệt thất vẫn còn huyên náo vì những tiếng xì xào, nhưng khoảng một giờ sau, âm thanh ấy dần lắng xuống. Cuối cùng, một sự tĩnh lặng đầy bất an bao trùm cả biệt thất, và ngoại trừ việc gương mặt những người trong biệt thất đã thay đổi, nơi này lại chìm vào tĩnh mịch như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“… Nếu đến mức gọi cả đám người ở ngoài vào thì có vẻ chuyện này cũng không nhỏ nhỉ.”

Jeong Taeui đưa tay gãi cổ, thở dài.

Một vụ khủng bố nhắm vào tầng lớp lãnh đạo của đất nước ư? Không đoán được mục đích hay kẻ đứng sau. Cậu liếc nhìn Jeong Jaeui trông có vẻ đang suy nghĩ, nhưng không nói gì.

Tuy nhiên…

Jeong Taeui lặng lẽ quan sát Jeong Jaeui.

Có lẽ một sự thay đổi nào đó sắp xảy ra dù là theo cách nào đi nữa, chẳng hạn như không phải khủng bố mà là đảo chính, dẫn đến một cuộc chính biến chẳng hạn… Nhưng mà đó đâu phải chuyện của nước mình. Dù có đổ máu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cuộc tranh đấu giữa những người cùng huyết thống mà thôi.

Jeong Taeui gãi đầu, tiếp tục bước về phía phòng ngủ, rồi ngước nhìn bầu trời vẫn còn tối đen, có lẽ còn lâu nữa mới đến bình minh.

Bầu trời vẫn rực rỡ đầy sao khiến cậu lơ đãng nhìn lên một lúc.

Tối qua cậu không ngủ ngon.

Thực tế thì cậu đi ngủ khá muộn.

Cứ nghĩ là sẽ được rời đi nhưng cuối cùng lại thất bại, khiến cậu phải suy nghĩ xem liệu có phải mình sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời hay không. Cậu cũng tự hỏi khi nào mới có cơ hội mà rời khỏi đây, và mỗi lần như thế, khuôn mặt của Raman lại hiện lên trong đầu, khiến cậu buồn bực đến mức không thể chợp mắt.

Dẫu vậy, một khi đã ngủ, cậu thường ngủ rất sâu. Nhưng đêm qua Jeong Tarui lại bị đánh thức bởi tiếng ồn vào lúc tờ mờ sáng. Cậu bị cuốn vào những âm thanh hỗn loạn đó khoảng hai tiếng, rồi chỉ mới ngủ lại không lâu trước khi trời sáng.

Bởi vậy nên cậu cảm thấy buồn ngủ. Dù thường dậy sớm, nhưng hôm nay có ngủ nướng một chút cũng chẳng sao. Dạo này thời gian thừa mứa đến mức ngay cả khi ngủ cả ngày cũng chẳng ai nói gì. (Dù rằng có muốn ngủ cả ngày cũng không được.)

Chính vì thế khi Jeong Jaeui đánh thức cậu, trong cơn ngái ngủ, cậu đã nghĩ như thế. Mơ hồ cảm nhận được ai đó chạm vào mình, cậu mở mắt liền thấy Jeong Jaeui đang ngồi bên giường, cúi nhìn mình.

Nhìn đồng hồ thì mới khoảng tám giờ.

Tuy muộn hơn giờ dậy thường ngày một chút, nhưng không đến mức để Jeong Jaeui phải đánh thức. Trước đây có lần cậu ngủ từ sớm mà mãi đến ba giờ chiều vẫn chưa tỉnh, khiến Jeong Jaeui lo lắng mà phải gõ cửa gọi dậy. Từ đó trở đi, anh chưa bao giờ đánh thức cậu nữa.

“Sao thế?”

Jeong Taeui vừa nhấn ngón tay lên mí mắt nặng trĩu, vừa ngồi dậy. Cậu liếc nhìn đồng hồ thêm lần nữa như một thói quen, rồi tự nhủ dù chưa ngủ đủ có lẽ cũng đến lúc dậy rồi.

“Bên ngoài ồn ào lắm.”

Jeong Jaeui nói với giọng trầm tĩnh.

Nghe bình thản và ung dung đến mức trong giây lát, Jeong Taeui không hiểu anh đang nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn anh.

“Giờ này thì bên ngoài có hơi náo nhiệt cũng đâu có gì lạ. Đêm qua đã ồn ào một trận rồi nên chắc người ta mới tán dóc nhiều hơn bình thường thôi. Dù sao biệt thất này cũng chẳng có bao nhiêu người, bên ngoài có ồn thế nào đi nữa cũng…”

Jeong Taeui ngáp dài, giọng ngái ngủ, lẩm bẩm như thể trách anh đánh thức mình chỉ vì mấy chuyện cỏn con. Cậu vươn vai một cái, cảm giác đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.

Và ngay khoảnh khắc đầu óc cậu trở nên tỉnh táo hơn—câu nói của Jeong Jaeui đột ngột dừng lại.

Bên ngoài rất ồn.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025