Chương 238: Chay Tha Trúng Kế

29/04/2025 10 8.4

Chay Tha đích thân suất lĩnh gần 9 vạn quân, một mạch tiến thẳng hướng Tây Bắc đuổi theo quân liên minh. Quân đoàn Chân Lạp đuổi tới vùng giáp ranh giữa miền núi Nam Sơn và vùng trung du Đại Lộc thì Chay Tha ra hiệu dừng quân, đăm chiêu nhìn quang cảnh xung quanh, trước mặt hắn là hàng dãy núi thoai thoải liên tiếp nhau, núi ở đây không cao nhưng trùng trùng điệp điệp tạo ra cảm giác hùng vĩ vô cùng, mặt đất thì cao ở hướng Tây Nam rồi thấp dần xuống theo hướng Đông Bắc. Phía Tây Nam của dãy núi là hàng rừng cây bạt ngàn, còn hướng Đông Bắc là vùng đồng bằng với những cánh đồng cỏ cây bát ngát.

Chay Tha cưỡi trên lưng ngựa, nhíu mày quan sát những nhóm bếp lửa vẫn còn tro tàn nóng hổi, nghi hoặc trong lòng hắn càng thêm chồng chất, trầm giọng nói với Sài Hoằng đang ở bên cạnh: “Qua những cuộc đụng độ gần đây chứng tỏ quân đội dưới trướng vua Đại Việt rất lợi hại. Tuy hắn nhỏ tuổi nhưng dứt khoát, quả đoán, dụng binh lại khó lường. Khi quân Đại Việt bất ngờ rút quân, ta luôn có cảm giác không thỏa đáng. Tới đây thì lòng của ta lại càng dấy lên nỗi bất an khó tả. Sài Hoằng, ngươi có chủ ý gì không?”

Sài Hoằng gật đầu, nói: “Đại tướng quân nói thực hữu lý, xưa nay người Việt luôn xảo trá khôn lường, không thể tin tưởng được.”

Sau đó gã lại tuôn thêm một tràng từ ngữ bêu xấu người Việt, gã cho rằng đất của Đại Việt trước kia là đất của người Hán, rồi nào là người Việt chịu cúi đầu thuần phục người Hán, chịu ân giáo hóa của người Hán nên mới phát triển từ giống người man di mông muội lên thành người thanh lịch tao nhã như người Hán hiện tại, hắn thêm mắm dặm muối đủ điều về người Việt, cứ như là người Việt đã đắc tội với hắn, có đại thù gì với hắn vậy. Nếu để những lời này lọt vào tai Lý Hạo thì chắc chắn hắn sẽ khiến tên Sài Hoằng sống không bằng chết.

Chay Tha thể hiện sự khinh thường, thoáng buông lỏng tâm trí: “Giỏi lắm, có người văn tài học rộng, am hiểu sử sách như ngươi ở bên cạnh rất có ích. Nếu vậy thì đúng là không thể kết giao với nước Đại Việt được, chúng chỉ có thể là kẻ địch của đế chế Chân Lạp hùng mạnh chúng ta. Bất quá, chúng có thể ẩn nhẫn để đánh bại người Trung Nguyên thì đúng là không thể xem thường.”

Sài Hoằng tiếp lời: “Chính vì vậy nên hạ quan mới nêu rõ về bản chất của người Việt cho tướng quân, để tướng quân có lòng đề phòng chúng, hiểu về chúng sâu hơn. Chẳng phải là theo đúng sách lược của Jayavarman Đại đế, ngày Chân Lạp ta bình định đất Chiêm Thành cũng là ngày ta cử đại binh xâm lấn Đại Việt hay sao? Hạ quan mới nhận được tin tức là họ đã chấp nhận ước hội với ta, chỉ cần chờ ngày Jayavarman Đại đế khởi binh mà thôi.”

Trong mắt Chay Tha tràn ngập ngọn lửa cuồng nhiệt: “Đức vua Jayavarman Đệ thất quả thực là vị vua vĩ đại nhất của Chân Lạp, nhờ ngài mà người Chân Lạp chúng ta mới có những tháng vinh quang như bây giờ. Nếu họ chấp nhận liên minh với Chân Lạp thì đúng là giấc mộng Đông tiến của Đức vua Jayavarman Đệ thất có thể hoàn thành rồi.”

