Chương 244: Súng Thần Công Hiển Uy

29/04/2025 10 8.4

Chế Ma La ngồi trên lưng voi trắng, bộ dáng bệ vệ uy nghi, sau hơn một năm tự lập xưng Vương, Chế Ma La đã ngày càng rèn luyện được phong thái của bậc đế vương, mơ hồ tản phát ra khí thế vương giả, oai phong, lẫm liệt. Chế Ma La nhìn rừng trúc trùng trùng điệp điệp chắn trước cổng Bắc thành Indrapura, khẽ nhếch mép, nghiêng người sang phải, cất tiếng hỏi: “Sài Hoằng, trận pháp rừng trúc này là do khanh bày ra đó hả? Thoạt nhìn đâu có vẻ gì ghê gớm lắm.”

Sài Hoằng cưỡi trên con ngựa xám phía bên phải voi trắng, khoác lên mình chiếc áo dài màu xanh thẫm, trông không khác gì nho gia chuẩn mực, cung kính đáp: “Tâu bệ hạ, tuy bề ngoài rừng trúc rất đơn giản, nhưng khi bước vào rừng trúc mới biết được sự nguy hiểm của nó, ở phía trong đó thần đã tạo ra vô số cơ quan, bẫy rập, quân lính ẩn mình trong rừng trúc cũng rất khó phát hiện, có thể giết người không dấu vết. Muốn vượt qua rừng trúc này thần tự tin có thể diệt được một phần ba quân số mà liên quân mang đến.”

Chế Ma La tròn mắt: “Lợi hại như vậy sao? Nếu trẫm dùng hỏa công thì sao? Chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi rừng trúc của khanh rồi.”

Sài Hoằng không do dự mà tiếp lời: “Tâu bệ hạ, thần cũng đã lường trước kẻ địch áp dụng kế sách hỏa công nên thần có dẫn lạch nguồn từ dòng sông Ly Ly vào rừng trúc, mỗi một góc nhỏ trong khu rừng đều được dẫn nguồn nước tới nên ngay khi kẻ địch dùng hỏa công thì quân lính ẩn nấp trong rừng có thể lập tức dập tắt ngay khi ngọn lửa mới chớm bùng lên.”

Ánh mắt Chế Ma La tỏa sáng: “Tuyệt diệu, nếu hôm nay trẫm không có khanh ở đây chắc phải tốn thêm vài phần sức lực mới phá được thành này. Cuộc chiến công thành luôn luôn không dễ dàng mà. Trong lần công thành Indrapura trước kia, chưa có trận pháp của khanh bảo vệ thành mà trẫm đã tổn hao hơn vạn quân vô ích, giờ có thêm trận pháp này, đúng là khó càng thêm khó. Sách lược phá trận, khanh đã chuẩn bị chu đáo rồi chứ? Nhiệm vụ chủ yếu công thành đợt này thì quân Chiêm Thành chúng ta làm chủ đạo, khanh hãy chứng tỏ cho mọi người thấy được uy phong của quân Chiêm Thành chúng ta.”

Sài Hoằng tự tin nói: “Tâu bệ hạ, điều ấy là lẽ đương nhiên, thần lập trận được, cũng có thể phá trận được. Thần nhất định sẽ giúp bệ hạ dương uy triều ta, khiến cho người người nhìn vào mà khiếp sợ trước khí thế của quân đội Chiêm Thành.”

Chế Ma La cười sang sảng: “Hay, hay lắm...”

Bùm...

Lúc Chế Ma La đang ngửa cổ cười vang thì chùm pháo hoa được bắn lên từ dãy núi phía tây nam thành Indrapura, Chế Ma La híp mắt, thầm nghĩ: “Tới rồi, để xem quân Đại Việt đánh trận đầu thế nào? Hoàng đế Kiến Gia luôn vỗ ngực sẽ san bằng bức tường thành to dày của thành Indrapura, mở đường cho quân ta tiến lên không chút trở ngại. Muốn làm điều đó dễ như vậy sao? Đến một cái máy bắn đá, một cỗ xe lầu cũng không có mà đòi công thành Inrapura, một trong ba thành trì vững chắc nhất Chiêm Thành. Đúng là chuyện mơ tưởng hão huyền. Chẳng lẽ tên Hoàng đế Kiến Gia này không biết phép công thành? Nhưng hắn không biết đã đành, chẳng lẽ ngay cả tướng lĩnh của hắn cũng không biết? Trong số tướng lĩnh của hắn, có rất nhiều tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc vậy mà không ai lên tiếng ngăn cản hành vi ngu xuẩn của hắn. Đúng thật là kỳ lạ. Xem ra bọn người Việt này đắm chìm trong chiến thắng mà trở nên hồ đồ cả lũ hết rồi.”

