Chương 247: Châu Sam Pot Đào Tẩu
29/04/2025
10
8.4
Hành dinh tổng tham mưu thành Indrapura của quân Chân Lạp.
Chủ thành Châu Sam Pot nghe lính truyền tin chạy vào báo quân Chiêm Thành đã phá được trận pháp rừng trúc một cách chóng vách thì thất kinh hỏi: “Cái gì? Quân Chiêm Thành đã phá được trận rừng trúc rồi sao? Nhanh như vậy? Thôi chết rồi, làm sao bây giờ?”
Châu Sam Pot xụi lơ ngồi trên ghế, mắt đảo quanh, luôn mồm lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…”
Đô đốc thủy quân Sun Sat Thia khinh thường nhìn Châu Sam Pot, hắn không hiểu vì sao mà bệ hạ Yasuyvarman Đệ thất vĩ đại lại cử cái thùng cơm này đi cai quản thành Indrapura. Bệ hạ đúng là càng ngày càng hồ đồ rồi, dường như hắn nghe phong thanh được một tin đồn gì đó từ kinh đô Angkor Thom, có vẻ như nó đã dần trở thành sự thực.
“Không được, ta không thể ở đây chịu chết được. Tướng quân Lộc Lăm Vông, ngươi mau hộ tống ta rời khỏi thành Indrapura.” Châu Sam Pot quyết định phải bỏ chạy khỏi thành Indrapura, giờ phải lo thân của mình trước đã, chuyện khác tính sau.
Lão tướng quân Lộc Lăm Vông can gián: “Vạn lần không thể, thống lĩnh Châu Sam Pot ngài là người đứng đầu ở thành Indrapura. Người Chân Lạp chúng ta tôn sùng dũng giả, chủ soái thống lĩnh đều phải xông pha trận mạc, đi đầu làm gương. Bây giờ ngài rời đi, nếu như để cho quân lính Chân Lạp chúng ta biết tin ngài đã không còn ở trong thành thì sẽ nghĩ như thế nào? Lúc ấy toàn quân sa sút, mất hết ý chí chiến đấu, làm sao mà giữ vững được thành nữa. Chúng ta phải cố gắng kiên trì thủ thành, đợi viện binh tới nơi sẽ vãn hồi được cục diện lúc này.”
“Vậy thì đừng cho quân lính biết, chúng ta lén rời đi. Hừ, Lộc Lăm Vông, ngươi nên nhớ trước khi đến đây, cha của ta đã gửi gắm ta cho ngươi bảo vệ, nếu bây giờ ta có mệnh hệ gì thì ngươi chuẩn bị đón nhận lửa giận của cha ta đi.” Châu Sam Pot tức tối bảo.
Tuy Châu Sam Pot quả thực là một cái thùng cơm nhưng cha của hắn, Kaluavarman, anh họ của vua Yasuyvarman Đệ thất, thì không phải như vậy. Kaluavarman là một kẻ nhỏ nhen đồng thời có tầm ảnh hưởng rất lớn trong vương thất. Nếu như để cho Châu Sam Pot chết trận tại đây, thì có lẽ bộ tộc của bọn họ sẽ phải điêu đứng trước những thủ đoạn giận chó đánh mèo của Kaluavarman.
Tướng quân Nuth Kầm Pách nhìn hai người, cúi đầu suy nghĩ thoáng chốc rồi nói: “Tướng quân Lộc Lăm Vông, ngài hãy đưa chủ thành Châu Sam Pot lui trước về thành Amaravati.”
Lộc Lăm Vông trầm ngâm: “Vậy còn thành Indrapura thì sao? Chẳng lẽ lại bỏ đi hết không ai trấn giữ?”
Nuth Kầm Pách nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Ở đây đã có mạt tướng lo liệu, mạt tướng đã từng bỏ chiến địa một lần, lần này quyết không thể bỏ được nữa. Mạt tướng nguyện sống chết cùng với thành Indrapura.”
Sun Sat Thia nhíu mày nhìn Nuth Kầm Pách chậm rãi nói: “Nếu vậy thì ta cũng sẽ ở lại với tướng quân Nuth Kầm Pách.”
Nuth Kầm Pách phẩy tay từ chối: “Không được, tướng quân như tôi ở trong nước nhiều như mây, nhưng ngài thì lại khác, ngài là Đô đốc thủy quân của Chân Lạp chúng ta. Quốc gia cần có nhân tài như ngài để trấn giữ thủy quân. Ngài hãy rời đi cùng với chủ thành Châu Sam Pot, có thêm ngài thì sự an toàn của chủ thành sẽ càng được đảm bảo hơn.”
Sun Sat Thia im lặng không nói gì, chỉ đứng yên một chỗ, tựa như là ngầm đồng ý với lời của Nuth Kầm Pách.
Châu Sam Pot gật đầu lia lịa: “Nuth Kầm Pách nói rất đúng, ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.” Dứt lời, Châu Sam Pot vội vã bước ra cửa, cũng không thèm nói thêm một câu ủy lạo tinh thần tướng sĩ, hắn chỉ sợ chậm một bước là cái mạng của mình sẽ ô hô ai tai mất.
