Chương 237: Rút Quân Chiến Lược
29/04/2025
10
8.4
Chế Ma La nhanh chóng trải qua từng cung bậc cảm xúc trong lòng, khoan thai nói: “Tể tướng Chang Da Mật quá cầu toàn rồi. Chắc chắn là Hoàng thượng đã nghĩ ra đối sách để giải quyết những vấn đề này từ trước, chỉ là Hoàng thượng không nhắc tới đấy thôi.”
Lý Hạo lúng túng cười khan một tiếng, liếc nhìn sang hai vị tướng lĩnh đi cùng mình, cũng còn may mắn là lão tướng Phan Hải Đăng thấy bộ dạng Hoàng đế của mình bồn chồn khi bị Chang Da Mật liên tục đả kích, với kinh nghiệm già dặn chốn sa trường, rất nhanh nghĩ ra kế giải vây cho Hoàng đế khỏi mất mặt, vội nói: “Trước khi đến đây, Hoàng thượng đã bàn bạc kỹ lưỡng với chúng tướng rồi, tất nhiên là những vấn đề kia đều có kế sách giải quyết chu toàn, về chuyện ngài tể tướng Chang Da Mật lo lắng quân Chân Lạp sẽ đuổi kịp chúng ta trên đường lui quân thì chúng tôi đã vạch ra một kế như sau, khi liên quân hai nước tổ chức lui binh thì sẽ điều đội quân có mang vũ khí hạng nặng đi trước một khoảng cách xa đủ an toàn, các đội quân hạng nhẹ mới từ từ rút lui theo sau. Trong quân Đại Việt còn có tướng quân Phạm Thuần, là một người tinh thông trận pháp, có thể thiết kế nghi tượng cho các doanh trại trở thành mờ ảo, nhìn từ xa giống như là đang có rất đông quân đội trú đóng. Quân Chân Lạp sẽ khó mà phát hiện ra được. Chính vì vậy, chúng ta có thể an toàn rời đi mà không sợ quân Chân Lạp đuổi kịp.”
Lúc này, Lý Hạo chen ngang vào bảo: “Trẫm cũng đã quyết định là đội kỵ binh do trẫm suất lĩnh sẽ rút lui sau cùng, thỉnh thoảng trẫm sẽ dẫn quân ra khiêu chiến quân Chân Lạp, như thế sẽ càng khiến cho quân Chân Lạp khó nổi lòng nghi ngờ.”
Phan Hải Đăng lo lắng nói: “Bẩm Hoàng thượng, vấn đề này cần phải bàn bạc lại đã. Chúng ta có thể cho người cải trang thành Hoàng thượng cũng vẫn có thể đánh lừa quân Chân Lạp.”
Lý Hạo phẩy tay: “Không cần phải bàn nữa. Trẫm đã quyết định rồi, khi quân xông lên, kẻ dẫn đầu chính là trẫm, khi quân rút lui, kẻ đoạn hậu cũng vẫn là trẫm. Trẫm cần làm gương cho ba quân tướng sĩ, phải như thế mới có thể trở thành linh hồn của toàn quân, phải như thế mới có thể khiến cho toàn quân sống chết vì trẫm được.”
Chế Ma La cất tiếng khen ngợi: “Quân Đại Việt có vị vua như ngài thật là khiến cho hạ vương ngưỡng mộ lắm thay.”
Chang Da Mật vẫn nói bằng giọng không nhanh không chậm cố hữu: “Thưa ngài Đại kim ngô thượng tướng quân Phan Hải Đăng, thế giả như quân Chân Lạp vẫn án binh bất động không đuổi theo liên quân thì sẽ giải quyết như thế nào?”
Đến đây, lão tướng Phan Hải Đăng cũng do dự ngẫm nghĩ, vừa định lên tiếng tìm cách chống chế thì tướng quân Lý Bất Hối liền mở miệng: “Để dụ cho quân Chân Lạp trúng kế cũng không phải là khó. Ngài tể tướng Chang Da Mật chẳng lẽ chóng quên như thế hay sao?”
Chang Da Mật vuốt râu, điềm nhiên nói: “Phải chăng tôi đã bỏ sót điều gì? Dạo này việc quân bề bộn, không tránh khỏi trí nhớ giảm sút, đành nhờ tướng Phụ quốc thượng tướng quân Lý Bất Hối nhắc nhở giúp cho vậy.”
Lý Bất Hối cười nói: “Ngài tể tướng thật khéo đùa, chẳng lẽ ngài đã quên mất những nội gián mà ngài đã cài trong quân Chân Lạp nhằm để lấy tin tức hay sao? Giờ là thời điểm thích hợp nhất để dùng đến họ.”
