Chương 221
Thực ra cậu muốn ra ngoài. Nếu có thể rời khỏi đây ngay lập tức, cậu sẽ rất vui. Nhưng nếu để làm được điều đó mà cậu phải ép buộc Jeong Jaeui làm điều anh không muốn, thì cậu thà từ bỏ.
Jeong Jaeui không vội đáp lại. Thay vào đó, ánh mắt anh trở nên khó đoán. Jeong Taeui không thể hiểu được ý nghĩa của ánh nhìn ấy, chỉ hơi nhíu mày. Thấy vậy Jeong Jaeui khẽ thở dài không thành tiếng.
“Em đang nghĩ sai rồi. Anh không phải là người có ý chí kiên định, cũng chẳng phải kiểu người bị ràng buộc bởi đạo đức. Nếu em không quan tâm thì anh có thể làm vũ khí. Nếu em không ghét việc đó và anh lại thích, thì anh sẵn sàng làm. Nhưng vì không phải như vậy, nên anh mới quyết định không làm vũ khí nữa.”
Jeong Taeui nhìn anh với biểu cảm khó hiểu. Cậu chớp mắt vài lần, ngây người nhìn anh.
Cậu hiểu ý anh muốn nói. Ở một mức độ nào đó, cậu cũng có thể chấp nhận lý lẽ ấy. Đúng như những gì anh nói, Jeong Jaeui là người như vậy. Anh không phải kẻ bẩm sinh tàn nhẫn, nhưng cũng không phải người có ý chí sắt đá. Có những lúc ranh giới đạo đức của anh trở nên mơ hồ.
Jeong Jaeui lặng lẽ nhìn cậu rồi cất giọng đều đều.
“Nếu em muốn ra ngoài nhưng lại nghĩ rằng mình phải ở lại vì anh, thì anh cũng muốn ra ngoài vì em, dù đó không phải là điều anh mong muốn.”
“……. Nhưng thật ra anh không muốn làm vũ khí đúng không?”
“Nếu anh không bận tâm, thì chẳng sao cả. Chỉ là anh biết em sẽ không thích nên mới không làm thôi.”
“……. ……Ừm……. Đúng là em không thích việc anh chế tạo vũ khí. Nhưng mà…….”
Jeong Taeui khẽ cau mày, tay vô thức xoa lên vầng trán đã nhăn lại, rồi lẩm bẩm với giọng yếu ớt.
“Anh cũng có chút hiểu lầm rồi. Đúng là em không thích việc anh chế tạo vũ khí, và em đã định sẽ véo má anh một cái khi gặp. Nhưng… không có nghĩa là em ghét anh. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Jeong Jaeui im lặng. Đôi mắt anh hơi mở to một chút, nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui. Jeong Taeui nhìn anh rồi khẽ cười chua xót. Gì vậy, thật sự không biết sao? Và rồi Jeong Jaeui cũng bật cười.
Jeong Taeui chợt ngậm miệng lại, tim co thắt, nhói lên một thoáng. Là khi nào nhỉ? Ai đã nói câu đó nhỉ?
— Có lẽ vì Jeong Jaeui phải chịu đựng nhiều bất an và trăn trở hơn cậu. Đó cũng là một phần của con người mà.
Phải rồi. Là Ilay.
Có lẽ từ bên ngoài, ở vị trí mà Jeong Taeui đang đứng, Ilay có thể nhìn thấy những điều mà cậu không thể thấy. Mỗi người đều có một vị trí của riêng mình. Và từ vị trí đó, sẽ có những điều có thể nhìn thấy, cũng có những điều vĩnh viễn không thể chạm tới. Và Jeong Taeui—
“…….”
Có lẽ cậu thấy tiếc nuối vì có một phần nào đó của Jeong Jaeui mà cậu không thể thấy được. Chắc chắn đó là một phần vừa đẹp đẽ, vừa đầy xót xa.
Một phần mà người ngoài không thể chạm vào, một phần mà chỉ bản thân anh ấy mới có thể tự gánh chịu. Và chính vì thế, cậu thấy tiếc nuối.
