Chương 222

22/04/2025 10 5.0

Dù gần như chẳng biết gì về công việc của Jeong Jaeui, nhưng chỉ nhìn vào những bức vẽ và chữ viết đó, Jeong Taeui lập tức hiểu ra. Cậu đã từng nhìn thấy thứ tương tự vài lần trước đây. Khi đó, cậu không nghĩ rằng những thứ này sẽ thực sự trở thành hàng hóa để giao dịch, nhưng…

“Đêm qua anh thức vì cái này à?”

Jeong Taeui khẽ hỏi, cầm lên một trong những trang vẽ chi tiết nhất.

Nét vẽ có chút vụng về và trẻ con, nhưng nội dung của nó thì không thể nhầm lẫn được. Đó là một bản vẽ thiết kế – khung sườn cơ bản được vẽ rõ ràng – của một khẩu pháo chống tăng.

Nhưng ngay sau đó, Jeong Taeui khẽ nghiêng đầu. Không, có lẽ nó không phải là pháo chống tăng. Bản vẽ này khác với những gì cậu từng biết.

Trước hết, nòng pháo quá nhỏ và ngắn. Không biết người vẽ đang kỳ vọng vào mức độ uy lực nào, nhưng xét về chiều dài đủ để chứa đạn pháo, thì thứ vũ khí này chắc chắn không có sức công phá quá lớn.

Nó có thể nhẹ hơn và cơ động hơn, nhưng điều này lại đi ngược với nguyên tắc cơ bản của một loại vũ khí. Tuy nhiên điều đó không phải vấn đề lúc này. Quan trọng hơn là…

“Ừm… chỉ cần chỉnh sửa thêm một chút là xong. Đợi chút đi, anh muốn hoàn thành trước bữa sáng.”

Jeong Taeui lặng người nhìn Jeong Jaeui vẫn thản nhiên nói mà không chút biểu cảm. Dù thế nào đi nữa, chuyện này thật vô lý. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, anh lại có thể thiết kế ra một loại vũ khí, thậm chí còn vạch ra cả bản thiết kế cơ bản.

“Anh Jaeui… Anh thực sự là thiên tài…”

Jeong Taeui sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nếu nói là cậu có khả năng miễn nhiễm với chuyện này thì có hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại, Jeong Jaeui vốn dĩ đã từng làm ra không ít chuyện khó tin. Dù vậy, đến mức này thì quả thực quá sức tưởng tượng…

Giọng nói thất thần của Jeong Taeui khiến Jeong Jaeui liếc nhìn cậu. Sau đó như thể hơi ngượng ngùng, cậu khẽ nhăn mặt một cách lúng túng rồi lại cúi mắt xuống bàn. Anh vừa viết tục di chuyển tay không ngừng vừa nói:

“Không đâu. Anh đã suy nghĩ về nó từ trước rồi. Chỉ là ghi lại những gì đã nghĩ và chỉnh sửa một chút thôi, chẳng có gì to tát cả.”

“……”

Jeong Taeui phe phẩy tờ giấy trong tay một lúc rồi đặt xuống. Sau đó anh đi đến chiếc ghế bên cửa sổ, ngồi xuống và lặng lẽ nhìn Jeong Jaeui.

— Chúng ta ra ngoài đi, Taeui.

Câu nói lặng lẽ mà Jeong Jaeui thốt lên hôm qua chợt hiện về trong tâm trí. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc nói ra câu đó, anh đã định sẵn sẽ làm thế này. Chừng nào Jeong Taeui không nói rằng mình không muốn rời khỏi đây, thì dù có phải rút lại lời nói hay thay đổi quyết định, anh cũng sẽ tìm cách ra ngoài.

Jeong Taeui siết nhẹ bàn tay phải đang muốn với tới vai anh. Đó là một bàn tay muốn giữ chặt lấy vai anh, muốn nói với anh rằng hãy dừng lại, rằng mọi chuyện vẫn ổn.

— Nếu em muốn ra ngoài nhưng lại nghĩ rằng mình phải ở lại vì anh, thì anh cũng muốn ra ngoài vì em, dù đó không phải là điều anh mong muốn.

Đó chắc chắn là suy nghĩ thật lòng của Jeong Jaeui.

Vậy nên nếu Jeong Taeui cố gắng ngăn cản, chẳng phải sẽ trái với ý muốn của cậu sao? Cậu có thể hiểu được tâm tư của anh. Nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ làm như thế.

Jeong Taeui im lặng cúi đầu. Sau đó, cậu nhìn xuống bàn tay phải mà mình đang ghìm chặt bằng tay trái. Bàn tay phải chần chừ một lúc, rồi cuối cùng cũng thả lỏng.

“… Hình dạng có vẻ độc đáo và ngầu đấy… Nhưng cái đó, thực sự có thể bắn được không?”

Jeong Taeui lên tiếng từ phía sau lưng Jeong Jaeui. Cậu cất giọng nhẹ nhàng, như để anh yên tâm rằng cậu vẫn đang ở đây. Dường như Jeong Jaeui thoáng dừng tay lại, nhưng chỉ trong giây lát. Anh tiếp tục viết thêm gì đó trong vài chục giây, rồi cuối cùng đặt bút xuống. Sau đó, anh quay lại nhìn Jeong Taeui.