* * * * * * * * * *
“Tấn công, tấn công.”
Quân lính Chiêm Thành ào ạt xông tới phần tường thành sụp đổ.
“Dựng khiên lên, giữ vững, giữ vững.” Tướng quân Chân Lạp quát lớn.
Quân Chân Lạp tập hợp rất đông người tại đây, đội quân cầm khiên lớn đứng ở hàng đầu, tay cầm giáo dựng lên chĩa tới, nhìn từ xa như một con nhím khổng lồ.
Vút. Vút. Vút. Vút.
Cung thủ Chân Lạp bắn tên ra từng chùm như mưa sa. Lính Chiêm Thành bị tử thương vô số, gục ngã trên bước đường tấn công vào thành Indrapura, nhưng họ vẫn như những con thiêu thân lao tới không ngừng, hận nước thù nhà khiến cho họ trở nên điên cuồng quên đi đau đớn, dù cho mũi tên cắm trên người vẫn không khiến họ chùn chân.
Rầm. Rầm. Rầm.
Quân Chiêm Thành xông vào hàng khiên như những con bọ cánh cứng, hai phe chém giết nhau bằng những hình thức nguyên thủy nhất. Một số tên lính Chiêm Thành vừa tới sát hàng khiên là bị mũi giáo thọc cho lủng người lòi ruột vẫn cố chém một kiếm vào tên lính Chân Lạp đối diện, hai bên trả đòn nhau cho đến khi đối phương gục ngã mới thôi, kẻ này vừa chết là kẻ khác tiến lên lấp vào chỗ trống quyết tiêu diệt kẻ thù, máu dưới chân chảy thành từng vũng từng vũng lai láng khắp nơi. Hai phe giết nhau đến đỏ mắt, quân Chiêm Thành vì nhớ đến cảnh những người thân, đồng bào bị kẻ xâm lược hành hạ mà liều mạng giết địch, quân Chân Lạp vì hung tính ăn vào máu mà không sợ hãi phấn đấu quên mình.
“Giữ vững, giữ vững đội hình.”
Tướng quân Nuth Kầm Pách tự mình đến một đài gỗ cao gần chỗ tường thành bắc, cầm khiên giáo vung vẩy không ngừng, chỉ huy các đội lính lập trận chống đỡ làn sóng tấn công của quân Chiêm Thành.
“Tất cả các ngươi cố lên, phòng thủ vững chắc, đội quân tiếp viện sắp đến cứu chúng ta rồi.” Các tướng lĩnh được Nuth Kầm Pách dặn dò bèn đi phao tin ở khắp các mặt trận quân đội phe mình.
Quân Chân Lạp nghe thấy thế thì càng phấn chấn tinh thần, DC7Qb tay cầm khiên càng vững chắc hơn. Theo tình hình trước mắt, quân Chiêm Thành muốn lập tức xuyên thủng hàng phòng ngự dày đặc của đối phương là điều không thể. Trận chiến công phòng giữa hai bên tại phía bắc thành Indrapura diễn ra ngày càng ác liệt.
Sài Hoằng cũng không ngờ rằng quân Chân Lạp lại có thể chiến đấu dũng mãnh như vậy, mặc dù tường thành bắc đã sập nhưng quân lính Chân Lạp vẫn ngoan cường chống cự, không hề có dấu hiệu tan rã, có thể thấy Chân Lạp có thể tạo dựng nên đế chế của mình là có lý do của nó.
“Chỉ là một con sói bị thương giãy dụa trước khi chết hẳn mà thôi, truyền lệnh của ta, toàn quân Chiêm Thành tấn công cả bốn mặt thành Indrapura. Để xem các ngươi có thể chống cự được bao lâu.” Sài Hoằng phất tay ra lệnh.
Quân Chiêm Thành từ bốn phương tám hướng đổ về thành Indrapura như bầy ong vỡ tổ, những dụng cụ máy bắn đá, xe lầu công thành, xe cây công thành đều được mang ra sử dụng. Toàn thành Indrapura dần dần chìm trong khói lửa mịt mùng lẫn vào những tiếng kêu gào tiến lên giết địch.
Khi hai phe đang giao chiến thì cổng tây thành Indrapura đột nhiên bật mở, toán quân Chân Lạp gồm một ngàn kỵ binh và hai ngàn bộ binh chợt xông ra chém giết, quân Chiêm Thành tụ tập ở đây là ít nhất, sau khi bỏ lại mạng khoảng bảy phần đội hình thì đội quân Chân Lạp cũng mở ra được một đường máu phá vòng vây đào tẩu đi tứ phía.
Sài Hoằng sau khi nhận được tin tức về đội quân Chân Lạp bảo vệ Châu Sam Pot đã tẩu thoát về hướng tây, liền nhếch mép cười: “Thiên ý, đúng là thiên ý. Châu Sam Pot, tâm tính của ngươi sao có thể thoát khỏi suy đoán của ta. Truyền lệnh cho toàn quân, phát tán ra tin tức chủ thành Châu Sam Pót đã tự ý đào tẩu khỏi thành, bỏ mặc quân lính Chân Lạp.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
Tiến độ: 100%
250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025
Thể loại
Tag liên quan