Chương 246: Quân Chiêm Xuất Trận
29/04/2025
10
8.4
Giữa bầu trời xanh thẳm, một chùm pháo hoa đa sắc vẽ nên những đường vòng cung tuyệt mỹ.
Sài Hoằng nhắc nhở Chế Ma La: “Tâu bệ hạ, đến lượt quân Chiêm Thành ta xuất trận rồi.”
Chế Ma La lẫm liệt nói: “Hay, Sài Hoằng, trận này trẫm giao cho khanh chỉ huy, hãy đánh cho thật đẹp mắt vào. Hãy cho nhân gian biết được sự lợi hại của người Chiêm Thành chúng ta đi nào.”
Sài Hoằng chắp tay nói với Chế Ma La: “Bệ hạ yên tâm, không ai hiểu rõ trận pháp rừng trúc hơn vi thần.”
Sài Hoằng liền tới trước ba quân, tiến hành ban bố mệnh lệnh.
Trước cổng Bắc thành Indrapura, quân Chiêm Thành tụ tập 4 vạn quân lính, từng hàng từng hàng quân xếp thành trận hình vuông, tuy có đôi chút lộn xộn nhưng cũng ra hình ra dáng.
“5000 quân cánh tả đánh vào mé hữu khu rừng trúc trước thành Indrapura.” Sài Hoằng truyền lệnh.
“Tấn công.”
“Tấn công.”
“Tấn công.”
Những hình vuông nhỏ ở đội quân Chiêm Thành tách ra từ từ tiến lên, dần dần tăng tốc xông vào khu rừng trúc.
* * * * * * * * * *
Hành dinh tổng tham mưu thành Indrapura của quân Chân Lạp.
“Cấp báo, cấp báo.” Tên lính truyền tin chạy vào phòng.
Chủ thành Châu Sam Pot đang chắp hai tay vào nhau, môi lẩm bà lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ hắn đang cầu nguyện phật tổ ban phước lành. Châu Sam Pot là một người sùng đạo phật cũng giống như Yasuyvarman Đệ thất vĩ đại, vừa nghe tên lính truyền tin đến thì rướn người tới hỏi ngay: “Có tin tức gì mới, mau nói cho ta biết.”
Lính truyền tin vội báo: “Tâu tướng quân Châu Sam Pot, tường thành ở cổng Bắc đã sụp đổ một mảng rồi.”
Châu Sam Pot hốt hoảng, lải nhải tự hỏi: “Sụp đổ? Tại sao lại sụp đổ rồi? Sao có thể sụp nhanh như vậy?”
Tướng quân Nuth Kầm Pách liền nói với lính truyền tin: “Ngươi mau nói tiếp, còn gì nữa không?”
Lính truyền tin lập tức đáp: “Tâu tướng quân Nuth Kầm Pách, quân Chiêm Thành đã phát động tấn công rồi.”
Châu Sam Pot muốn rụng rời tay chân, lắp ba lắp bắp: “Quân.. quân Chiêm… Chiêm đã vào trong thành rồi sao?”
“Tướng quân Châu Sam Pot chớ lo, chúng ta có 3 vạn quân thủ thành, không đến mức vừa đánh đã thua được.” Nuth Kầm Pách thoáng liếc Châu Sam Pot nói, ánh mắt xẹt qua tia khinh bỉ, sau đó nhìn qua lão tướng quân Lộc Lăm Vông, chắp tay nói tiếp: “Thưa tướng quân, bây giờ nên điều quân thủ vững chỗ tường thành bị sập, điều đội dân binh nhanh chóng lấp lại vị trí ấy. Chúng ta còn có trận pháp rừng trúc chắn trước tường thành, sẽ giữ chân được quân Chiêm Thành một khoảng thời gian khá lâu, đủ để chúng ta hoàn tất mọi thứ.”
Đôi lông mày của lão tướng quân Lộc Lăm Vông hơi nhướng lên, nói: “Được, cứ làm theo lời tướng quân Nuth Kầm Pách vậy.”
* * * * * * * * * *
Màu xanh rì của rừng trúc hiện ra trước mắt quân Chiêm Thành. Viên tướng Chiêm Thành dẫn 100 binh lính vào một góc khu rừng, nheo mắt quát lớn: “Cẩn thận, cẩn thận bẫy rập.”
Những tên lính Chiêm Thành chầm chậm tiến lên thì dường như có sương khói mờ ảo ùa đến che phủ tầm nhìn của họ.
Tướng Chiêm Thành truyền lệnh: “Đội quân dò đường tiến lên trước.”
Những tên lính người Chiêm Thành cầm rìu bước tới, mắt ngó ngang ngó dọc nhìn xuống đất, chỗ nào khả nghi là cầm rìu gõ lên, do những kẻ này đều đã được huấn luyện qua về cách nhận biết cạm bẫy, nên chúng phá bẫy rất nhanh.
Tên lính Chiêm Thành già dặn kinh nghiệm nhất trong đám, đảo ánh mắt láo liên khắp nơi, trông thấy một bụi trúc có những dấu hiệu mà hắn đã được dặn dò từ trước bèn chỉ tay về phía đó, nói: “Phía trước, ngay dưới gốc bụi cây trúc to kia, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa đi với ta đến đó.” Tiếp theo, tên lính già chỉ vào những tên lính Chiêm Thành xung quanh đi cùng với hắn đến phá bụi cây trúc.
Trên đường đi đến bụi trúc, tên lính Chiêm Thành già với đôi mắt tinh tường thấy một số hầm bẫy được ẩn giấu một cách kín đáo dưới mặt đất, đều sai đám lính thủ hạ gõ đục làm lộ ra những hầm chông và phá đi những cái bẫy la liệt khắp nơi. Tới chỗ bụi trúc thì cả đám phân công nhau chặt bụi trúc, từ cây nhỏ đến cây lớn.
