Chương 243: Hỡi Indrapura! Hãy Run Rẩy Đi!

29/04/2025 10 8.4

Nuth Kầm Pách liếc sang người lên tiếng đứng ở phía bên phải Châu Sam Pot, giọng điệu đều đều, nhưng ý nghĩa châm chọc tràn ngập trong từng câu nói. Người này chính là Sun Sat Thia, Đô đốc thủy quân Chân Lạp. Sau trận đại bại ở cửa biển Ô Long, Sun Sat Thia chính thức trở thành đại tướng không quân, chạy trốn về ở lỳ trong thành Indrapura. Tuy Sun Sat Thia là thân tín của Yasuyvarman Đệ cửu nhưng hắn vẫn không dám quay về thành Panduranga, chỉ sợ Yasuyvarman Đệ cửu vì quá tức giận mà lột da hắn. Sun Sat Thia quyết tâm ở lại tiền tuyến hòng tìm cách đoái công chuộc tội nhằm giảm nhẹ tội trạng bại trận thiệt quân của mình. Mặc dù vậy, trong thời gian ở thành Indrapura cũng chẳng phải là thời gian tốt đẹp gì đối với hắn, Sun Sat Thia bị người người xem thường, ngày nào cũng có kẻ thầm dè bĩu, châm biếm hắn. Do Sun Sat Thia mang chức danh Đô đốc, là quan to trong triều nên không có nhiều kẻ ra mặt nhạo báng, nhưng chỉ bằng ánh mắt của họ đã đủ để khiến Sun Sat Thia tức điên lên rồi. Nay Sun Sat Thia thấy Nuth Kầm Pách tự ý rút quân về thành, liền tìm cơ hội đả kích đối phương để tìm lại hư vinh nhỏ nhoi trong cõi lòng.

Nuth Kầm Pách cười lạnh hai tiếng, nói: “Ha ha, bẩm Đô đốc thủy quân Sun Sat Thia, ngài có biết dân gian ở ngài đang truyền lưu câu chuyện gì hay không? Tôi nghĩ cũng thật là, thời thế dạo này đổi thay khó lường, chắc ngài chưa nghe phải không? Để tôi nói cho ngài biết, câu chuyện kể về một con vịt mẹ trước đây đẻ ra vô số đàn vịt con, nhưng giờ đã không còn lấy một con vịt nào mà lại đi khắp nơi quang quác, tôi thấy con vịt mẹ ấy thực ngu xuẩn, nên tới bãi biển Ô Long, nơi mà vịt mẹ bị lạc đàn con ấy, đi lùng sục, tìm con trở về mới phải. Ngài nói xem, có đúng hay không?”

Cặp mắt Sun Sat Thia long lên sòng sọc, rít lên: “Nuth Kầm Pách, ngươi khinh người quá đáng, ngươi dám bảo quân tướng Chân Lạp hùng mạnh là lũ vịt, ta sẽ mang chuyện này thượng báo lên vua Yasuyvarman Đệ cửu. Dám tự tiện mang quân tháo chạy khi chưa có lệnh có tướng quân thượng cấp. Đến lúc đó xem miệng lưỡi ngươi có lươn lẹo tới cỡ nào cũng CsoxD chết chắc mà thôi.”

Nuth Kầm Pách ngẩng cao đầu, gương mặt vẫn lạnh lùng không chút biến đổi, nhếch mép: “Ngài cứ tự nhiên, tôi thùy thời phụng bồi ngài, đến lúc đó, tội danh tổn quân bại trận của ai đó cũng khó mà trốn thoát.”

Sun Sat Thia chỉ tay về phía Nuth Kầm Pách run giọng, nói nửa ngày không thành tiếng: “Ngươi... ngươi...”

“Không ra cái thể thống gì hết, quân giặc thì đang vây kín dưới chân thành, lửa cháy tới mông mà các ngươi còn đứng đấy xách mé nhau như mấy mụ hàng tôm hàng cá ở chợ.”

Hai người Sun Sat Thia và Nuth Kầm Pách vừa nghe thấy tiếng người cất giọng đứng bên trái Châu Sam Pot thì vội vàng ngậm miệng, không ai dám nói tiếng nào. Đây là Lộc Lăm Vông, một trong những vị tướng quân đi theo Yasuyvarman Đệ cửu sớm nhất, từ thời còn tranh đấu giành lại quyền độc lập cho Chân Lạp thì Lộc Lăm Vông đã làm tùy tướng của Yasuyvarman Đệ cửu nam chinh bắc chiến, giành bao chiến công hiển hách. Lộc Lăm Vông là chư hầu nắm giữ một phương, đồng thời đang đóng vai trò cố vấn của Châu Sam Pot. Uy vọng của Lộc Lăm Vông trong quân Chân Lạp rất cao, nên hai người kia không dám hé răng phản bác nửa lời.

