Chương 248: Công Chiếm Thành Indrapura

29/04/2025 10 8.4

Quân Chân Lạp đang điên cuồng chiến đấu giết cho quân Chiêm Thành bị đẩy bật lùi trở ra khỏi tường thành Indrapura thì chợt nghe có tiếng ồn ào lan truyền khắp các hướng.

“Chủ thành Châu Sam Pot đã đào tẩu rồi.”

“Châu Sam Pot đã lén lút trốn khỏi thành Indrapura.”

“Chủ thành Indrapura đã tẩu thoát từ cổng tây thành.”

Lúc ấy, trong đám lính Chân Lạp râm ran bàn tán với nhau, tiếng nghi hoặc hỏi han vang lên trong quân lan truyền đi nhanh chóng.

“Chủ thành Châu Sam Pot đã trốn rồi sao?”

“Tại sao chủ thành lại bỏ trốn? Không giữ được thành nữa hay sao?”

“Sao tướng quân bảo có quân tiếp viện, ta giữ vững thành là quân tiếp viện sẽ đến?”

“Phải chăng chủ thành biết trước sẽ thua nên đã trốn đi rồi?”

“Vậy nghĩa là không có quân tiếp viện?”

Tướng quân Nuth Kầm Pách chẳng đặng đừng phải lên tiếng trấn an dư luận: “Quân Chiêm Thành đang tung tin đồn thất thiệt. Chủ thành Châu Sam Pot vẫn còn ở trong thành cùng với chúng ta.”

Phía Chiêm Thành vang lên tiếng chất vấn rất lớn: “Tướng quân của các ngươi đang lừa các ngươi. Các ngươi đòi gặp Châu Sam Pot sẽ rõ trắng đen. Châu Sam Pot đã trốn rồi, làm sao mà có thể ra gặp các ngươi được nữa.”

Tướng quân Nuth Kầm Pách nghiến răng nói: “Các ngươi đừng nói xằng bậy, muốn đánh thì tới đây, chớ có giở trò làm nhiễu loạn lòng quân.”

Một tên lính bạo gan hô lớn: “Thế chủ thành Châu Sam Pot đâu? Chúng tôi muốn nhìn thấy chủ thành Châu Sam Pot.”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn nhìn thấy chủ thành Châu Sam Pot.” Những tên lính khác đồng thanh nói theo.

Nuth Kầm Pách toát mồ hôi, hơi lảo đảo, chống giáo xuống đất để giữ vững thân mình, ngẩng đầu lên, quát: “Chủ thành vẫn còn ở đây. Các ngươi chớ có đoán bừa. Ai dám bàn tán về chuyện này nữa, giết không tha. Toàn quân giữ nguyên đội hình phòng thủ. Kẻ nào nhiều lời, lập tức chém chết.”

Sau tiếng ra lệnh của Nuth Kầm Pách thì tình hình hỗn loạn được áp chế nhất thời, nhưng chuyện chủ thành Châu Sam Pot lén lút bỏ trốn như cái gai đâm sâu vào lòng quân lính Chân Lạp, nhuệ khí ba quân từ từ sa sút.

Quân đội đã mất nhuệ khí thì còn gì là quân đội? Một con hổ dù mạnh mẽ cỡ nào, một khi đã mất đi ý chí chiến đấu thì đến cả con chó cũng có thể bắt nạt hổ. Nếu như một bầy chó dữ đông đảo hơn con hổ mất hết ý chí thì tình cảnh sẽ như thế nào? Kết quả không cần đoán cũng biết là bầy chó dữ đó sẽ làm thịt con hổ một cách nhanh gọn rồi.

Quân Chiêm Thành thừa thế xông lên, từng đợt tấn công như vũ bão ập vào cả bốn mặt thành trì Indrapura. Do quân Chân Lạp tập trung quân đội chủ yếu ở thành bắc Indrapura mà các mặt thành khác có số lượng quân lính ít hơn, giờ đây không chịu nổi áp lực từ Chiêm Thành dẫn dến tuyến phòng thủ dần tan vỡ. Có những mặt trận phòng thủ trên đầu tường thành bị quân Chiêm Thành công chiếm, quân Chân Lạp cũng không ham chiến, vứt vũ khí bỏ chạy.

Như một vết dầu loang ra trên mặt biển, người Chiêm Thành leo dần lên thành mở toang các cổng dẫn quân tấn công thẳng vào trong. Quân Chân Lạp ở thành bắc nghe tin thất thủ từ các nơi khác cũng không thể thủ vững, bị quân Chiêm Thành đánh cho tan tác, máu chảy thành sông.

* * * * * * * * * *
Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.

Chế Ma La cưỡi trên lưng voi trắng ngạo nghễ đi vào cổng thành trong tiếng hò reo của quân dân Chiêm Thành. Những người dân Chiêm trong thành Indrapura cũng đổ xô ra đường vui mừng đón chào sự trở về của nhà vua. Đám quân Chân Lạp bỏ trốn trong thành thì bị quân đội Chiêm Thành kết hợp với dân chúng lùng bắt ráo riết. Ở trong thành khói lửa vẫn bốc cao, cuộc thanh trừng chém giết, trả thù của quân dân Chiêm Thành đối với quân Chân Lạp vẫn đang diễn ra không dứt.

Chế Ma La vỗ bạch bạch lên đầu voi, con voi trắng rất nghe lời quỵ hai chân xuống, Chế Ma La bước lên bậc thang chậm rãi xuống voi, đi tới trước mặt Nuth Kầm Pách đang bị gông xiềng gô cổ quỳ trên nền đất, cười ha hả: “Ha ha ha, Nuth Kầm Pách, ngươi cũng có ngày này hay sao? Không phải trước đây ngươi rất oai phong hay sao?”

