Chương 31: Chương 31

27/04/2025 10 7.8

Tối qua nàng túc trực bên linh cữu như thế nào, không phải hắn là người rõ ràng nhất sao?

Làm nàng cả một đêm trước linh cữu của Đông Giai Hoàng Hậu, sau còn có thể nói như vậy, Đoan Tĩnh nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ và tức giận gần chết.

Sau này e rằng nàng không bao giờ có thể bình thản bái tế cho Đông Giai Hoàng Hậu được nữa rồi.

Không đi cũng tốt, miễn cho làm bẩn quãng đường đầu thai của Đông Giai Hoàng Hậu.

Nghĩ tới đây, Đoan Tĩnh lặng lẽ dựa vào đầu giường, chậm rãi thu hai chân lại, hai tay ôm đầu gối co mình thành một quả bóng nhỏ, đầu mệt mỏi đặt lên hai đầu gối, thân hình đơn bạc trên chiếc giường rộng trông vô cùng yếu ớt.

“Lục Y, ngươi làm tốt lắm, vất vả cho người rồi, đi nghỉ ngơi đi. Để cho ta yên tĩnh một lát.” Trong giọng nói của Đoan Tĩnh tràn đầy mệt mỏi.

Lục Y lo lắng nhìn lại, sau đó ngập ngừng bước ra ngoài.

Đoan Tĩnh chỉ im lặng, đôi mắt nhắm nghiền lại, trống rỗng, bơ vơ mà lại bất lực.

Không lâu sau, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Đoan Tĩnh từ từ mở mắt ra, mệt mỏi nói: “Là ai? Nếu không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy bổn cung.”

Một giọng nói vô cùng xa lạ mà lại tang thương đột nhiên vang lên: “Hồi bẩm tam công chúa, nô tỳ là Qúy thị, tuân theo khẩu dụ của hoàng thượng mang canh đến ban tặng cho người ạ.”

Đoan Tĩnh nghe xong thì mở to mắt, quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy một vị ma ma khuôn mặt lạnh tanh, động tác nghiêm chỉnh, trên người mặc một bộ trang phục Mãn Thanh quý giá màu xám thêu hoa văn chữ phúc, mỗi cử chỉ động tác đều cứng nhắc đúng chuẩn mực.

Trong tay bà ta bưng một chiếc hộp đựng thức ăn.

“Canh gì?” Đoan Tĩnh liếc qua, lạnh nhạt hỏi.

Quý ma ma rũ tầm mắt xuống tránh đi ánh mắt của nàng: “Hồi bẩm công chúa, là canh tránh thai.”

Đoan Tĩnh giật mình, sau đó cười mỉa mai: “Ngài ấy thật chu đáo.”

Quý ma ma cúi thấp đầu làm bộ như không nghe thấy gì, cũng không có phản ứng gì.

“Mang lại đây.” Đoan Tĩnh bình tĩnh nói.

Qúy ma ma cẩn thận mở hộp đựng thức ăn ra, lấy bát canh ra, bước chân vững vàng dâng bát canh đến trước mặt Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh liếc nhìn nước thuốc màu nâu với ánh mắt giễu cợt, sau đó cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống một ngụm thuốc cuối cùng, nàng thản nhiên nện chiếc bát xuống mặt đất.

Một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, bát thuốc rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Quý ma ma vẫn đứng bất động ở một bên, đến mí mắt cũng không nhấc lên, vẫn im lặng cúi đầu đứng ở một bên.

Đoan Tĩnh chán ghét liếc nhìn bà ta rồi nói: “Còn không đi?”

“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ còn phải báo cáo lại với hoàng thượng, cho nên cần phải chờ thêm một lát nữa mới được.”

Trong nội cung có rất nhiều nữ nhân thân phận hèn mọn may mắn được hoàng thượng sủng hạnh một đêm, đã dùng mọi loại thủ đoạn, cố gắng tránh bị ban canh. Hy vọng xa vời có thể mang long thai, để vận đổi sao dời một bước lên mây.

Nhưng cho dù là hối lộ thái y, hoặc cầu khẩn ma ma đưa canh thì đều không thành công.

Mãi cho đến khi Khang Hy năm thứ mười chín, có một cung nữ có xuất thân hèn mọn – Vệ thị đã thay đổi phương pháp, nàng ta lựa chọn việc uống xong bát canh tránh thai, không lâu sau lập tức móc họng nôn ra, do đó thuận lợi mang thai Bát A Ca, sau đó quy củ khi ban canh tránh thai lại có thêm một điều chính là ma ma dâng canh phải tận mắt nhìn người được ban canh uống canh rồi đợi một khắc đồng hồ mới được rồi đi.

Các nàng muốn đảm bảo bát canh đã hoàn toàn tiến vào trong bụng và đã bị tiêu hóa, lúc này rất khó có thể nhổ ra.

Đoan Tĩnh lập tức hiểu ý đồ của Quý ma ma, sau đó nhìn chằm chằm vào bà ta, cười đến không thể kiềm chế được, cười đến đau cả bụng, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.

Đoàn tĩnh tùy tiện lau nước mắt trên khóe mắt, bình tĩnh thu lại cảm xúc, sau đó lạnh lùng cười mỉa nói: “Bà được ngài ấy giao cho việc mang canh đến đây, chắc là được ngài ấy vô cùng tín nhiệm, vậy ngài ấy đã làm ra chuyện gì chắc bà cũng biết nhỉ.”

Vẻ mặt của Quý ma ma trước sau vẫn không thay đổi, cúi đầu đứng đó không rên lên một tiếng.

Đoan Tĩnh nói tiếp: “Như thế nào? Vừa rồi ngươi mở miệng kêu một tiếng công chúa, hai tiếng công chúa, chẳng lẽ không biết thân phận của ta sao? Ngươi cảm thấy, ta sẽ muốn hoài thai một nghiệt chủng như vậy sao?”

Đoan Tĩnh hơi nhếch mi, dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn bà ta.

Cánh môi Quý ma ma nhúc nhích như muốn nói cái gì đó, nhưng một lúc lâu sau vẫn giữ vững im lặng.

Đoan Tĩnh cũng không thèm nhìn bà ta nữa, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bà ta, nằm xuống, thả lỏng cơ thể.

Sau nửa nén nhang, nàng nghe thấy Quý ma ma thấp giọng hành lễ cáo lui.

Đoan Tĩnh lười để ý tới.

Bà ta hành lễ một lúc lâu, sau đó bà ta im lặng đứng dậy, xếp gọn hộp đựng thức ăn rồi quay người rời đi.

Cảm nhận được người đã rời đi, Đoan Tĩnh chậm rãi nghiêng người hướng vào bên trong, cẩn thận từng li từng tí co lại thành một đoàn.

Rất lâu sau mang theo cơn đau trên người nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.

7.8
Tiến độ: 100% 34/34 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025