Chương 224

22/04/2025 10 5.0

Một lần thì có thể cho qua, nhưng nếu đến hai lần, rõ ràng là có ý đồ. Jeong Taeui quay lại đối diện với bọn họ, rồi chậm rãi lên tiếng với Raman đang quay lưng về phía mình.

“Có vẻ như anh đang chặn đường thì phải…?”

“Oh, vậy sao?”

Raman liếc nhìn Jeong Taeui. Ánh mắt hắn chẳng khác gì thường ngày. Môi khẽ cong thành nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến rợn người. Hắn từ từ hướng ánh nhìn trở lại Jeong Jaeui, người đang nhìn hắn với gương mặt cứng đờ đầy lưỡng lự.

Đột nhiên, Raman nở một nụ cười sâu.

“Tôi đã nghĩ sai rồi. Không ngờ có thể tạo ra thứ này một cách dễ dàng đến vậy.”

“Ý anh là… nghĩ sai điều gì?”

Jeong Jaeui khẽ hỏi lại nhưng đôi mắt hơi nhíu lại của anh đã cho thấy anh vốn dĩ đã biết câu trả lời.

“Ý tôi là không thể để hai người đi được. Nếu có khả năng để thứ này lọt vào tay kẻ khác, thì đó sẽ là một lợi thế cho kẻ địch, và tôi phải ngăn chặn điều đó từ trước.”

Giọng nói trầm thấp của Raman vang lên rõ ràng trong căn thư phòng tĩnh lặng. Một lúc lâu không ai nói gì. Người duy nhất vẫn giữ được nụ cười thản nhiên là Raman.

“Thế này thì quá đáng rồi… Lời anh nói khác hẳn khi trước đấy.”

Jeong Taeui thở dài, lên tiếng.

Cậu đã thấy kỳ lạ vì mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ. Dạo này vận xui cứ đeo bám lấy cậu. Nhưng mà vì có anh trai bên cạnh nên cậu đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. …Nếu vận xui của mình còn mạnh hơn cả chuyện đó thì đúng là đáng buồn thật.

Dù Jeong Taeui bất mãn lên tiếng, Raman vẫn không hề nhúc nhích. Dường như hắn còn chẳng buồn nghe, chỉ quay lưng lại với Jeong Taeui mà nhìn chằm chằm vào Jeong Jaeui, như thể đang chờ xem anh sẽ đáp lại thế nào.

Jeong Jaeui giữ im lặng hồi lâu. Ánh mắt anh trượt xuống, dừng lại trên ngực Raman, rồi cuối cùng mới nhìn thẳng vào hắn.

“Tôi không có ý định tạo ra vũ khí nữa. Thứ tôi đã trao cho anh có lẽ là cái cuối cùng rồi. Vậy nên sẽ không có ai khác có thể đòi hỏi tôi làm điều tương tự như anh đã làm.”

Nhưng Raman chỉ bật cười khe khẽ. Hắn chậm rãi lắc đầu.

“Lời nói của con người không đáng tin. Chứng cứ là ngay lúc này đây, người đã nói rằng sẽ không tạo ra vũ khí nữa, lại vừa giao cho tôi bản thiết kế của một loại vũ khí mới.”

Chưa đợi hắn nói hết câu, Jeong Taeui đã thở dài đầy bất lực và thốt lên.

“Vậy theo cái logic đó thì chẳng có lựa chọn nào hợp lý cả. Nếu muốn giữ lời, không tạo thêm vũ khí thì phải bị nhốt cả đời, còn nếu đã vi phạm một lần thì có thể tiếp tục làm vũ khí cho nơi khác, nên vẫn cứ bị nhốt tiếp?”

Cậu bực bội nói bằng tiếng mẹ đẻ: “Bảo tôi phải theo cái điệu nào đây, ông anh à?” rồi bĩu môi.

Nhưng Raman chẳng có vẻ gì là sẽ nhượng bộ. Hắn chỉ lắc đầu.

Jeong Jaeui sau một lúc trầm ngâm, chậm rãi mở miệng.

“Raman. Anh đã hứa với tôi rằng nếu tôi trao vũ khí cho anh, anh sẽ ngay lập tức để tôi rời khỏi đây, và sẽ cho tôi một phần thưởng xứng đáng. Tôi không cần phần thưởng đó. Trong thời gian ở lại đây, tôi đã nhận được quá nhiều rồi. Tôi chỉ mong anh thực hiện vế đầu của lời hứa.”

“Chuyện đó tôi phải xin lỗi rồi. Tôi đã suy nghĩ sai lầm.”