Nhưng—
Cậu hài lòng với vị trí của mình. Một khoảng cách vừa đủ với Jeong Jaeui.
Cậu thích một vị trí như vậy. Đối với bất cứ ai, hướng về bất cứ ai, cậu chưa bao giờ mong muốn một khoảng cách quá gần. Một khoảng cách vừa đủ. Với mỗi người, khoảng cách ấy sẽ khác nhau. Và Jeong Taeui đã luôn mong mỏi một vị trí như vậy.
“Giả sử là em.”
Jeong Jaeui bất chợt lên tiếng. Anh vẫn không rời mắt khỏi Jeong Taeui dù chỉ một giây, rồi chậm rãi hỏi:
“Nếu em ở vị trí của anh. Vậy thì em có chế tạo vũ khí để rời khỏi đây không?”
Jeong Taeui không trả lời. Cậu chìm vào suy nghĩ một lát. Không mất quá nhiều thời gian để đi đến kết luận. Nhưng ngay cả khi đã có đáp án, cậu vẫn không thể thốt ra lời. Vì cậu không muốn Jeong Jaeui làm theo những gì cậu sẽ làm. Và Jeong Jaeui cũng biết, Jeong Taeui cũng biết—sự im lặng ấy chính là câu trả lời.
****
— Em có muốn rời khỏi đây không Taeui?
“Ờ… Ừm…”
Chỉ sau khi trả lời như vậy, Jeong Taeui mới nhận ra rằng cậu chỉ có một mình.
Đây là phòng ngủ.
“Hả…?”
Cậu lẩm bẩm trong vô thức. Hả? Lần thứ ba thốt ra câu hỏi ấy, cậu quay đầu nhìn xung quanh.
Không có ai cả. Rõ ràng cậu vừa nghe thấy giọng nói ấy vang bên tai, vậy mà trong phòng chỉ có mình cậu đang nằm trên giường. Chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra mình vừa mơ một giấc mơ. Một giấc mơ quá đỗi chân thực ngay trước khi tỉnh giấc.
“A…” Không rõ là tiếng thở dài hay tiếng vươn vai, Jeong Taeui hít vào một hơi rồi ngồi dậy. Cậu luồn tay vào mái tóc rối bù, đôi mắt vẫn lờ đờ vì cơn buồn ngủ chưa tan hẳn, rồi vô thức vươn tay sang bên cạnh. Đầu ngón tay chạm vào chai thủy tinh đựng nước đặt trên tủ đầu giường.
Cậu nâng chai lên, áp miệng vào miệng chai rồi uống một hơi. Một góc mơ hồ trong đầu nghĩ rằng ‘Nếu để Rita bắt gặp cảnh này, mình sẽ bị mắng té tát cho xem.’ Nhưng rồi khi đầu óc dần tỉnh táo hơn, cậu tự nhủ, nhưng Rita đâu còn ở đây nữa.
Cậu uống thêm ba, bốn ngụm nước. Cảm giác tỉnh táo hơn một chút. Và chính lúc đó, Jeong Taeui chợt nhớ ra—
Giọng nói vừa nãy, không phải chỉ là một giấc mơ.
— Em có muốn rời khỏi đây không Taeui?
Không sai một từ, chính xác là câu nói ấy, Jeong Jaeui đã nói với cậu.
“…….”
Rốt cuộc họ cũng chẳng đi đến kết luận nào. Không có một câu trả lời rõ ràng, không ai đưa ra quyết định cuối cùng. Trong bóng tối dày đặc bao trùm lấy hai người, bên trên, những vì sao rơi xuống như vỡ vụn, lấp lánh trên bầu trời. Và họ đã trò chuyện với nhau đến tận lúc đó.
Dường như đó chỉ là những câu chuyện chẳng liên quan gì, cũng chẳng đáng kể. Giống như những khi trước đây, lúc chỉ có hai người bên nhau. Một khoảng thời gian bình thản, có chút hoài niệm.
Jeong Taeui gãi đầu. Anh đặt lại bình thủy tinh trên bàn cạnh giường, rồi cứ thế ngồi thẫn thờ một lúc. Mãi đến khi cảm nhận được những tiếng động bên ngoài, anh mới đứng dậy khỏi giường.
