Chương 223

22/04/2025 10 5.0

Nếu đã đủ tự tin để nói đến “phần thưởng xứng đáng”, thì chắc chắn đó sẽ là một khoản không nhỏ. Một hộ chiếu thôi thì chẳng có gì khó khăn cả. Trong khi Jeong Taeui đang kiểm tra xem mình có quên gì trong hành lý không, Jeong Jaeui bất giác lẩm bẩm một cách vô thức.

“Phần thưởng xứng đáng à… Anh chẳng cần mấy thứ đó. Nếu lại đưa một mỏ dầu nữa thì chỉ tổ phiền phức.”

“Ừm…” Jeong Taeui gật gù theo phản xạ, nhưng rồi bỗng khựng lại. Cậu nhíu mày, nghiêng đầu. Có vẻ như mình vừa nghe thấy chuyện gì đó kỳ quặc.

“Anh nói cái gì cơ?”

“Mỏ dầu. Trước đây tôi anh được tặng một cái.” Jeong Jaeui thản nhiên đáp. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh nhún vai, giọng có chút phiền phức. “À, đúng rồi. Anh vẫn còn giữ giấy chứng nhận quyền sở hữu. Taeui, em có cần không? Anh cho em đấy.”

Jeong Taeui trừng mắt nhìn anh không chớp. Không thể tin được.

Mỏ dầu. Một cái mỏ dầu. Nếu nói đến mỏ dầu, thì hẳn là cái thứ phun ra vàng đen cuồn cuộn ở Trung Đông đó.

“…Anh nói là anh có một mỏ dầu? Ai đưa cho anh vậy?”

“Raman. Nó không lớn lắm, nhưng hắn nói là cũng khá hữu dụng nên đã tặng anh.”

Jeong Taeui lặng người, nhìn chằm chằm vào Jeong Jaeui không rời mắt.

Jeong Jaeui nói: “Nếu sau này cần thì cứ nói. Anh không cần đâu.” Nhưng những lời đó chẳng lọt vào tai cậu.

Chính vì thế mà người ta lại càng có định kiến với những kẻ sinh ra đã ngậm thìa kim cương trong miệng…

Jeong Taeui vò đầu. Dù gì thì cũng đã bị giam giữ, có đưa cho cũng chẳng có tác dụng gì, vậy mà hắn vẫn tặng cho được. Tên này đang nghĩ gì chứ? Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, xa cách ấy, cậu chẳng thể nào hình dung ra được.

“Chắc hắn rất muốn lấy lòng anh trai mình nhỉ. Cần vũ khí đến mức đó sao. …Thế nhưng, lúc người ta nhờ thì không làm, lại cứ thong dong chơi bời. Vậy mà hắn ta vẫn nhịn được, không nổi giận, giỏi thật đấy.”

Jeong Taeui lẩm bẩm với vẻ hậm hực. Jeong Jaeui chỉ im lặng cười, rồi gõ nhẹ lên tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn như thể muốn nói: “Nên bây giờ anh mới làm đây.”

Jeong Taeui thở dài. Dù sao thì giờ cậu cũng có thể rời khỏi đây. Khi ra ngoài, cậu có thể gặp những người cần gặp, và cả những người cậu muốn gặp nữa.

Đầu ngón tay cậu khẽ run. Một người thoáng lướt qua trong tâm trí. Người đầu tiên cậu sẽ liên lạc ngay khi rời khỏi nơi này.

“…Rốt cuộc thì mình vẫn không chữa được cái bệnh hoang tưởng này nhỉ…”

Jeong Taeui lẩm bẩm một mình. Nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng cậu không hề tệ. Một nụ cười thoáng lướt qua trên môi.

Đúng lúc đó, từ cuối hành lang vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần. Âm thanh trầm ổn mà sắc lạnh. Jeong Taeui quay đầu về phía phát ra tiếng động. Bước chân dừng ngay trước thư phòng, rồi một người xuất hiện.

“Chào buổi sáng.”

Người bước vào cất lời chào xã giao là Raman. Hắn vẫn đến vào đúng giờ như mọi khi.

Khi bước vào thư phòng, thấy Jeong Taeui đang ở đó, Raman hơi nhướng mày như thể không ngờ sẽ gặp cậu ở đây. Cũng phải thôi. Trước nay, mỗi khi có việc ở thư phòng, Jeong Taeui luôn tránh mặt Raman. Đợi hắn ta rời đi rồi cậu mới quay lại.

“Hai anh em có vẻ đang trò chuyện thân thiết nhỉ.”

