Chương 30: Chương 30

27/04/2025 10 7.8

Lục Y cẩn thận từng li từng tí cởi quần áo cho Đoan Tĩnh, sau đó bịt miệng che lại tiếng kinh hô, không thể tin được nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đoan Tĩnh đang nằm trên giường.

“Công chúa, công chúa...” Lục Y nhẹ nhàng gọi Đoan Tĩnh, còn chưa nói xong thì nước mắt đã tràn mi tuôn ra.

Đoan Tĩnh khó khăn di chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng ấy, sau đó đờ đẫn nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.

Nàng đã quá mệt mỏi rồi.

Lục Y vội vàng bưng chậu nước ấm vốn chuẩn bị để rửa mặt cho Đoan Tĩnh lại, vẫn may nước còn ấm, nàng ấy làm ướt khăn, vừa khóc vừa lau người cho Đoan Tĩnh.

Lục Y cảm nhận rõ đau đớn của Đoan Tĩnh hơn khi lau người cho Đoan Tĩnh.

Từ cổ xuống cả người toàn những vết xanh tím.

Vùng ngực nhìn vào càng đáng sợ, có vài dấu tay còn in rõ trên ngực trái. Núm vú bên phải đỏ tươi sưng to gấp hai lần bình thường, trên núm vú còn hằn đầy vết cắn nhỏ còn đang rỉ máu.

Lúc khăn lau đến núm vú, Đoan Tĩnh bất giác nhíu mày khi đang say giấc, giọng nói khàn đặc nỉ non: “Đau, đừng…”

Lục Y không khỏi đau lòng rơi nước mắt, tùy tiện đưa mu bàn tay lên lau vài cái, sau đó tiếp tục cắn răng lau người cho Đoan Tĩnh, động tác càng trở nên dịu dàng hơn.

Đi xuống vùng bụng dưới, đây là nơi bị thương nghiêm trọng nhất.

Ở hoa huyệt của Đoan Tĩnh bao phủ một lớp dày tinh dịch đặc sệt màu trắng, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mặt nàng ấy.

Lục Y cẩn thận lau hoa huyệt cho Đoan Tĩnh, nhưng càng lau thì tinh dịch bên trong càng chảy ra nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã làm bẩn chiếc khăn lau trên tay nàng ấy.

Lục Y bất đắc dĩ phải đổi một chiếc khăn khác, nhưng thấy tinh dịch vẫn không ngừng chảy ra như cũ, nàng ấy cắn răng khó xứ. Một lúc lâu sau nàng ấy chậm rãi vươn tay ra đặt lên bụng dưới của Đoan Tĩnh rồi dùng sức ấn xuống.

Quả nhiên, tinh dịch chảy ra nhanh hơn.

Lục Y thấy biện pháp này hiệu quả thì mới thả lòng người, nàng ấy lại cẩn thận từng chút một dùng phương pháp này để tẩy sạch hết tinh dịch trong người Đoan Tĩnh, sau đó cẩn thận đắp chăn lên cho Đoan Tĩnh rồi đi ra ngoài.

Đến chạng vạng tối Đoan Tĩnh mới từ từ mở mắt ra, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nàng cố gắng chống người rời khỏi giường, nhưng cơn đau thấu xương từ hoa huyệt truyền đến khiến nàng không chịu được mà ngã nằm xuống giường.

Đoan Tĩnh khó khăn đưa tay xuống dò xét hoa huyệt, cánh hoa sưng to lên, vừa chạm tay vào đã đau nhức, nàng vội vàng rụt tay lại.

Trên người cũng không kém bao nhiêu, núm vú vô tình ma sát với tấm chăn mềm mại bằng gấm, Đoan Tĩnh đau đến mức hít vào một hơi thật sâu.

Đoan Tĩnh khó nhọc vén chăn ra, mặc ngoại y vào, y phục ngày thường mềm mại nay mặc trên người nàng lại giống như cực hình tra tấn.

Đoan Tĩnh nén đau cố gắng mặc y phục vào rồi đứng lên khàn tiếng gọi Lục Y.

Lục Y còn chưa tới, Đoan Tĩnh đã lập tức cảm nhận được điều gì đó.

Nàng khó khăn cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy một dòng nước chảy ra từ sâu trong cơ thể nàng, dọc theo đôi chân ngọc của nàng làm ướt cả quần của nàng.

Tinh dịch bắn vào trong quá sâu, lại bị tầng tầng lớp lớp thịt của Đoan Tĩnh giữ chặt lại, cho dù Lục Y có dùng áp lực cũng không thể khiến nó chảy ra hết, nó lưu lại trong cơ thể Đoan Tĩnh một ngày, bây giờ nó đã được hòa loãng ra sau đó từ từ bài xuất ra theo động tác của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh nhíu mày chán ghét nhìn thoáng qua dưới quần, bất đắc dĩ nằm trở lại giường, lấy khăn tay ra lau sạch đi.

“Lục Y?”

Mãi không thấy Lục Y đâu, Đoan Tĩnh nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sau đó lại gọi Lục Y lần nữa.

Sau khi ngủ một ngày, thân thể nàng đã dễ chịu hơn một chút, nhưng tinh thần mệt mỏi khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lục Y vội vàng chạy đến bên giường của Đoan Tĩnh, vừa mừng vừa sợ nhìn nàng: “Công chúa, người tỉnh rồi.”

Đoan Tĩnh gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trấn tĩnh hỏi: “Sao ta lại ngủ quên rồi? Hôm nay tiễn đưa linh cữu hoàng hậu nương nương, đám công chúa và phúc tấn đều đến ngoài cung dự lễ truy điệu. Tại sao ngươi lại không gọi ta dậy?”

Lục Y bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, ủ rũ nói: “Người không nhìn lại dáng vẻ của người một chút, còn đi dự lễ truy điệu? Lúc người ngủ cũng khóc lóc cuộn tròn người lại, dáng vẻ của người lúc này, còn có thể đi dự lễ truy điệu được nữa sao? Cho nên nô tỳ đành tự chủ trương đến chỗ Nữu Hỗ Lộc Quý Phi để bẩm báo bệnh tình của người. Kết quả, kết quả quý phi lại nói lúc sáng hoàng thượng đã nhắc qua với quý phi về chuyện này.”

Đoan Tĩnh nghe thấy vậy thì đồng tử giãn ra.

Lục Y hiểu được suy nghĩ của nàng, vội vàng giải thích: “Quý phi nói tối hôm qua hoàng thượng đến Thừa Càn Cung vấn an hoàng hậu nương nương, trong lúc vô tình bắt gặp người đang túc trực bên linh cữu của hoàng hậu nương nương. Ngài ấy, ngài ấy có chút cảm động, thương tiếc tấm lòng hiếu thảo của người khi túc trực bên linh cữu cả một đêm, cho nên đã cho phép người hôm nay không cần phải vất vả ra bên ngoài dự lễ truy điệu nữa.”

Lục Y vừa dứt lời thì cũng cảm thấy thấp thỏm không yên, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Đoan Tĩnh, Lục Y lập tức hiểu được thủ phạm gây ra là ai mà không cần phải lên tiếng hỏi.

Đoan Tĩnh nghe thấy lý do thoái thác đường hoàng đó, không khỏi nở nụ cười mỉa mai.

Thương tiếc tấm lòng hiếu thảo của nàng túc trực bên linh cữu cả đêm sao?

Ha ha, đây là điều nực cười nhất trên đời này.

7.8
Tiến độ: 100% 34/34 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025