Lộc Lăm Vông có độ tuổi vào khoảng lục tuần, nãy giờ trầm lặng quan sát thế cuộc, vuốt bộ râu dài bạc phơ, từ tốn nói: “Các ngươi là tướng lĩnh cầm quân mà còn không bình tĩnh, giặc đánh đến nơi đã náo loạn lên rồi thì quân lính ổn định như thế nào? Được rồi, mọi chuyện đã có vua Yasuyvarman Đệ cửu định đoạt, các ngươi không cần phải bới móc sai lầm của nhau nữa.

Nhìn cảnh hai viên tướng trụ cột của nước nhà hục hặc với nhau, lại nhìn sang dáng vẻ sợ hãi của Châu Sam Pot, mà vị lão tướng luôn tận tụy vì triều đình Chân Lạp phải thở dài ngao ngán. Lộc Lăm Vông biết Sun Sat Thia và Nuth Kầm Pách đại diện cho hai bộ lạc thuộc dòng Sun và dòng Nuth, hai dòng có truyền thống đối chọi gay gắt với nhau từ lâu đời, không phải muốn hòa giải là hòa giải được. Điều này cũng chứng tỏ các bộ lạc ở Chân Lạp không phải là hoàn toàn đoàn kết. Hiện giờ, dưới sự áp chế của vua Yasuyvarman Đệ thất vĩ đại mà các bộ lạc không dám làm càn. Yasuyvarman Đệ thất ngày đêm chăm lo việc nước, vì đế chế Chân Lạp mà lao lực rất lớn, nghe nói bệ hạ Yasuyvarman Đệ thất bị nội thương từ hồi cầm quân đánh giặc, lâu lâu lại phát tác, nếu bệnh nặng hơn thì tình hình sẽ ngày càng xấu đi, một khi bệ hạ Yasuyvarman Đệ thất qua đời sẽ là họa lớn của đế chế Chân Lạp, những con cháu Hoàng tộc không đủ năng lực gánh vác đất nước, các bộ lạc tranh đấu kịch liệt, thì không biết đế chế Chân Lạp hùng cường sẽ trải qua những biến cố gì đây?

Lộc Lăm Vông hướng về phía Châu Sam Pot, cung kính nói: “Tâu chủ thành Châu Sam Pot, ngài không cần lo lắng quá độ. Thành Indrapura nổi danh là thành trì vững vàng bậc nhất nhì Chiêm Thành là có cái lý của nó, giờ còn có thêm sự bày bố trận đồ của quân sư Sài Hoằng bên ngoài thành trì nữa. Hạ quan dám bảo đảm với tướng quân, chúng ta có thể thủ ít nhất là trong vòng một tháng chứ đừng nói là bảy ngày. Quân giặc muốn một trận phá thành sao? Hạ quan sẽ khiến cho chúng có đi mà không có về.”

Châu Sam Pot như được cởi tấm lòng, thở phào một hơi: “Vậy thì hay lắm, vậy thì hay lắm. Cứ như vậy đi, chư tướng phải tuân theo mệnh lệnh của tướng quân Lộc Lăm Vông, mọi chuyện lớn nhỏ trong thành đều do tướng quân Lộc Lăm Vông chỉ đạo. Nếu như chúng ta qua khỏi trận này thì khi ta trở về kinh đô Angkor Thom, ta nhất định sẽ báo cáo công lao của tướng quân Lộc Lăm Vông với bệ hạ Yasuyvarman Đệ thất.”

“Tuân lệnh chủ thành Châu Sam Pot.”

Các tướng đồng thanh đáp, sĩ khí quân tướng Chân Lạp nhất thời tăng vọt.

* * * * * * * * * *

Lý Hạo chắp tay sau lưng, những cơn gió từ sau lưng đẩy tới, lùa mạnh qua khe hở của bộ áo giáp hoàng kim chói lọi. Lý Hạo đang đứng trên đỉnh ngọn núi Trà Lai, ngọn núi cao nhất của dãy núi ngoài rìa thành Indrapura, ở phía tây nam, phóng tầm mắt khắp bốn phương trời. Lý Hạo có cảm giác như đang bao quát chúng sinh, hắn có thể thấy hàng hàng lớp lớp tướng sĩ ở phía dưới như những chấm đen di động không ngừng. Giờ đây hắn đang nắm trong tay quyền điều khiển 10 vạn quân, chỉ cần một cái phất tay của hắn là 10 vạn quân sẽ tiến lui, sẽ chiến đấu, sẽ chém giết không hề do dự, 10 vạn quân hoàn toàn tin tưởng vào hắn. 10 vạn quân, 10 vạn con người đang chịu sự chi phối của hắn. Ở kiếp trước hắn không bao giờ nghĩ tới mình có thể làm được điều này, nhưng hiện tại hắn đã làm được. Có lẽ trong mỗi con người trên cõi đời này, thì ai cũng có một giấc mơ, một mộng tưởng của riêng mình, mộng tưởng Hoàng đế, mộng tưởng bễ nghễ chúng sinh. Hắn cảm nhận được mình đang dần dần bước chân lên đỉnh cao của thế giới, có lẽ không bao lâu nữa, hoặc có lẽ... còn rất lâu nữa.