Hôm nay dậy sớm hơn thường lệ một chút. Làn không khí nhạt màu của buổi bình minh vẫn chưa tan hết. Nhưng cũng chẳng còn quá sớm nữa, bầu không khí trong lành đặc trưng của buổi sáng dần len lỏi vào những luồng khí lạnh của rạng đông.
Jeong Taeui rời khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang, lặng lẽ nhìn ra sân trong, nơi giao thoa giữa sáng sớm và bình minh. Mặt nước trong hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng. Trên mặt nước, những bông hoa đỏ vàng trôi lững lờ như những đóa sen. Chắc hẳn chúng vừa mới được thả xuống.
Những người làm việc ở đây luôn cần mẫn, sáng sớm trước khi Jeong Taeui thức dậy, họ đã thả hoa xuống hồ, thay hoa trong bình, lau dọn tất cả mọi nơi trừ phòng ngủ của cậu.
Jeong Taeui vốn không phải người dậy muộn, nhưng ở nơi này bao giờ cũng có người thức dậy trước cậu. Dù số người đó cũng chẳng nhiều—chỉ là người đàn ông Ả Rập đóng vai trò giám sát cùng với thanh niên đi theo ông ta, thêm vài người phụ nữ áo trắng di chuyển khẽ khàng, chăm chút cho căn nhà nhưng đôi khi vẫn có thể bắt gặp họ thấp thoáng lướt qua hành lang.
Mà cũng đúng thôi, nếu không siêng năng thì khó mà làm việc dưới trướng một người tử tế được. Nghĩ vậy, Jeong Taeui lướt qua chiếc bình hoa trên hành lang, trong đó chắc chắn là hoa vừa mới được thay.
Có lẽ vì đến cả trong mơ cũng nghe thấy giọng của Jeong Jaeui, mà vô thức, bước chân cậu hướng về phòng của anh. Dù không có gì đặc biệt để nói, nhưng có lẽ tốt hơn hết nên làm rõ chủ đề ngày hôm qua.
“Anh Jaeui, em vào đây.”
Khi đến trước phòng của Jeong Jaeui, Jeong Taeui lên tiếng gọi rồi mở cửa. Ở phía xa, cuối hành lang, ánh mắt của người đàn ông Ả Rập giám sát hướng về phía này. Jeong Taeui khẽ giơ tay lên, thì thầm một câu “Chào buổi sáng” bằng giọng đủ nhỏ để bên kia không nghe rõ. Người đàn ông nghiêm nghị đó vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng dường như hiểu được lời cậu nên khẽ gật đầu một cái.
Jeong Taeui bật cười khẽ rồi bước vào phòng. Ông chú mặt lạnh lùng đó không phải người xấu. Dù không hiểu tiếng Hàn—không phải không hiểu lời nói, mà là không biết ngôn ngữ—dù đứng ở vị trí giám sát bọn họ, nhưng ít ra cũng không khó chịu như chủ nhân của hắn ta. Chắc chẳng bao lâu nữa, sau bữa sáng, người đó sẽ lại đến. Và lời hắn sắp nói cũng chẳng có gì mới mẻ.
“Nói tốt thì là kiên trì, nói xấu thì là lì lợm…”
Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa bước vào phòng, đi được vài bước thì khựng lại.
Giường trống trơn.
Cậu chớp mắt, nghiêng đầu, sau đó nhìn ra phía trong hành lang. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng người cần tìm.
Jeong Jaeui vốn luôn dậy sớm hơn Jeong Taeui, thường ngồi bên hồ nước ở hành lang vào buổi sớm, ngắm nhìn bầu trời dần sáng. Vì khi cậu ra khỏi phòng không thấy ai ngoài hành lang, nên cứ đinh ninh là anh còn trong phòng. Nhưng căn phòng cũng trống rỗng.
“……”
Jeong Taeui chạm ngón trỏ lên má, lặng lẽ nhìn chiếc giường trống, rồi nghiêng đầu, quay bước đi.