“Thằng chó Chế Ma La, mày cũng chỉ là một con chó mà thôi. Nếu không nhờ cái thứ vũ khí súng thần công quỷ quái kia thì các ngươi đừng mong phá được thành Indrapura sớm như vậy.” Nuth Kầm Pách nhổ một bãi nước bọt về phía Chế Ma La nhưng không trúng, thân pháp Chế Ma La rất mau lẹ, thoắt cái đã lùi lại tránh được ngay.

Bốp.

Một tên lính Chiêm Thành quất cán giáo vào đầu Nuth Kầm Pách ngã nằm xuống đất, đầu Nuth Kầm Pách trầy một mảng, chảy máu ròng ròng.

“Khà khà khà, Chế Ma La, ngươi tưởng rằng quân Đại Việt đang giúp các ngươi sao, rồi các ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi tưởng rằng trốn tránh sự bảo hộ của người Chân Lạp chúng ta là xong sao? Đại Việt sẽ sớm thôn tính các ngươi thôi. Lúc đó tất cả các ngươi sẽ chết, Đại Việt sẽ hủy diệt tất cả các ngươi.” Nuth Kầm Pách cười sằng sặc.

Ánh mắt Chế Ma La lóe lên tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất, tức giận mắng: “Ngươi khốn kiếp, ngươi còn không nhìn xem Chân Lạp các ngươi đã dày xéo Chiêm Thành ta như thế nào? Quân đội Chân Lạp các ngươi tàn hại đồng bào ta, hủy diệt nhà cửa chúng ta, mà dám nói là bảo hộ ư? Ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi xuống âm tỳ địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh.”

Chế Ma La mắng một tràng, rồi chuyển lại bộ dáng ung dung nói: “Chuyện giữa Chiêm Thành chúng ta và Đại Việt thì ngươi không cần phải lo. Ngươi đừng mong có thể ly gián mối liên minh Chiêm – Việt của bọn ta. Ngươi hãy lo thân mình đi thì hơn. Ồ, ngươi có thắc mắc là tại sao đến giờ vẫn không thấy Hoàng đế Kiến Gia và quân Đại Việt vào thành hay không?”

Nuth Kầm Pách là một trong những tướng tài của Chân Lạp, đi theo Chay Tha từ rất lâu nên các kế sách chiến thuật trong chiến tranh cũng nắm bắt được đôi chút. Nuth Kầm Pách cúi đầu suy tư một lúc mới thảng thốt nói: “Chủ thành Châu Sam Pot, kỵ binh quân Đại Việt đang truy bắt chủ thành Châu Sam Pot.”

Chế Ma La cúi đầu xuống thì thầm bên tai Nuth Kầm Pách: “Không chỉ Châu Sam Pot thôi đâu… nqTH2 thành Amavarati.”

Nuth Kầm Pách trợn trừng mắt: “Ngươi… ngươi… các ngươi…”

“Ha ha ha…. Ha ha ha…”

Chế Ma La ngửa đầu cười vang, lững thững rời đi, bỏ lại một câu: “Chặt đầu của hắn, treo lên cổng thành bêu đầu thị chúng.”

* * * * * * * * * *
Ánh dương đỏ rực của buổi trưa càng khiến cho không khí hanh khô của đất Chiêm Thành thêm phần nóng nực. Có một nhóm kỵ binh khoảng trăm người đang nghỉ ngơi thở dốc bên bìa rừng. Những con ngựa dợm bước, thở phì phì qua lỗ mũi, đầu gục gặc, chứng tỏ nó đã kiệt sức lắm rồi.

Chủ thành Indrapura Châu Sam Pot hiện tại có bộ dạng như chó nhà có tang, ngồi bệt xuống đất, tóc tai rũ rượi, thở hồng hộc nói: “Lộc Lăm Vông, còn bao lâu nữa thì mới đến thành Amavarati?”

Lộc Lăm Vông ngẩng mặt nhìn trời rồi đáp: “Có lẽ chạng vạng tối là chúng ta có thể tới thành Amavarati.”

Châu Sam Pot thể hiện nét vui mừng hiếm có: “Hay, hay lắm. À, mà ở thành Amavarati đang đồn trú bao nhiêu quân thế?”

Lộc Lăm Vông nhíu mày: “Lão tướng cũng không rõ lắm, chắc phải tới nơi thì chúng ta mới tìm hiểu cụ thể được.”

Bấy giờ, Sun Sat Thia mới lên tiếng: “Lúc trước tôi có nghe nói là hiện tại ở đó có khoảng gần hai vạn quân.”

“Gần hai vạn quân? Gần hai vạn quân thì làm được cái trò trống gì? Quân Việt – Chiêm sẽ sớm đánh tới đó thôi. Chuyến này không được rồi, ta phải sớm rời khỏi nơi thị phi ấy mới được.” Châu Sam Pot thất vọng nói.

Lộc Lăm Vông trầm ngâm: “Chủ thành Châu Sam Pot chớ lo lắng quá. Thành Amavarati có tường cao, hào sâu, tường thành rất dày, vững chắc hơn thành Indrapura nhiều, hơn một vạn quân thủ thành cũng đã đủ. Vả lại, chỉ sáu ngày nữa thôi là có 5 vạn quân tiếp viện của chúng ta tới kịp lúc. Khi ấy ta dư sức chống cự được với quân Việt – Chiêm.”

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025