Chương 236: Kế Sách Của Lý Hạo

29/04/2025 10 8.4

Vua Chế Ma La đang thảo luận việc quân với Chang Da Mật bên trong trướng bồng của mình. Trướng bồng vua Chiêm Thành được trang trí khác biệt với các trướng bồng khác. Bên ngoài trướng được thêu thùa các hình thù người đứng ngồi, cưỡi ngựa, các hoa văn cánh sen, mũ mão. Bên trong trướng bồng thì có bàn thờ của tượng thần Shiva được đặt ở chính giữa, đây là vị thần bảo hộ của xứ sở Chiêm Thành cổ xưa. Một bàn thờ khác được đặt tượng thần Uroja, Uroja có nghĩa là “vú phụ nữ” và được nâng lên tầm tín ngưỡng, sánh ngang với các vị thần tối cao, về sau trong dân gian Việt có một vị thần được gọi là Bà Vú, ấy chính là vị thần Uroja của vương quốc Chiêm Thành thời cổ.

Chế Ma La ôm trán trầm tư: “Theo như khanh nói thì bây giờ quân lương của ta đã không còn cầm cự được bao lâu nữa. Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu không thể giải quyết được, e rằng lòng quân sẽ loạn mất.”

Chang Da Mật lắc đầu thở dài: “Đúng vậy thưa bệ hạ, lão thần đang sai người đi khắp các buôn làng ở xa hơn để gom góp lương thực, nhưng không phải một sớm một chiều là có thể gom ngay được. Cũng nhờ có quân Đại Việt chi viện quân lương kịp thời chứ không là chúng ta không thể trụ thêm được nữa rồi.”

Chế Ma La nắm tay thành nắm đấm, đập nhè nhẹ lên mặt bàn: “Bây giờ chỉ có thể cường công vào chiến lũy của quân Chân Lạp mà thôi, vượt qua chiến lũy này, có nhiều hương làng ở bên kia chiến lũy ủng hộ chúng ta, chỉ cần chúng ta đến là sẽ bổ sung được quân lương kịp thời. Tên Chay Tha xảo quyệt này... không thể ngờ lại khó nhai đến như vậy.”

Mắt Chang Da Mật lóe lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng chỉ có thể cường công, nhưng mà... thần trộm nghĩ nên để quân Đại Việt làm tiên phong, họ có cường binh mãnh tướng thì sẽ có thể xuyên thủng được hàng phòng thủ bền chắc của quân Chân Lạp, chúng ta thừa cơ theo sau quét sạch tàn dư Chân Lạp là được rồi.”

Chế Ma La liếc nhìn Chang Da Mật một cái, liền thở dài đáp: “Chiêm Thành chúng ta và Đại Việt kết giao đồng minh khắng khít, hoạn nạn có nhau. Chang Da Mật ái khanh thử liên hệ bàn bạc với bên phía Đại Việt xem như thế nào.”

Lúc này, lính canh vào báo với Chế Ma La và Chang Da Mật có vua Đại Việt tới. Chế Ma La vội vã ra cửa trướng bồng, vừa nhìn thấy Lý Hạo dẫn theo hai tướng tâm phúc, Chế Ma La niềm nở nói: “Paramesvara Varman Đệ nhị kính chào Hoàng thượng, nếu có chuyện gì muốn giao phó thì ngài chỉ cần cho người gọi hạ vương một tiếng. Hạ vương nhất định sang ngay, đâu cần Hoàng thượng phải tự mình đến tận nơi thế này.”

Lý Hạo tươi cười đáp: “Vua Paramesvara Varman quá khách sáo rồi, trẫm sao dám làm phiền ngài như vậy? Hôm nay, trẫm sang trướng bồng của vua Paramesvara Varman đúng là có chuyện gấp cần bàn bạc đây.”

Chế Ma La vươn tay ra dấu mời: “Ồ, nếu có chuyện gấp thì mời Hoàng thượng vào trong rồi nói.”

“Tốt, xin mời.” Lý Hạo đáp lễ, cùng với Chế Ma La bước vào trướng bồng, hai người ngồi vào ghế chủ khách.

Đợi cho Phan Hải Đăng, Lý Bất Hối, Chang Da Mật an tọa nơi ghế ngồi dành cho tướng lĩnh, Chế Ma La lên tiếng: “Chẳng hay có chuyện gì mà Hoàng thượng tức tốc đến trướng bồng của hạ vương như thế?”

Lý Hạo đặt tay lên mặt bàn, biểu hiện sự tự tin mở lời: “Sau khi bàn bạc với chư tướng Đại Việt, trẫm và chư tướng vừa nghĩ ra một kế có thế phá địch.”