Có vẻ như hôm nay là một ngày khởi đầu khác hẳn bình thường. Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Không nhất thiết ngày nào cũng phải theo một trình tự nhất định, và đôi khi, Jeong Jaeui cũng hành động khác với những gì người ta có thể đoán trước.
Dù sao thì có đi cũng chỉ quanh quẩn trong biệt thất mà thôi. Nếu không có ở hành lang hay phòng ngủ, thì chỉ còn lại sân trong, thư phòng hoặc phòng tắm. Vẫn chưa đến giờ ăn, chắc hẳn sẽ không ở phòng ăn.
Jeong Taeui rẽ bước về phía thư phòng. Trên đường đi, cậu ghé mắt nhìn qua cánh cửa hướng ra sân trong, nhưng không thấy ai cả. Như vậy,người kia hoặc là đang ở thư phòng, hoặc là trong phòng tắm, chỉ có hai khả năng đó.
Jeong Taeui bước đi một cách thong dong như đang tận hưởng một buổi tản bộ trong buổi sớm, đến thư phòng và phát hiện ra bóng dáng của Jeong Jaeui ở đó.
“Anh ở đây à.”
Nhìn thấy Jeong Jaeui đang ngồi trước bàn làm việc, Jeong Taeui mỉm cười rồi tiến lại gần. Người kia đang viết gì đó, thoáng liếc lên nhìn cậu rồi chỉ hờ hững chào một câu ngắn ngủi.
“Ừm, em dậy rồi à?”
Nói rồi Jeong Jaeui lại tiếp tục nhìn xuống bàn. Giọng nói anh dường như trầm lắng hơn bình thường. Không chỉ giọng nói mà ngay cả khuôn mặt cũng phảng phất nét uể oải. Jeong Taeui nghiêng đầu quan sát sắc mặt của anh, rồi khẽ mím môi.
“Có khi nào anh không ngủ không?”
“Ừm…”
Jeong Jaeui lơ đãng ậm ừ. Jeong Taeui ngạc nhiên nghiêng đầu, tiến đến gần hơn.
Trước đây, Jeong Jaeui cũng hay thức trắng đêm. Khi đã tập trung vào thứ gì đó, anh thường quên ăn quên ngủ. Không ít lần anh đã thức trắng đêm vì đọc sách hoặc chìm sâu vào dòng suy nghĩ. Vì vậy, không biết bao nhiêu lần Jeong Taeui tỉnh dậy giữa đêm, buồn ngủ mơ màng đi vệ sinh rồi lại ghé vào phòng của Jeong Jaeui – nơi vẫn còn sáng đèn – và lẩm bẩm: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Nhưng kể từ khi đến biệt thất này, điều đó chưa từng xảy ra.
Trong thế giới nhỏ bé, tách biệt khỏi mọi thứ này, Jeong Jaeui luôn duy trì một cuộc sống yên bình và có quy củ. Việc anh đột nhiên thức trắng đêm cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên, nhưng…
“Sao anh lại thức đêm? Có chuyện gì khiến anh phải tập trung đến mức đó à?”
Jeong Taeui đứng sau lưng Jeong Jaeui, nhẹ nhàng vỗ lên vai anh. Đồng thời cậu nghiêng đầu nhìn về phía bàn làm việc. Những trang giấy mà Jeong Jaeui thức đêm để nghiên cứu, dù có nhìn vào, chắc chắn cậu cũng không thể hiểu nổi. Nhưng Jeong Taeui lại thích ngắm nhìn những dấu vết của suy nghĩ và trăn trở mà Jeong Jaeui để lại trên từng trang giấy.
Thế nhưng khi nhìn thấy hàng chồng giấy được trải rộng trên bàn, Jeong Taeui chợt im lặng.
Những nét vẽ trừu tượng và phi thực tế hệt như bức tranh nguệch ngoạc của một đứa trẻ lên ba, dần trở nên rõ ràng và có hình dạng cụ thể hơn theo từng trang giấy được thêm vào. Các ký hiệu và công thức khó hiểu chi chít trên giấy cũng ngày càng chi tiết, phần phức tạp càng thêm phức tạp, phần đơn giản lại càng được tinh giản hơn, lấp đầy những khoảng trống.
“Chuyện này là…”