Raman bình thản phá bỏ lời hứa của mình và lắc đầu.

Jeong Taeui cố nuốt cơn giận đang trào dâng trong lòng. Nếu cứ nhìn mặt hắn thêm chút nữa, chắc cậu sẽ tức đến phát bệnh mất. Vậy nên cậu quay phắt đi.

Cậu hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Không hề nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Cậu cứ tưởng rằng chỉ cần trao cho Raman thứ hắn muốn, mình sẽ có thể ngay lập tức rời khỏi đây. Ai mà ngờ được lại có một trở ngại phi lý thế này chứ.

“Ngài là hoàng tộc thì ít nhất cũng nên giữ lời chứ.”

Jeong Taeui lầm bầm với vẻ bực bội, một tay ôm lấy ngực như thể có gì đó đè nặng bên trong. Cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo như băng giá đang chiếu vào sau gáy mình, nhưng không thèm quay lại.

“Việc phá vỡ lời hứa của chính mình, với tôi mà nói cũng là điều đáng tiếc. Nhưng nếu có thứ quan trọng hơn cả thể diện, thì dù có tổn hại đến danh dự đi chăng nữa, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Giọng nói bình thản đến đáng sợ của Raman vang lên từ phía sau lưng.

Cơn giận trong lòng Jeong Taeui lại trào lên một lần nữa. Đây chính là lý do không thể chơi chung với lũ nhà giàu này. Đây chính là lý do.

Cậu tự nhắc đi nhắc lại định kiến của mình, cố gắng kìm nén cơn tức giận. Dù có nói gì đi nữa, chắc chắn hắn cũng chẳng nghe lọt tai. Cậu chỉ có thể quay lưng lại, lặng lẽ đấm nhẹ vào ngực mình như để xoa dịu cảm giác khó chịu trong lòng.

“…Vậy thì phải làm gì để anh thả chúng tôi đi?”

Jeong Jaeui suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. Raman khẽ nhướng mày. Ngay sau đó, hắn bật cười trầm thấp.

“Quả nhiên, cậu rất thông minh. Đề xuất một phương án khác, hửm…”

Hắn có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt hơi nheo lại, hắn chậm rãi nhìn xuống Jeong Jaeui. Jeong Jaeui im lặng, chờ đợi câu trả lời sau khi hắn kết thúc dòng suy tưởng.

Cuối cùng, sau một khoảng lặng ngắn, Raman từ tốn mở miệng. Nhưng câu trả lời thốt ra lại khiến người ta thất vọng.

“Tiếc rằng tôi chẳng có một phương án thay thế nào hợp lý cả. Cho đến khi tôi nghĩ ra điều gì khả thi hơn, thì buộc phải yêu cầu hai người ở lại đây thêm một thời gian. …Dĩ nhiên giống như trước kia, tôi cam đoan rằng cậu sẽ không gặp bất kỳ bất tiện nào khi ở đây. Tôi xin lấy danh dự của mình và gia tộc để bảo đảm.”

Tuyên bố xong, Raman quay người như thể không có ý định tiếp nhận thêm bất kỳ ý kiến nào khác. “Vậy thì hãy nghỉ ngơi cho tốt.” Hắn nói lời chào ngắn gọn, rồi bước ra khỏi phòng, lướt qua bên cạnh Jeong Taeui vẫn đang đứng quay lưng lại với cánh cửa.

Lúc này, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Jeong Taeui—nếu cậu túm cổ gã đàn ông này, dí dao vào cổ hắn để ép buộc thì sao nhỉ…? Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy nảy ra, cậu đã lập tức bác bỏ. Dù có làm thế chắc gì đã có tác dụng?

Jeong Taeui liếc nhìn Raman khi hắn lướt qua bên cạnh.

Khuôn mặt Raman không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn không hề ngoái lại dù chỉ một lần, cứ thế băng qua khoảng sân trung tâm, thẳng hướng hành lang phía tây. Cuối cùng bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, và cánh cửa ấy đóng lại chặt chẽ, một lần nữa cách ly không gian tĩnh mịch này khỏi thế giới bên ngoài.

Jeong Taeui chậm rãi thở dài. Cậu gãi đầu rồi quay lại phía sau. Ở đó, Jeong Jaeui vẫn đang đứng ngây ra.

“…Hắn không định thả chúng ta đi.”

Jeong Taeui ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lại nhún vai, lặp lại điều mà cả hai đều đã rõ ràng từ trước. Có vẻ như Jeong Jaeui cũng không lường trước tình huống này. Trên gương mặt anh thoáng chốc hiện lên chút bối rối.