Chang Da Mật vỗ trán: “A... tôi quả là đãng trí, đãng trí thực, ha ha ha, kế này có thể thực hiện được rồi.”
Lý Hạo hưng phấn hỏi: “Ồ, quân ta có cả nội gián cài vào bên Chân Lạp ư?”
Lý Bất Hối hướng về phía Lý Hạo chắp tay nói: “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy. Ngài tể tướng Chang Da Mật đã bí mật đưa nội gián vào phe Chân Lạp từ lâu, người ấy còn giữ chức vụ không nhỏ trong quân đội Chân Lạp. Chuyện này chỉ có tướng lĩnh cao cấp của liên quân là tường tận, ngoài ra không ai có thể biết được.”
Lý Hạo cười lớn: “Tốt, thực tốt quá, khi phần lớn quân liên minh đã rút đi an toàn thì chúng ta có thể phao tin đồn là nội bộ nước Việt lục đục, trẫm phải gấp rút trở về Đại Việt để ổn định tình hình, quân Chiêm Thành cũng vì lý do ấy mà trở nên thiếu hụt lực lượng, phải rút quân về phương Bắc để cố thủ, thêm vào lời gièm pha, kích động của những nội gián trong quân Chân Lạp. Ha ha ha, Chay Tha dù có ba đầu sáu tay mà đối diện với liên hoàn kế này thì cũng không thể không lọt vào bẫy.”
Ánh mắt Chế Ma La rực lửa căm giận, tiếp lời: “Phen này hạ vương nhất định chém đầu Chay Tha để rửa mối nhục mất nước. Chay Tha đã hại chết bao nhiêu tướng lĩnh, quân binh của hạ vương trong những đợt vừa rồi. Hắn sẽ phải trả những cái giá thảm khốc nhất.”
Lý Hạo khẽ nhếch mép nhìn biểu hiện của Chế Ma La nói: “Vua Paramesvara Varman cứ yên tâm, trận này liên minh hai nước chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Chế Ma La chuyển giận sang vui nhanh như đổi gió, cười nói với Lý Hạo: “Chắc chắn là như thế rồi, tình hữu nghị của liên minh hai nước chúng ta sẽ vững bền mãi mãi.”
Hai vị vua cùng cười vang, đối mắt nhìn nhau, ánh mắt của họ tràn ngập niềm tin tất thắng.
* * * * * * * * * *
Hơn nửa tháng sau đó, liên quân vẫn duy trì nhịp độ khiêu chiến và tấn công vào chiến lũy quân Chân Lạp, đến càng gần cuối thì tần suất khiêu chiến càng giãn ra theo chiều hướng giảm dần. Quân đoàn Long Hổ rút lui trước tiên với nhiệm vụ vận chuyển lương thực và các loại vũ khí hạng nặng, quá trình rút lui đều cực kỳ nghiêm mật, quân rút lui được chia ra thành từng toán nhỏ, luôn lựa chọn những đường rừng núi vắng vẻ để đi. Đối với quân Chiêm Thành thì bề ngoài rầm rộ chiêu mộ thêm binh lính để hư trương thanh thế, mặt khác thì thực hiện nhiệm vụ yểm hộ và dẫn đường cho quân Đại Việt, ngoài ra còn cho người đi khắp các vùng chiếm đóng để thu gom, lùng bắt trâu, bất kể là trâu rừng hay trâu nhà đều tập hợp tới vùng Nam Sơn một cách bí mật.
Không đầy một tháng, toàn bộ liên quân đã rút đi gần hết chỉ còn lại khoảng 3000 kỵ binh Thanh Long do Lý Hạo chỉ huy, 3000 binh lính thuộc quân đoàn số Ba do Lý Bất Hối chỉ huy và 4000 quân Chiêm Thành ISQMGb do tướng quân Ba Đích Lai chỉ huy. Chế Ma La đã rời đi trước đó, giao lại cho Lý Hạo toàn quyền điều động số lượng quân lính Chiêm Thành còn sót lại. Lý Hạo cũng không so đo với Chế Ma La, quyết định ở lại toàn tâm toán ý bố trí quân lính bày ra trận thế nghi binh, dựng cờ quạt nườm nượp dọc các doanh trại, Lý Hạo còn cho quân lính tạo ra thật nhiều bếp lửa vào mỗi bữa cơm để đánh lừa quân Chân Lạp, đồng thời thiết kế bẫy rập khắp các doanh trại liên quân nhằm cản bước tiến của quân Chân Lạp khi chúng đuổi theo.