Cạch. Cạch. Cạch.
Vù.
Cây trúc to chợt ngả ngang sang một bên.
“Nằm xuống.” Tên lính già hét lên.
Thân cây gỗ khổng lồ từ đâu bất thình lình bay vút tới, cả đám vừa kịp nằm thụp xuống thoát được một mạng, thân cây bay vụt qua đỉnh đầu kèm theo cơn gió sởn gai ốc. Tuy vậy, vẫn có tên lính mới ngáo ngơ cúi xuống chậm một nhịp liền bị thân cây húc thẳng vào người bay đi một đoạn, hắn ngoẻo đầu sang một bên, máu tràn ra khóe miệng, rõ ràng đã chết.
Mấy tên lính tiếp tục công việc phá bụi trúc cho đến khi bụi trúc bị chặt sạch sẽ, nhổ lên cả gốc thì sương mù ở vị trí đó dần dần loãng ra, khoảng không gian ở khu vực ấy dần trở nên thoáng đãng. Thì ra bụi trúc này lại chính là một trong những mắt trận của trận pháp rừng trúc.
Vút. Vút. Vút.
Mũi tên từ phía trong rừng trúc chợt bắn ra như mưa.
“Chạy nhanh lên.” Tên lính già Chiêm Thành hét lên gấp gáp, cảnh báo đồng bọn.
“Núp sau những cây lớn.” Tên lính khác gào to.
Phập. Phập. Phập.
Vài tên lính dò đường không kịp tránh bị trúng tên, cũng còn chưa trúng may là chưa trúng nơi yếu hại, vội vã chạy đến những bụi cây lớn, máu từ chỗ vết thương thấm đẫm cả áo.
Tướng quân Chiêm Thành thấy vậy, truyền lệnh tiếp: “100 cung thủ tiến lên bắn tên vào kẻ địch.”
Những cung thủ Chiêm Thành cúi người chạy tới các vị trí thuận lợi, thay phiên nhau bắn tên vào trong phần sương mù của rừng trúc chưa bị phá bỏ.
Tướng quân Chiêm Thành nhìn số lượng mũi tên từ trong rừng trúc bắn ra càng lúc càng ít ỏi thì ban lệnh: “100 giáo binh kèm khiên lớn tiến lên trước, 100 cung thủ theo sau, tiếp cận phần sương mù.”
Rập rập. Rập rập.
Đội lính Chiêm Thành cầm giáo dài và khiên gỗ bản to rầm rập hành quân, mặt đất rung lên từng hồi theo bước chân của họ.
Vút. Vút. Vút.
Mũi tên từ trong đám sương mù do quân Chân Lạp bắn ra tới tấp nhưng đều bị quân Chiêm Thành dùng khiên đỡ tên, đồng thời cung thủ phía sau lưng đội quân khiên giáo cùng bắn tên trả đũa, đã áp chế được lực tấn công từ xa của cung tiễn thủ Chân Lạp. Tuy trên đường vào sâu trong rừng trúc, cung tiễn thủ Chân Lạp có khiến cho vài tên lính cầm giáo bị thương nhưng đó chỉ là số ít, quân Chiêm Thành vẫn vững vàng tiến lên. Đội quân cầm giáo đến gần nơi sương khói lượn lờ phủ trên rừng trúc thì ngừng lại, chứ không liều lĩnh xông vào. Lúc ấy, đội lính dò đường mới được tướng quân Chiêm Thành ra lệnh lên trước để tiếp tục nhiệm vụ phá cạm bẫy và mắt trận của trận pháp rừng trúc. Bởi vì lần này quân Chân Lạp đã có sự đề phòng nên bắn tên rất rát vào các người lính dò đường của Chiêm Thành. Lính dò đường phải kết hợp với cung thủ Chiêm Thành vào rừng sương mù, vừa phá cạm bẫy vừa bảo vệ lẫn nhau.
Tướng quân Chiêm Thành rất hài lòng với cách thức tiến quân ấy, liền ban lệnh xuống cho từng phương trận hình vuông tiến vào trong rừng trúc. Những đội quân Chiêm Thành chia jWUkf nhỏ ra các mặt của cánh rừng trúc to lớn, như đàn châu chấu ăn lúa bò tới không ngừng, dần dần xâm nhập vào rừng trúc, phá bỏ các cạm bẫy và trận pháp trong rừng trúc, tiếng hô hào chém giết vang lên khắp các nơi ở mé hữu khu rừng trúc.
Sài Hoằng nhận thấy đội quân Chiêm Thành cánh tả đã tiến công theo đúng tiến độ đã đề ra, thì truyền lệnh cho đội quân Chiêm Thành cánh hữu cũng chia nhỏ các đội hình vào phá trận rừng trúc theo nhiều phương pháp khác nhau mà đã được Sài Hoằng chỉ điểm trước đó. Khi hai đội quân cánh tả, cánh hữu dần dần phá hết các mắt trận thì màn sương khói phủ quanh rừng trúc loãng dần và biến mất.
“Thời điểm tổng tiến công đã đến, truyền lệnh toàn bộ trung quân xuất trận, đánh mạnh vào phần sụp đổ của tường thành.” Sài Hoằng phất tay, vạt áo dài tung lên phía trước, hô lớn.
Tùng. Tùng. Tùng.
Trống trận Chiêm Thành dồn dập vang lên thúc giục lòng quân.
“Giết, giết, giết...”
Quân Chiêm Thành cầm giáo, mác, kiếm xông ào ạt tới thành Indrapura, hàng dài quân lính Chiêm Thành đen đặc phủ kín đất trời.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
Tiến độ: 100%
250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025
Thể loại
Tag liên quan