Ghé mắt quan sát cảnh vật chung quanh một lần nữa, Chay Tha chuyển giọng âm trầm: “Nhưng lòng ta vẫn cứ bất an, ngươi tính toán thử xem ta nên tiếp tục truy cùng đuổi tận hay quay về đợi viện binh tụ hội đông đủ rồi mới cất binh đánh lên phía Bắc?”

Sài Hoằng lộ vẻ hiếu kỳ, hỏi: “Có phải là Đại tướng quân e sợ có phục binh phía trước phải không?”

Chay Tha nheo mắt, khẽ gật đầu.

Sài Hoằng bình thản khoát tay, trả lời: “Đại tướng quân nhìn xem, nơi đây trước mắt có núi thấp thoai thoải, bên trái là cánh rừng thấp, bên phải là đồng cỏ xanh rì. Để quân mai phục ở những dãy núi thấp không thể mang lại hiệu quả cao, không thể xem là thượng sách, phía cánh đồng thì lại càng không thể, duy chỉ có khu rừng kia là tương đối nguy hiểm, nhưng ta chỉ cần băng qua ngọn núi ở cách xa khu rừng là sẽ giảm thiểu rất nhiều rủi ro. Nếu như liên quân Việt - Chiêm mà có đánh ra thì ta cũng chiếm địa thế địa lợi, quân Việt - Chiêm khó mà làm nên trò trống gì. Thêm vào là trên đường đi, hạ quan đã quan sát rất kỹ, nhiều đoạn đường còn hung hiểm hơn nơi đây gấp bội phần, có nơi chúng ta phải băng qua hẻm núi cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn bình an vô sự, chứng tỏ quân Việt - Chiêm chỉ lo chạy trốn thoát thân. Lần trước, gã vua Đại Việt dẫn binh mai phục cũng chỉ là hành động kháng cự cuối cùng trong vô vọng của hắn mà thôi. Nếu Đại tướng quân đễ lỡ cơ hội khó cầu này để diệt tàn quân Chiêm thì khó có được cơ hội khác, và nếu may mắn thì Đại tướng quân còn có thể bắt sống vua Đại Việt, giả như điều đó thành sự thực thì Đại tướng quân đã lập được công to rồi.”

Chay Tha nghe Sài Hoằng thuyết phục thao thao bất tuyệt, lặng người suy nghĩ hồi lâu, bèn quả đoán truyền lệnh: “Ba quân xuất phát, tiến lên phía bên phải dãy núi trước mặt.”

Quân đội Chân Lạp rầm rầm rộ rộ hành quân men theo đường lớn, tránh xa cánh rừng tiến tới ngọn núi, khi đến gần chân núi thì dị biến đột ngột phát sinh.

Chế Ma La bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh núi cùng với quân tướng liên minh, những lá cờ của hai nước đồng thời được giương lên cao tung bay theo gió dọc theo dãy núi.

Chay Tha hoảng kinh trước diễn biến ấy, lập tức truyền lệnh toàn quân chuyển về đội hình phòng thủ.

Chế Ma La cười dài, vận lực nói lớn: “Đại tướng quân Chay Tha, bổn vương ở đây đợi ngài đã lâu. Thật không ngờ đội quân mang danh thần tốc của Đại tướng quân lại có tốc độ chậm chạp quá, có thể so sánh với đàn rùa được rồi đó. Thế thắng bại đã rõ, Đại tướng quân hãy mau mau đầu hàng để tránh đổ máu không cần thiết. Trẫm quyết sẽ không làm hại Đại tướng quân.”

Chay Tha gằn giọng quát: “Hừ, vua Paramesvara Varman Đệ nhị chớ ngông cuồng tự đắc. Chỉ dựa vào một nhúm quân nho nhỏ đó mà nghĩ có thể đánh bại được quân đội Chân Lạp hùng mạnh của bổn tướng quân sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa. Hôm nay, bổn tướng quân tới là để lấy đầu của ngươi để dâng lên Đức vua Jayavarman Đại đế của chúng ta đây.”