Chế Ma La phấn khích hỏi: “Đó là kế gì, mời Hoàng thượng giảng giải.”

Lý Hạo ôn tồn nói: “Rút quân.”

Chế Ma La chau mày: “Rút quân? Có phải là Hoàng thượng vừa nói rút quân không vậy?”

Lý Hạo khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, chính là rút quân.”

Chế Ma La cười bảo: “Hoàng thượng chớ đùa, liên quân hai nước chúng ta khó khăn lắm mới dồn được quân Chân Lạp vào thế bị động như bây giờ. Sao lại có thể dễ dàng rút quân được cơ chứ.”

Chế Ma La đã phải hao binh tổn tướng rất nhiều mới có thể chiếm được thế chủ động này.

Lý Hạo mỉm cười: “Tất nhiên là chúng ta sẽ không dễ dàng buông bỏ thế thượng phong một cách vô ích mà chính là rút quân chiến lược.”

Mắt Chế Ma La chợt sáng lên: “Ý của Hoàng thượng là giả vờ thua...”

“Đúng thế.” Lý Hạo ngắt lời Chế Ma La, đoạn bước tới trước tấm bản đồ lớn được đặt dọc ở góc bên phải trướng bồng: “Mời vua Paramesvara Varman tới đây, trẫm sẽ nói rõ hơn về kế sách.”

Chế Ma La đứng bên cạnh Lý Hạo trước bản đồ, ba người Phan Hải Đăng bước theo sau.

Lý Hạo chỉ tay lên bản đồ nói: “Hiện tại chúng ta đang ở vùng đồi núi Sơn Phước này, giờ chúng ta chỉ cần lui quân lên phía bắc tới đây, ngay chính chỗ này, khu vực giáp ranh giữa miền núi Nam Sơn và trung du Đại Lộc, chúng ta sẽ đặt phục binh tại đây. Đợi khi quân Chân Lạp đuổi theo tới đây thì nơi này sẽ trở thành mồ chôn của quân Chân Lạp.”

Chế Ma La tư lự: “Hạ vương có thể hiểu đôi chút về kế sách của Hoàng thượng. Có phải là ngài sẽ cho toàn bộ người của liên minh rút lui tới dãy núi Nam Sơn rồi tiến hành phản công quân Chân Lạp ngay tại nơi đây.”

Lý Hạo gật đầu: “Đúng nhưng chưa đủ, khi ấy trẫm sẽ chia quân thành ba cánh, dựa vào địa thế hiểm trở của nơi đây, một cánh ẩn ở vùng núi cao phía tây bắc, một cánh ẩn ở khu rừng phía bắc, một cánh ẩn ở khu vực trung du phía đông. Khi quân Chân Lạp đuổi tới đây thì ba cánh sẽ đồng loạt xuất kích, đánh từ trên núi đánh xuống, đánh từ trong rừng đánh ra, đánh từ vùng trung du đánh lên.”

Chế Ma La nắm tay thành quyền: “Hay lắm, một khi quân Chân Lạp bị tấn công bất ngờ từ ba hướng cùng một lúc như thế chắc chắn sẽ loạn. Phần thắng chắc chắc sẽ thuộc về phe ta.”

Lý Hạo giơ tay nói: “Khoan đã, trẫm còn một kế nữa để bổ sung thêm, nếu như kế này được thực hiện thì chiến quả sẽ càng được nâng cao hơn nữa. Chỉ là kế này phải phiền đến vua Paramesvara Varman mất chút công sức mới được.”

Chế Ma La cười đáp: “Nhiệm vụ đánh đuổi quân Chân Lạp chính là trách nhiệm của người Chiêm Thành, Hoàng thượng thân chinh tới đây giúp sức cho Chiêm Thành là Paramesvara Varman đệ nhị đã vô vàn cảm tạ rồi, nào dám đòi hỏi gì thêm. Hoàng thượng có nhiệm vụ gì giao phó cho hạ vương thì cứ nói, hạ vương nhất quyết không chối từ.”

Lý Hạo vươn tay nắm một bên vai Chế Ma La chân thành nói: “Trẫm xem ngài như anh em tri kỷ, đừng quá khách sáo như thế, sau này mà ngài cứ nói những lời khách sáo, trẫm sẽ lập tức về ngay.”

Chế Ma La vỗ mạnh lên vai Lý Hạo, cười ha hả: “Được làm anh em tri kỷ với đấng quân vương cái thế như Hoàng thượng chính là niềm vinh hạnh của hạ vương. Nếu Hoàng thượng có chuyện gì cần sai khiến, Paramesvara Varman đệ nhị dù chết cũng cố sức hoàn thành.”