Nghĩ tới đây, Chế Ma La lại hơi liếc sang vị tể tướng Chang Da Mật luôn có bộ dạng âm trầm phía bên trái, nghĩ tới những gì hắn từng bàn bạc với vị tể tướng mà nỗi sảng khoái không tên lại dâng lên không ngừng: “Hoàng đế Kiến Gia, để xem ngươi ngạo mạn được bao lâu?”

Trước kia Chế Ma La còn có phần kính ngưỡng Lý Hạo, Lý Hạo làm gì thì hắn cũng tận lực suy nghĩ sâu xa rồi gật gù tán thưởng nhưng kể từ khi Chế Ma La lên làm vua thì tâm tính dần dần thay đổi. Tâm tính của con người luôn luôn thay đổi theo không gian, thời gian và địa vị. Chuyện này thực sự khó mà có thể ngăn cản cho được.

Tùng. Tùng. Tùng. Tùng.

Trống trận đã điểm. Trống đồng Đại Việt dồn dập ngân vang.

Chế Ma La chợt nhìn thấy những vật thể kỳ lạ được che phủ bởi lớp bao bố to dày được quân Đại Việt đẩy lên tiền tuyến ở lưng chừng các ngọn đồi, hắn liền cắt đứt dòng suy nghĩ, tập trung chú ý vào những vật thể ấy. Chế Ma La đã từng nhìn thấy những vật thể này trước kia ở doanh trại, nhưng không biết chúng là gì, có hỏi qua Hoàng đế Kiến Gia, hắn chỉ cười mà nói đó là phần quà mà hắn tặng cho quân Chân Lạp nhưng chưa đến thời cơ. Hiện tại, quân lính Đại Việt lật những lớp bao bố, để lộ khối sắt to tròn dài, đặt trên những chiếc xe nhỏ làm bệ đỡ cho khối sắt, Chế Ma La đếm được 20 cái tất thảy, quân Đại Việt tất tả thao tác bên cạnh khối sắt, bỏ cục sắt to vào đầu ống sắt, rồi châm lửa vào đuôi.

Chốc lát sau, một tiếng nổ vang rền phát ra.

Uỳnh.

Rồi lần lượt hàng chục tiếng nổ khác kéo nhau liên tiếp.

Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh.

Hàng chục viên sắt to bay vượt qua rừng trúc, bắn thẳng vào thành Indrapura. Một số viên sắt bay vượt qua cả tường thành, một số viên bắn đến gần tường thành thì rơi xuống đất lăn lông lốc tới chân thành, một số viên tạo thành một lỗ lớn trên mặt đất, có một số viên bắn trúng tường thành lập tức tạo thành lỗ thủng trên bức tường thành đó.

Chế Ma La nín thở hỏi trong vô thức: “Đó là cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Sài Hoằng cũng trợn trừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến thứ vũ khí kia, phương thức phá hủy của nó giống như máy bắn đá nhưng uy lực của nó mạnh hơn gấp bội phần, hình dáng lại nhỏ chứ không to lớn như máy bắn đá. Chỉ hai điều trên đã cho thấy công dụng của loại vũ khí kia vượt xa máy bắn đá. Trên đời này sao lại có thứ vũ khí kỳ lạ như thế tồn tại?

Không chỉ Chế Ma La và Sài Hoằng thất thần mà đám quân tướng Chiêm Thành cũng cực kỳ khiếp sợ trước lượt phát uy đầu tiên của thứ vũ khí đó. Tiếng nổ vang rền như tiếng sấm động, uy lực phá hủy vô cùng khủng bố, một đòn duy nhất đã tạo ra lỗ thủng trên bức thành to dày, máy bắn đá có thể tạo ra oai lực như thế hay sao? Phải biết đây là thành Indrapura, nổi tiếng vững chắc nhất nhì Chiêm Thành, nhưng đối diện với loại vũ khí kia lại giống như một người khổng lồ đang run rẩy sợ hãi trước những đứa trẻ tưởng chừng như vô hại. Đây là lượt tấn công đầu tiên, như vậy thì những lượt tấn công tiếp theo sẽ tạo ra tình cảnh khủng khiếp cỡ nào? Chỉ cần nghĩ thôi là đám tướng lĩnh Chiêm Thành đã không dám tưởng tượng tiếp.