Chế Ma La cười vang: “Khẩu khí lớn thực. Đã vậy thì chiến đi thôi.”

Chế Ma La liếc sang lão tướng quân Phan Hải Đăng đứng phía bên phải, Phan Hải Đăng gật đầu phất cờ lệnh.

Bùm.

Trên bầu trời xanh, một chùm pháo hoa thình lình xuất hiện tản ra bảy màu sắc đan xen lung linh huyền ảo.

Đùng. Đoàng. Đùng. Đoàng...

Bên phía cánh đồng, một loạt tiếng pháo nổ râm ran, tiếp theo là hàng ngàn con trâu trải dài theo cánh đồng như từ lòng đất trồi lên. Phía sau đàn trâu, hàng dài đội ngũ quân lính cầm chiêng, trống, thanh la, tù và, vừa gõ vừa khua vừa thổi, loạn hết cả lên, một số người lại cầm những viên pháo ném về phía trâu nổ đen đét, một số người treo dây pháo lên cao vừa nhìn pháo nổ vừa la hét inh ỏi. Trên đuôi mỗi con trâu có buộc một nùi cỏ khô tẩm dầu đang bốc cháy rừng rực khiến con trâu càng hoảng sợ càng trở nên hung tợn lao tới ầm ầm. Trên sừng trâu lại buộc gươm, đao, giáo, mác hai bên thân trâu thì gắn cặp tre sát vào chân khiến con trâu không thể quay ngang quay ngửa, trên lưng trâu lại gắn một ống sắt, bên trong ống sắt chứa thuốc nổ hạng nặng, bên ngoài đầu ống thì gắn với sợi dây dẫn nổ đang âm ỉ cháy.

“Hỡi chư vị thần linh ơi, cái gì thế kia?” Một tên lính Chân Lạp ở đầu hàng tiền trận.

“Là trâu, rất nhiều trâu, trâu rừng.” Tên lính Chân Lạp khác đưa tay lên trán, nhón chân ngó nghiêng.

“Động đất đến rồi, trời đất đang giận dữ, cầu thần linh phù hộ chúng ta.” Gã Chân Lạp gầy ốm chắp hai tay vái liên tục.”

Quân lính Chân Lạp xao động run rẩy. Quân Chân Lạp trợn tròn mắt nhìn tràng cảnh hàng ngàn con trâu đang điên cuồng wAS8a lao vào mình. Những loại vũ khí gươm, đao, giáo, mác gắn trên sừng trâu lắc lư theo từng nhịp chạy còn khiến quân Chân Lạp hãi hùng hơn nữa.

“Đám trâu này điên rồi, chúng muốn giết chết chúng ta.” Tên lính Chân Lạp lí nhí trong cổ họng.

“Trâu đeo thêm gươm, đao... trâu là sứ giả của thần linh, mau chạy thôi, chạy thôi.” Lính Chân Lạp đứng ở cuối hàng, vứt vũ khí xuống toan bỏ chạy.

Xoẹt.

Á.

Tên lính muốn chạy đó nằm xuống trong vũng máu, co giật mấy cái thì chết tốt.

Tướng Chân Lạp chạy tới chém chết tên lính đồng thời quát to: “Tất cả các ngươi câm miệng ngay cho ta, giữ vững đội hình phòng thủ, ai dám chạy sẽ bị giết chết như tên này.”

Lính Chân Lạp, kẻ nào kẻ nấy khiếp hãi tạo thành trận hình phòng thủ, xếp hàng đống giáo dài trước mặt để chặn trâu, một số kẻ còn liên tục phóng lao, bắn tên vào đàn trâu nhưng đàn trâu đang trong cơn điên cuồng thì vài tổn thương nho nhỏ không hề hấn gì đối với chúng, vết thương trên người chúng càng kích thích hung tính của chúng khiến chúng càng chạy nhanh hơn về phía trước, muốn húc chết đám người lố nhố phiền phức ở trước mắt.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025