Lý Hạo cùng cười, đoạn nói: “Thôi không nói lời thừa nữa, trẫm dự định bày ngưu trận tại vùng trung du phía đông, đợi khi quân Chân Lạp đuổi tới, nếu như ngưu trận được phát huy hoàn toàn khả năng của nó thì quân Chân Lạp chắc chắn sẽ bị nghiền nát không còn manh giáp. Bởi vì quân Chân Lạp quá đông nên trẫm cần ngài tìm cho trẫm 5000 con trâu để bày trận.”

Chế Ma La nhướng mắt: “Ngưu trận? Quả là diệu kế. Nhưng mà số lượng 5000 con trâu quá lớn, hạ vương e rằng khó mà tìm đủ số lượng ấy cho Hoàng thượng. Chang Da Mật, khanh tính toán thử xem chúng ta có thể thu gom được bằng ấy con trâu không?”

Lão tể tướng Chiêm Thành Chang Da Mật nghĩ ngợi chốc lát rồi đáp: “Tâu bệ hạ, số lượng 5000 con trâu là quá nhiều, nhất thời thần không thể kiếm đủ, tuy nhiên trong vòng nửa tháng thần có thể kêu gọi thu gom từ dân gian, bắt cả ở trong rừng thì có thể tìm được khoảng 3000 con trâu dâng lên bệ hạ.”

Lý Hạo gật gù: “3000 con trâu, như vậy cũng tạm ổn rồi, nếu kết hợp thêm các trận thế khác thì quân Chân Lạp tất bại. Thế là tạm thời ổn thỏa, nếu vua Paramesvara Varman không có ý kiến gì khác thì chúng ta cứ y theo kế sách hành sự.”

Chang Da Mật cúi đầu trầm tư, ngước nhìn Lý Hạo lên tiếng: “Muôn tâu Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể cho thần lạm bàn một chút về kế sách của Hoàng thượng được không ạ.”

Lý Hạo cười đáp: “Khanh cứ nói.”

Chang Da Mật chậm rãi mở miệng nhả từng lời: “Tâu Hoàng thượng, Hoàng thượng có nghĩ đến hay chưa những vấn đề này, thần nhận thấy trong quân Đại Việt trang bị nhiều vũ khí hạng nặng cồng kềnh rất khó vận chuyển, quân Chân Lạp lại cơ động, có khả năng di chuyển nhanh trong địa hình đồi núi, rừng rậm, nếu như để chúng đuổi kịp thì lúc ấy mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.”

Lý Hạo ngẩn người, đúng là vấn đề này hắn chưa tính đến, phất tay nói: “Khanh cứ tiếp tục.”

Chang Da Mật vẫn cất giọng đều đều: “Vấn đề nữa là nếu như quân Chân Lạp dễ dàng trúng kế của Hoàng thượng, điên cuồng đuổi theo quân liên minh để rồi rơi vào bẫy thì mWsY9 tốt. Thế nhưng, chúng ta đang đối mặt với Chay Tha, đại tướng quân Chân Lạp, kẻ này gian xảo có thừa, giả như Chay Tha không cho quân đuổi theo mà cứ cố thủ ở chiến lũy thì chẳng phải là tất cả công sức bày binh bố của chúng ta trở thành công cốc hay sao?”

Mặc dù biểu biện của Chang Da Mật rất khiêm nhường nhưng từng câu từng chữ của lão đều hàm ý châm chích Lý Hạo. Chang Da Mật làm như không nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác, tay chân lóng ngóng không biết làm sao cho phải của Lý Hạo, tận tình chỉ ra những thiếu sót trong kế sách.

Chế Ma La thì luôn tỏ vẻ hứng thú trước kế sách của Lý Hạo, tuy nhiên trong lòng của hắn lại đố kỵ không ngừng. Hắn thực muốn một đao chém chết kẻ đang vênh váo tự đắc khoa tay múa chân trước mặt hắn. Ở đất Chiêm Thành này, ai là vua? Là hắn, vua Paramesvara Varman Đệ nhị. Từ khi gã vua nhóc con kia xuất hiện là hắn luôn chỉ trỏ, sai bảo hắn làm đủ điều, cứ như đất này đã thuộc quyền sở hữu của hắn vậy. Hừ, nếu không phải vì đại kế lâu dài thì hắn đã sai quân băm vằm tên vua con kia thành mảnh vụn từ lâu rồi. Bây giờ, nghe Chang Da Mật thẳng thừng vạch trần những khuyết điểm trong kế sách tưởng chừng như vẹn toàn kia thì tận trong đáy lòng Chế Ma La vô cùng khoái trá trước vẻ bối rối của Lý Hạo, Chế Ma La lại càng hân thưởng và tín nhiệm Chang Da Mật hơn bội phần.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025