Anh lặng lẽ quan sát cậu một lúc, rồi bất chợt nở một nụ cười nhạt, như thể tất cả sức lực đều rời khỏi cơ thể. Nhìn gương mặt đó, Jeong Taeui chợt nhận ra—anh không lo nghĩ về bất cứ thứ gì khác, mà chỉ đang bận tâm đến sắc mặt của cậu.

Jeong Jaeui nhặt tờ giấy vừa viết khi nãy lên, lướt mắt qua rồi nói.

“Có thể bắn được. So với những khẩu pháo cùng loại, nó sẽ dễ sử dụng hơn nhiều. Xét về uy lực thì không có gì quá đặc biệt, nhưng vì đây là một loại pháo liên thanh có tính di động cao, nên chắc chắn sẽ rất hữu dụng.”

“Hả?”

Jeong Taeui cau mày. Cậu đứng phắt dậy và sải bước đến chỗ anh. Sau đó, cậu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào bản vẽ qua vai anh.

“Cái này mà là pháo chống tăng liên thanh á?! Đạn pháo sẽ được nạp vào đâu? Với chiều dài nòng như thế này thì chẳng thể nào nạp đạn được.”

Jeong Taeui nhìn trừng trừng vào bức vẽ vụng về mà Jeong Jaeui đã phác thảo. Hay là do anh vẽ quá cẩu thả nên mình không nhận ra nhỉ? Cậu nghiêng đầu, chăm chú xem xét lại lần nữa. Nhưng dù nhìn kiểu gì thì đây vẫn không thể là một khẩu pháo liên thanh.

“Ừm, nghĩa là khẩu pháo này cần loại đạn chuyên dụng. Trước đây anh đã viết bản thiết kế cho nó rồi, có thể dùng bản đó. Đây là loại đầu đạn có kích thước tiêu chuẩn, có thể bắn liên tiếp ba lần, nếu giảm nhẹ uy lực thì có thể lên đến năm lần… Chà, đau dạ dày quá… Chắc nên ăn sáng thôi. Cũng sắp xong rồi.”

Jeong Jaeui nói với vẻ bình thản, đồng thời giơ tay ra để minh họa kích thước của viên đạn, sau đó xoa bụng rồi đứng dậy. Anh cầm lấy bản thiết kế gần như hoàn chỉnh cùng với cây bút, rồi bước về phía nhà ăn.

Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh trong giây lát, rồi lắc đầu và bước theo sau.

Có vẻ như cậu đã đánh giá thấp con người tên Jeong Jaeui này. Cậu biết anh trai mình là thiên tài của thời đại, nhưng vì anh lúc nào cũng bày ra trước mặt cậu những tờ giấy khó hiểu nên cậu chưa từng thực sự nhận thức rõ điều đó.

Chỉ trong một đêm—dù rằng đã suy nghĩ từ trước—mà có thể hoàn thành một thiết kế đến mức này, hơn nữa, thái độ của anh lại cứ như chuyện chẳng có gì to tát.

“Đúng là… Không ngạc nhiên khi đám người trong tổ chức phát điên tìm kiếm anh. Nếu là mình, có lẽ mình cũng muốn bắt cóc nhốt lại mà bắt anh làm việc.”

Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm.

Trong suốt bữa ăn, Jeong Jaeui vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, thỉnh thoảng lại chìm vào suy nghĩ, có khi cầm giấy lên xóa bớt hoặc thêm vài dòng gì đó. Cuối cùng khi gần kết thúc bữa ăn, anh đóng nắp bút lại và nói một câu đơn giản:

“Xong rồi.”

Jeong Taeui cười khẽ, vẻ mặt có chút bất lực. Anh trai cậu là kiểu người một khi đã tập trung thì chuyện thức trắng đêm cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng lần này, khi nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Jeong Jaeui, cậu chỉ im lặng ngắm nhìn. Rồi cậu cúi xuống, xúc nốt thìa cơm cuối cùng trước khi đặt bát xuống, kết thúc bữa ăn.

Ra khỏi nhà ăn, Jeong Jaeui đáng lẽ sẽ đi thẳng về phòng ngủ sau một đêm thức trắng, vậy mà lần này anh lại rẽ về phía thư phòng.

Jeong Taeui ngạc nhiên đi theo, hỏi:

“Không ngủ một lát à? Anh không thấy mệt sao?”

“Ừm, có chút mệt. Nhưng thế này vẫn ổn. Khi Raman đến, anh sẽ đưa thứ này cho hắn rồi đi ngay nên phải chuẩn bị hành lý trước. Mà thực ra, anh cũng đâu có mang theo gì nhiều.”

Bước chân Jeong Taeui khựng lại một chút. Cậu nhíu mày hỏi:

“Đi ngay? Sáng nay sao?”