Raman nở nụ cười mềm mỏng, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Nếu là trước đây, cậu sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy nụ cười đó. Nhưng giờ khi biết đây sẽ là lần cuối, nó lại chẳng khiến cậu bận tâm đến vậy.

“Hôm nay, không biết tôi có nhận được một câu trả lời tốt hay không đây?”

Raman vừa nói vừa tiến một bước về phía Jeong Jaeui. Giọng nói dịu dàng ấy vẫn lặp đi lặp lại những lời như mọi khi, nhưng khi nghe nó, Jeong Taeui lại cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, vũ khí lại rơi vào tay gã đàn ông này. Điều khiến hắn thèm khát không phải vũ khí, mà là cái tên Jeong Jaeui gắn liền với nó. Chỉ nghĩ đến việc cái tên ấy bị lợi dụng cũng đủ khiến Jeong Taeui cảm thấy chán ghét, dù cho chính Jeong Jaeui đã ngầm đồng ý.

Giờ thì cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa. Cậu cắn nhẹ môi, khuôn mặt thoáng vẻ u ám.

Nhưng người sẽ bị lợi dụng cái tên của mình – Jeong Jaeui – lại chẳng có biểu cảm gì cả. Như thể ngay từ đầu anh đã chẳng bận tâm đến chuyện này.

Thậm chí lúc này, trông anh còn có vẻ đang vui. Có lẽ sau cùng, anh cũng đã thực hiện được mong muốn của người đàn ông đã cho mình một cuộc sống thoải mái suốt thời gian qua. Và điều đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Jeong Jaeui khẽ cười. Nhưng không phải nụ cười mơ hồ hay hờ hững như mọi khi. Lần này, đó là một nụ cười thực sự mãn nguyện. Raman khựng lại khi nhìn thấy nụ cười ấy. Nụ cười trên gương mặt hắn dần biến mất.

Jeong Jaeui cầm lên vài tờ giấy đặt trên bàn và đưa cho hắn.

“Đây. Tôi đã làm theo đúng yêu cầu của anh. Anh muốn pháo chống tăng đúng không? Có lẽ chẳng cần chỉnh sửa gì thêm, cứ dùng luôn bản này là được. Trang đầu tiên là cấu trúc đầu đạn…”

Jeong Jaeui lật từng trang giấy, đưa ra lời giải thích sơ lược. Anh còn bổ sung thêm rằng những người quen thuộc với nội dung này có thể dễ dàng nắm bắt mà không cần giải thích thêm, rồi lật tiếp từng trang giấy trước mặt như thể đang xác nhận điều đó với đối phương.

Tuy nhiên, Raman không hề nhìn vào những tờ giấy.

Nụ cười thường trực trên khuôn mặt hắn đã biến mất không còn dấu vết. Một khuôn mặt không chút biểu cảm, thậm chí lạnh lẽo đến rợn người, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jeong Jaeui.

“……?”

Jeong Taeui đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ thoáng nhíu mày.

Trái ngược với cảm giác bực bội của bản thân, cậu đã chắc chắn rằng người kia sẽ rất hài lòng. Và đáng lẽ hắn phải vui vẻ mới đúng. Thế nhưng trên khuôn mặt đó lại không hề có dấu hiệu nào của sự hài lòng.

Có lẽ vì sau một thời gian dài lui tới nơi này mỗi ngày mà không có được câu trả lời như ý, nên đến khi mong ước bất ngờ được đáp ứng một cách ngoài dự đoán, hắn thậm chí còn chưa kịp tưởng tượng ra điều đó.

Sau khi lật hết chừng bảy tờ giấy và giải thích toàn bộ nội dung, lúc này Jeong Jaeui mới nhận ra ánh mắt vô cảm của đối phương. Anh ngẩng đầu lên, thoáng chút bối rối nhìn người trước mặt, rồi nghiêng đầu tiếp tục nói.

“Đây chỉ là nội dung sơ lược, nhưng những điều quan trọng nhất đã được ghi chép lại đầy đủ, nên một chuyên gia nhìn vào sẽ có thể hiểu ngay mà không cần chú thích thêm. Tuy nhiên nếu có điểm nào mơ hồ hoặc thiếu sót, xin cứ liên lạc với tôi. Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ trở về nhà ngay, nên anh có thể gửi tin đến đó.”

Nói xong, Jeong Jaeui đưa xấp giấy cho Raman. Người kia vẫn nhìn chằm chằm vào anh mà không hề cử động, mãi một lúc sau mới từ từ hạ ánh mắt xuống những trang giấy.

“Hôm qua em còn từ chối… mà chỉ trong một ngày đã hoàn thành nó sao?”