Đứng ở đây, Lý Hạo có thể nhìn thấy những quả đồi thấp dưới chân hắn quây thành vòng tròn bảo bọc thành Indrapura nằm ở trung tâm tựa như lòng chảo. Bốn góc tòa thành có bốn ngôi chùa lớn nổi bật trên nền cây xanh, hàng loạt dãy nhà chùa tập trung đông nhất ở phía tây thành, từ dãy nhà chùa có một con đường thẳng băng qua cánh đồng rộng, dựa vào mép quả đồi nhỏ, dẫn đến khu nhà trang hoàng quý phái giành cho quan viên, quý tộc nằm ở phía đông thành, có lẽ khu nhà này trước đây là hoàng cung, bởi vì thành Indrapura trước đây là kinh đô của người Chiêm Thành, cũng có thể xem là cái nôi của Hoàng tộc Chiêm Thành. Ủng thành bao bọc bên ngoài kinh thành nằm ở phía đông bắc giáp với hai con suối Ngọc Khô và Bà Đặng. Lý Hạo không ngờ người Chiêm cũng biết xây dựng Ủng thành để bảo vệ thành trì, chứng tỏ người Chiêm đã biết kết hợp tinh hoa kiến trúc của phật giáo và trung nguyên để tạo ra nét văn hóa riêng biệt cho họ.

Tiếp tục dõi mắt về phương Bắc thì Lý Hạo thấy công trình phòng thủ ở đây còn dày đặc hơn các phương còn lại, các tháp canh, các nhà phòng thủ chứa lính san sát nhau, giúp cho sức phòng thủ tiếp viện ở đây mạnh hơn các phương khác gấp bội phần. Lý Hạo ngầm cười chế giễu trong lòng, có lẽ người Chiêm luôn coi người Việt là kẻ thù lớn nhất của họ. Không phải sao? Tự thời xa xưa đến nay, người Chiêm luôn bị tấn công xâm chiếm không ngừng, từ thời Lê Hoàn xưng Vương là ngài đã cất quân đánh dẹp phương Nam mở mang bờ cõi cho nước nhà. Đến mãi về sau, người Chiêm mới sản sinh ra một Chế Bồng Nga dũng mãnh, bốn lần đánh tới tận kinh đô nước Việt, có lẽ đó là niềm kiêu ngạo cũng là nỗi bi ai của dân tộc Chiêm Thành. Nghĩ đến Chế Bồng Nga là trong lòng Lý Hạo lại tràn đầy cảm khái, đối với dân tộc Chiêm thì đó là người anh hùng vĩ đại không ai sánh được, nhưng đối với dân tộc Việt thì đó lại là ác ma, hung tàn, bạo ngược, không hơn không kém. Và hắn là người Việt, dòng máu Việt đang chảy trong huyết quản hắn, cho nên hắn sẽ phải xóa bỏ phần lịch sử ấy cũng như cái tên Chế Bồng Nga tan vào cát bụi.

Thời khắc này, hắn, Lý Hạo, là quân vương của nước Đại Việt, dẫn dắt con dân Việt, đứng trên đỉnh núi Trà Lai, núi của Chiêm Thành, ngước nhìn bầu trời cao xanh, chợt dâng trào cảm xúc mãnh liệt muốn đấu với thiên không, đấu với ông trời, hắn muốn cải biến vận mệnh của mình đồng thời cải biến vận mệnh của dân tộc Việt. Lý Hạo chầm chậm quét mắt liếc nhìn toàn bộ quang cảnh thành Indrapura, ánh mắt Lý Hạo như điện, giờ đây thành Indrapura trở nên cực kỳ nhỏ bé trong mắt hắn. Lý Hạo khẽ lẩm bẩm: “Hỡi Indrapura! Hãy run rẩy đi!”

Lý Hạo phất tay: “Truyền lệnh cho lão tướng Phan Hải Đăng lập tức công kích.”

Bùm.

Một chùm pháo hoa từ trên đỉnh núi Trà Lai bắn thẳng lên bầu trời tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ đua sắc cùng ánh nắng vàng chói lọi giữa thiên không.

“Cũng đến lúc bắt đầu kế hoạch thứ hai rồi. Hôm nay quả là một ngày náo nhiệt.” Lý Hạo ngẩng đầu nhìn những màu sắc tuyệt đẹp trên bầu trời, đoạn cất bước rời đi, bộ giáp hoàng kim tỏa ra ánh sáng vàng lấp lóa.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025