Duy có một người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trong đám vua quan Chiêm Thành là vị tể tướng Chang Da Mật, hắn luôn bảo trì bộ dáng lạnh lùng, trước sau như một, dường như trời có sập xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Chang Da Mật chậm rãi cất tiếng, phá tan bầu không khí khủng hoảng đang bao trùm lên vua quan Chiêm Thành: “Tâu bệ hạ, đây là súng thần công, có lẽ bệ hạ đã từng nghe nói tới nó. Súng thần công đã từng được Hoàng đế Kiến Gia sử dụng trong trận chiến thành Thăng Long, một trận chiến huy hoàng của Hoàng đế Kiến Gia, giúp hắn chính thức xác lập địa vị thống trị tuyệt đối ở Đại Việt. Khi đó súng thần công còn chưa tạo ra oai lực như bây giờ, có lẽ cũng bởi vì đó là trận chiến phòng thủ nên tác dụng của nó phát huy cũng không lớn như trong trận chiến công thành. Mà theo như thần quan sát, trải qua thời gian hai năm thì súng thần công đã được cải tiến, sức công phá của nó càng thêm dữ dội, tầm bắn xa hơn, lực đạo mạnh hơn, độ chính xác cao hơn. Xem tình hình này thì việc quân Đại Việt phá huỷ tường thành chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Nghe Chang Da Mật giảng giải, Chế Ma La trầm lặng không nói, mơ hồ nhớ tới trận chiến thành Thăng Long vài năm trước, Hoàng đế Kiến Gia đích thân dẫn quân triều đình phòng thủ trước cuộc tiến quân như vũ bão của quân đội nhà Trần do Trần Thủ Độ chỉ huy, trong cuộc chiến ấy Hoàng đế Kiến Gia đã có được chiến thắng lẫy lừng trước quân đội nhà Trần, được đánh giá là đội quân hùng mạnh bậc nhất Đại Việt lúc bấy giờ cùng với một Trần Thủ Độ kiêu hùng, được xem là thiên tài tuyệt đỉnh của gia tộc họ Trần.

Sau trận chiến này, danh tiếng của Hoàng đế Kiến Gia càng trở nên nổi bật, kéo theo những chiến thắng liên tiếp đánh bại hoàn toàn quân phản loạn thống nhất Đại Việt. Hiện tại nghe Chang Da Mật nhắc lại súng thần công cùng với chiến tích của Hoàng đế Kiến Gia mà Chế Ma La cảm thấy xấu hổ trong lòng, trước đó hắn còn ngầm chế nhạo đối phương, tuy nhiên kết quả bày ra trước mắt là Chế Ma La đang tự chuốc lấy nhục cho chính mình mà thôi.

Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh. Uỳnh...

Lượt bắn thứ hai nhanh chóng được triển khai, lượt bắn đầu tiên chỉ là thăm dò nên mục tiêu của các khẩu súng còn chưa chính xác nhưng đến lượt bắn thứ hai thì lực phá huỷ đã hoàn toàn đổi khác. Hàng chục viên đạn sắt tập trung vào một điểm mé trái thành, liền đánh sụp bức tường thành đó xuống. Tiếng kêu gào than khóc, tiếng rên la nhất thời vang lên, quân lính Chân Lạp ở đoạn tường thành đó tử thương vô số. Những đoạn tường thành ở kế cận rung lên không ngừng chỉ chực đổ xuống cùng với đoạn tường thành xấu số kia.

Quân lính Chân Lạp ở trên các bức tường thành chạy loạn lên, một mặt tìm cách chống lại những viên đạn sắt cứ nã tới lia lịa, một mặt tìm nơi trú ẩn, kêu gào sợ hãi. Tiếng nổ kia tựa như thần linh uQc5p đang giáng thế, phát ra tiếng sấm đì đùng vang dội.

Tùng. Tùng. Tùng.

Hòa vào tiếng súng thần công gầm rống là tiếng trống đồng Đại Việt thúc giục lòng người.

Dường như... thành Indrapura đang run rẩy.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025