Nghe vậy, Jeong Jaeui quay đầu lại nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

“Em còn có người muốn gặp, đúng không? Không phải em muốn ra ngoài càng sớm càng tốt à? Nếu đã quyết định rời đi thì đi sớm vẫn hơn chứ.”

Jeong Jaeui vừa nói bằng giọng điệu rất thản nhiên, vừa bước vào thư phòng rồi bắt tay ngay vào việc sắp xếp mọi thứ.

Anh gom lại những tờ giấy rải rác trên bàn, chọn ra những cái quan trọng để giữ lại, còn lại thì buộc thành xấp rồi vứt vào thùng rác. Ngoài ra, anh còn sắp xếp lại các món đồ bị bày bừa khắp nơi, đặt chúng về chỗ cũ. Ngay cả tấm đệm trên chiếc ghế mà anh đã ngồi cũng được phủi sạch, vuốt thẳng nếp gấp cẩn thận.

Nhìn người kia dọn dẹp sạch sẽ đến mức không để lại chút dấu vết nào, Jeong Taeui cũng tiện tay giúp một chút, như cất sách lên kệ. Cậu không hề quên, nhưng đã lâu rồi mới được chứng kiến cảnh này gần đến vậy, nên có phần bất ngờ. Dù vậy, đây chẳng phải chuyện đáng để ngạc nhiên.

Jeong Jaeui từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh và lặng lẽ, để bản thân trôi theo dòng chảy của thời gian và không gian. Thế nhưng một khi đã quyết định hay lựa chọn điều gì, anh sẽ hành động mà không hề do dự. Khác với sự vội vàng hấp tấp, anh không thích lãng phí thời gian một cách vô nghĩa.

Không ngờ anh lại có hành động quyết đoán đến mức này, nhưng chuyện giải quyết dứt khoát mọi việc một khi đã quyết định thì vẫn như xưa.

Jeong Taeui thở dài, nhấc quyển sách cuối cùng bị đặt sai chỗ lên và đẩy nó vào giá. Đúng lúc ấy, Jeong Jaeui cũng cất cây bút cuối cùng đang nằm trên giá sách vào ngăn kéo và đóng lại.

Cạch. Tiếng ngăn kéo khẽ vang lên, báo hiệu việc dọn dẹp đã hoàn tất. Khoảnh khắc đó, thư phòng chìm vào tĩnh lặng.

Nơi này giờ không còn lại chút dấu vết nào của Jeong Jaeui nữa. Có lẽ ngay từ đầu, đây vốn không phải là không gian của anh. Hay có lẽ anh chưa từng xem nó là nơi thuộc về mình. Những thứ anh từng nhờ Raman mang đến như sách, đĩa nhạc, và những đồ vật khác vốn dĩ chẳng có món nào thực sự thuộc về anh. Và anh cũng chưa từng xem chúng là của mình.

Jeong Taeui lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh căn phòng giờ đây đã không còn chủ nhân, rồi lên tiếng hỏi:

“Phòng kia thì sao… Phòng ngủ ấy. Có gì cần mang đi không?”

Jeong Jaeui lắc đầu. “Không có đồ của anh ở đó.”

Cũng phải. Nghĩ lại thì ngay từ đầu, Jeong Jaeui vốn dĩ bị bắt cóc rồi đưa đến đây. Làm gì có thứ gì thực sự thuộc về anh ở nơi này.

“Vậy à. Thế em cũng vậy thôi, chỉ cần mang thân mình đi là được rồi.” Jeong Taeui khẽ nói. Cậu chợt nhớ ra hộ chiếu và tiền bạc của mình vẫn để lại trong ba lô ở chỗ thuê trọ, không biết khi trở về chúng có còn nguyên vẹn không.

Cậu bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.

Đây là nơi họ đã ở suốt một thời gian. Cậu thấy thoải mái, thậm chí còn yêu thích nơi này. Một nơi tĩnh lặng và yên bình đến thế, liệu sau này còn có cơ hội quay lại nữa không? Một nơi gần với thiên đường đến vậy.

Nghĩ đến việc rời đi quả thực có chút tiếc nuối nhưng không đến mức hụt hẫng. Vì ngay từ đầu, đây đã không phải là nơi thuộc về họ.

“Vậy thì… À, khoan đã. Mà hộ chiếu đâu rồi?”

Jeong Taeui bỗng thốt lên khi nhớ ra một chuyện.

Jeong Jaeui không trả lời ngay. Anh mở to mắt, im lặng nhìn Jeong Taeui như thể vừa mới sực nhớ ra.

“À… đúng rồi nhỉ. Anh không có nó.”

“Anh để đâu?”

“Lần cuối cùng còn giữ là ở Varanasi, nhưng sau khi ngất đi và tỉnh lại ở đây thì không còn nhớ nữa.”

“Vì không có lý do để dùng đến nó, nên anh hoàn toàn quên mất.” Jeong Jaeui nói.

Jeong Taeui nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi. Rồi cậu khẽ thở dài, nhún vai.

“Chuyện đó thì cứ để Raman lo. Hắn ta từng nói chỉ cần giao vũ khí, hắn sẽ đưa ra phần thưởng xứng đáng.”

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025