Raman cất giọng trầm tĩnh. Bàn tay chậm rãi lật từng trang giấy mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt lạnh lùng quét qua nội dung bên trong cũng không chút dao động. Ngay cả nụ cười lịch sự thường ngày cũng biến mất.

“À, tôi chỉ chỉnh sửa lại một bản thảo từng suy nghĩ trước đây thôi… Anh không hài lòng sao?”

Nhìn gương mặt lạnh lùng đến mức cứng đờ của Raman, Jeong Jaeui lên tiếng đầy nghi hoặc. Raman đọc hết trang cuối cùng, sau đó gập lại xấp giấy và hướng ánh mắt về phía anh.

“Không phải vậy. Ngay cả một kẻ ngoại đạo như tôi cũng thấy đây là một bản thiết kế rất đáng giá. Thật sự rất xuất sắc.”

Giọng điệu của Raman không mang chút xã giao nào, bởi lẽ bản thiết kế này không cần đến sự tâng bốc.

Jeong Jaeui khẽ gật đầu, mỉm cười.

“Vậy thì thật may quá. Nếu có thể giúp ích được thì tôi rất vui.”

Nụ cười trên môi anh trông thật sự chân thành. Nhìn dáng vẻ ấy, Jeong Taeui chợt nghĩ rằng có lẽ trong khoảng thời gian ở lại đây, Jeong Jaeui cũng không hoàn toàn cảm thấy thoải mái như vẻ ngoài. Dù sao thì người đàn ông này đã dốc hết sức để cung cấp mọi thứ mà Jeong Jaeui cần. Dù có không biểu lộ ra ngoài, nhưng chẳng phải người ta vẫn nói rằng “không có gì đắt hơn đồ miễn phí” hay sao? Việc đó chắc chắn cũng gây áp lực ít nhiều.

Jeong Taeui chợt thở dài, đứng dậy khỏi ghế. Sau đó cậu tiến về phía cửa, chính xác hơn là tiến về phía sau lưng hai người họ rồi lên tiếng.

“Vậy thì đi thôi, anh Jaeui. —— Cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi trong suốt thời gian qua.”

Cậu bước ngang qua giữa Raman và Jeong Jaeui, tiến về phía cửa. Khi đi ngang qua Raman, ánh mắt hai người chạm nhau, cậu liền khẽ cúi đầu chào một cách lịch sự. Dù không hề muốn gặp lại người đàn ông này thêm lần nào nữa, nhưng xét cho cùng, cậu cũng không chịu thiệt hại gì quá lớn. Hơn nữa dù bị giam giữ, nhưng họ vẫn được đối xử tử tế, không thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Jeong Taeui chân thành nói lời cảm ơn, rồi đứng trước cửa, chờ Jeong Jaeui bước ra.

Jeong Jaeui im lặng nhìn Raman một lúc lâu. Khi ánh mắt anh chạm phải Raman – người đang cầm trên tay bản thiết kế vừa được trao cho – anh khẽ gật đầu.

“Nhờ anh mà tôi đã có thể ở đây mà không gặp khó khăn gì. Chúc anh luôn khỏe mạnh, cho đến ngày chúng ta gặp lại.”

Tuy nhiên, ngay khi vừa dứt lời và định cất bước rời đi—

“Em đi ngay bây giờ sao? Không cần phải rời đi đột ngột như vậy chứ.”

Raman nhẹ nhàng chắn trước mặt anh. Dù chỉ hơi nghiêng người một chút và lùi về phía sau một bước, nhưng khi Jeong Jaeui vừa định bước tới, anh đã ngay lập tức bị chặn lại.

“Em là vị khách quý mà tôi đã tiếp đón suốt một thời gian dài. Hơn nữa, em còn tặng tôi một món quà quý giá thế này… Nếu cứ để em đi như vậy, thể diện của tôi biết để đâu đây?”

Raman lắc đầu, giọng nói trầm thấp.

Jeong Taeui đứng chờ ở cửa thoáng nhíu mày. Không biết từ khi nào, trên gương mặt Raman đã trở lại với nụ cười dịu dàng thường thấy. Nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười ấy khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Tôi cảm kích vì lời đề nghị của anh. Nhưng tôi còn có việc cần làm. Anh đã dành cho tôi sự quan tâm quá mức trong suốt thời gian qua rồi, tôi e rằng mình không thể nhận thêm nữa.”

Jeong Jaeui lắc đầu, hơi dịch người sang bên để bước đi. Nhưng một lần nữa, Raman lại lùi về phía sau và nghiêng người chặn đường. Jeong Taeui nhíu mày. Ngay cả Jeong Jaeui cũng thoáng cứng đờ nét mặt.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025