Khi các lộ quân thông báo đã chuẩn bị đầy đủ theo kế hoạch thì Lý Hạo mới sai quân lính đóng giả thành số lượng lớn đội quân chậm rãi rút lui, còn giả vờ như để cho quân do thám Chân Lạp vô tình phát hiện được. Lúc này, giữa quân đội hai nước bắt đầu rộ lên tin đồn trong nước Đại Việt xảy ra nội loạn, Hoàng đế Kiến Gia đứng ngồi không yên, phải ba chân bốn cẳng rút quân về nước, quân Chiêm Thành không được trợ giúp cũng đành phải ngậm ngùi lui quân. Chay Tha đối với nguồn tin này thì thể hiện thái độ bàng quan, không có bất cứ một tuyên bố hay truyền đạt mệnh lệnh mới nào. Tuy nhiên, người Chân Lạp vốn dĩ có tính cách hung bạo, hiếu chiến, ở bên trong hàng ngũ quân Chân Lạp khi nghe tin này đều phấn chấn tinh thần, hăng hái kích động tướng lĩnh của họ. Trong số tướng lĩnh này thì có một số tướng chủ chiến rất chờ mong trong trận chiến này kiến tạo được một số công lao để đời, ở bên cạnh họ lại có một số tướng luôn miệng ủng hộ chủ chiến, khiến cho hầu như đa số tướng lĩnh đi kêu gọi Đại tướng quân của họ đuổi theo đám tàn binh bại tướng người Chiêm Thành để diệt sạch chúng.
Chay Tha thấy hầu hết tướng quân đều muốn tấn công thì cảm thấy khó mà sai bảo đám kiêu binh hãn tướng này rồi, những ngày trước đây bị Chay Tha đè ép không cho xuất chiến, đến lúc này có cơ hội mà không cho bọn họ tấn công, chắc chắn sẽ khó mà yên ổn lòng quân, có khi còn bị bọn họ hợp tấu vu vạ cho hắn một tội danh nào đó cũng không biết chừng. Chay Tha cố gắng dò xét đi dò xét lại những chuyện đã xảy ra, thấy không có chỗ nào khả nghi, bèn quyết định thuận theo số đông, dồn toàn lực tấn công vào doanh trại liên quân.
Thế nhưng, ngày quân Chân Lạp tràn ngập các doanh trại thì quân lính liên quân dường như đã bốc hơi vào không khí, Tuy nhiên quân Chân Lạp cũng phải trả giá không nhỏ khi liên tiếp vướng phải cơ quan, bẫy rập. Chay Tha trải qua hàng trăm tư vị cảm xúc, vừa khó hiểu, vừa sợ hãi, vừa tán thưởng tài dụng binh của Đại Việt, rút đi không ai hay biết, không một tiếng động, thực khiến cho Chay Tha sửng sốt không thôi. Chay Tha nổi giận đùng đùng, mang theo 9 vạn quân, quyết dẹp hết đám quân phản loạn của Chế Ma La. Dọc đường đi, Chay Tha phát hiện nào là những vật dụng cá nhân, vật dụng cồng kềnh của địch đều bị vứt lại phía sau, có lúc quân Chân Lạp còn phát hiện ra khiên, kiếm, áo giáp, chứng tỏ liên quân đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị áp bách bị động phải cấp tốc tháo chạy, hòng thoát khỏi sự truy sát của quân Chân Lạp. Mặc dù vậy, Chay Tha vẫn rất thận trọng, dẫn quân đuổi theo với tốc độ không nhanh không chậm.
Tới đây, Lý Hạo đành phải thực hiện một kế sách cực kỳ mạo hiểm. Lý Hạo làm ra một quyết định kinh nhân, thống lĩnh 1 vạn quân, nằm mai phục bên sườn núi, tấn công quân Chân Lạp, đội quân Chân Lạp chỉ bị tổn thất lúc đầu do bất ngờ, về sau nhanh chóng ổn định đội hình đội ngũ phản công. Chính lúc ấy, Lý Hạo lại nổi trống thu quân và dẫn quân toàn lực tháo chạy. Chay Tha thấy Lý Hạo rút chạy cực kỳ chật vật, quân lính lại chẳng còn bao nhiêu, liền vứt bỏ toàn bộ nghi vấn ra khỏi đầu, ra lệnh toàn quân đuổi theo, thề không giết được Lý Hạo sẽ không quay về.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
Tiến độ: 100%
250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025
Thể loại
Tag liên quan