“Đúng vậy… Giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Lời thì thầm không hẳn là để hỏi ý kiến của Jeong Taeui, mà giống như đang tự nói với chính mình hơn. Jeong Taeui thả mình ngồi phịch xuống đất, ngay trước cửa. Cậu gãi đầu, trầm tư suy nghĩ.

Jeong Jaeui im lặng rất lâu sau đó, anh chợt nhìn sang Jeong Taeui. Khi thấy cậu ngồi đó với dáng vẻ hơi chán nản, anh khẽ thở ra một hơi dài. Và rồi anh cất giọng, bình tĩnh như chính hơi thở ấy.

“Không sao đâu. Chúng ta sẽ ra ngoài được thôi.”

Jeong Taeui nhìn về phía anh. Đó không phải ánh mắt an ủi, chỉ đơn thuần là một giọng điệu bình thản như thể đang nói lên một sự thật hiển nhiên.

Có lẽ anh đã nghĩ ra một cách nào đó. Phải, có thể lắm. Dù sao thì người đàn ông trước mặt cậu cũng là một thiên tài mà ai ai cũng khao khát có được. Cảm giác nặng trĩu trong lòng dường như nhẹ đi đôi chút. Jeong Taeui nhìn Jeong Jaeui một lúc, rồi bất giác bật cười khẽ.

“Nếu có cách nào, dạy em đi.”

“Không, anh chẳng có cách gì cả… nhưng rồi chúng ta sẽ ra ngoài thôi.”

Jeong Jaeui lắc đầu nhẹ, đáp lại với vẻ thản nhiên. Jeong Taeui nhìn chằm chằm anh. Một suy nghĩ mơ hồ chợt nảy lên trong đầu cậu. Nếu không có lý do nào khác, vậy thì—

“…Tại sao?”

“Vì em muốn ra ngoài. Và vì thế, anh cũng muốn ra ngoài.”

Jeong Jaeui nói với vẻ chẳng mấy quan trọng, như thể đó là điều hiển nhiên. Jeong Taeui biết rõ hơn ai hết rằng những lời đó không phải là lời nói suông hay niềm tin mù quáng.

Đây chính là khoảnh khắc đó.

Khoảnh khắc hiếm hoi mà Jeong Taeui thực sự cảm thấy ghen tị với anh trai mình. Cậu bật cười. Một tràng cười lớn, dài dằng dặc. Cơn bực bội và chán nản trong lòng cũng tan biến theo từng tiếng cười ấy.

Chẳng có gì được giải quyết cả. Bọn họ vẫn bị giam trong cái thiên đường nhỏ bé này, và giờ đây, bất kỳ con đường hợp lý nào để thoát khỏi đây đều đã biến mất.

Nhưng khi nhìn vào Jeong Jaeui—người trước nay chưa từng lo lắng về bất cứ vấn đề sinh tồn nào, lúc này vẫn mang vẻ mặt hờ hững như thể muốn nói “Thì sao chứ, rồi cũng sẽ có cách thôi mà”—Jeong Taeui không thể ngừng cười.

Không phải cậu không tin vào vận may kinh khủng của Jeong Jaeui. Dù nó có liên quan đến cậu hay không thì cậu cũng đã chứng kiến điều đó vô số lần.

Jeong Taeui cứ cười mãi, đến mức khi nhìn Jeong Jaeui, nụ cười vẫn chưa hề phai nhạt.

Thực ra, Jeong Taeui chấp nhận sự may mắn phi thường của anh trai như một thực tế, nhưng cậu không lạc quan đến mức đặt kỳ vọng vào một phép màu trước khi nó xảy ra. Vì suy cho cùng, dù lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, vận may vẫn luôn là thứ không chắc chắn.

Dẫu vậy, Jeong Taeui vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Có lẽ đó chính là vận may mà Jeong Jaeui mang đến cho cậu .

Đêm hôm ấy, năm phút trước khi đồng hồ điểm nửa đêm.

Ở Riyadh – Ả Rập Xê Út, một loạt vụ khủng bố đã xảy ra cùng lúc.

Các nhân vật chóp bu trong giới chính trị và kinh tế trở thành mục tiêu, hứng chịu những vụ đánh bom quy mô nhỏ ngay tại nơi ở của họ.

Khi mặt trời mọc, thủ đô vốn được xem là vùng an toàn giữa khu vực xung đột Trung Đông cũng đã rơi vào hỗn loạn. Không ai biết kẻ chủ mưu là ai, cũng chẳng ai hiểu rõ mục đích đằng sau.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025