Chương 235: Ngưu Trận
29/04/2025
10
8.4
Lý Hạo nhìn quanh thì rất hài lòng với những ý kiến của mọi người, hắn đều lưu ý và ghi nhận những ý đó rồi tổng hợp ra một kế sách sơ bộ của riêng mình, tình hình giờ đây thực sự rất cam go, quân Chân Lạp không chiến mà tử thủ trong chiến lũy chờ đợi viện binh, nếu không thể sớm ngày giải quyết chướng ngại trước mắt này thì khó khăn càng chồng chất hơn. Trong lúc Lý Hạo đang thất vọng thì nghe tiếng ồn ào ở phía tây doanh trại, mọi người nhìn sang thì thấy Trần Trung Vũ và Giàng Busor đang tranh nhau một con trâu rừng, đám lính thì đứng ngoài xem náo nhiệt.
“Hai vị tướng quân lại đi giành nhau con trâu rừng, ngộ ghê tụi bây.” Tên lính có nốt ruồi bên mép, ngoác miệng cười, chỉ chỉ vào hai người Trần Trung Vũ và Giàng Busor đang giành nhau nắm lấy con trâu kéo qua kéo lại.
Những tên lính khác đứng xung quanh ngó nghiêng kề vai vào nhau thảo luận.
“Mày có biết tại sao hai người lại đi giành hay không hả?” Tên lính mặt mụn đeo cung trên người hỏi tên lính mặt tàn nhang đeo kiếm.
Tên lính mặt tàn nhang sửa sửa lại nịt lưng bên hông cho thoải mái, vuốt thanh kiếm một cái mới đáp: “Ta làm sao mà biết được chuyện của mấy bề trên, chắc họ rỗi việc nên bầy trò giải trí cho vui ấy mà.”
Tên lính cao nhòng ở bên cạnh hai người lên tiếng, hắn bị sớt mất một vành tai phải, chắc là do lúc chém giết trên chiến trường bị quân thù chém cho một kiếm vào đầu, may mà chỉ bị mất vành tai, chỉ nghe hắn nói: “Ta biết, ta biết, lúc đó ta tận mắt chứng kiến đây, một con trâu ở đâu chạy lại chỗ tướng quân Trần Trung Vũ, thì bị tướng quân Trần Trung Vũ bắt, rồi liền lúc đó tướng quân Giàng Busor chạy tới bảo của mình, luôn miệng bảo mình nhìn thấy trước, hai bên lập tức cãi nhau inh ỏi đến giờ.”
Mấy tên lính xung quanh gật gù thì ra là thế, chuyện này đúng là khó xử thật.
Lý Hạo tiến đến gần, nhìn hai viên chiến tướng cao to có đầu óc đơn giản, mỗi gã nắm một sừng trâu giằng co không ai chịu ai, con trâu thì ụm ò trong miệng, lúc lắc cái đầu không ngừng. Lý Hạo tủm tỉm cười hỏi: “Hai vị dũng sĩ của Đại Việt ta không có chuyện gì làm hay sao mà đi cãi nhau vì một con trâu như thế?”
Trần Trung Vũ nắm một cái sừng trâu kéo về phía mình, tay còn lại chỉ vào Giàng Busor, cất giọng ồm ồm: “Bẩm Hoàng thượng, con trâu rừng này là thần bắt được mà hắn cứ bảo là của hắn.”
Giàng Busor ghì cái sừng còn lại về mình, tức tối nói: “Bẩm Hoàng thượng, kính nhờ Hoàng thượng làm chủ cho thần, con trâu rừng này là thần thấy trước, nó chính là của thần.”
Trần Trung Vũ gân cổ lên cãi: “Làm gì có cái lý đó, nó chính là do ta bắt được, nó là của ta.”
Giàng Busor gào còn to hơn: “Nó là của ta, ngươi mau buông ra.”
Lý Hạo nghi hoặc nói: “Vùng này là vùng chiến sự, có lẽ dã thú đã sớm chạy tứ tán từ lâu rồi chứ, sao lại có trâu lảng vảng ở đây cho các khanh bắt được?”
Trần Trung Vũ gãi gãi đầu, ngơ ngác nói bừa: “Có thể là con trâu này lạc đàn chạy loạn tới đây cũng nên.”
Lý Hạo gật gù hân thưởng tên Trần Trung Vũ lâu lâu cũng thể hiện tài năng luận việc một cách đột xuất, vừa định nói tiếp thì hai gã lại tiếp tục quay sang cãi nhau.
Lý Hạo nghe hai gã đầu đất quạc nhau mà ong ong hết cả đầu, giơ tay bảo: “Được rồi, được rồi, đầu đuôi câu chuyện thế nào, hai khanh trình bày rõ ràng, để trẫm phân xử cho.”
Giàng Busor thường ngày chậm chạp, chuyện gì cũng làm rề rà từ từ, nhưng lần này lại nhanh mồm nhanh miệng cướp lời nói trước: “Bẩm Hoàng thượng, hôm nay thần đi ra ngoài săn thú về để kiếm thức ăn đổi khẩu vị, cứ ăn lương khô mãi cũng chán. Thần đến khu rừng mé tây thì bắt gặp con trâu rừng đi lẻ loi, thần rượt bắt, nó chạy được một đoạn thì bị tên Trần Trung Vũ có cái bụng xấu xa cướp mất đồ ăn của thần. Mong Hoàng thượng nhận ra cái bụng không tốt của tên Trần Trung Vũ mà phạt hắn, trả lại con trâu cho thần.”
Trần Trung Vũ không chịu thua kém hấp tấp nói theo: “Bẩm Hoàng thượng, oan ức cho thần quá, thần đang đi tuần tra ở khu rừng mé tây thì nhìn thấy con trâu ở đâu chạy xồng xộc tới, thần phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể chế ngự được nó, mà tên Giàng Busor kia bỗng dưng ở đâu chạy lại, nằng nặc đòi thần trả lại con trâu đó cho hắn. Thật là một kẻ không biết nói lý lẽ gì cả, hắn bảo hắn thấy trước nhưng ai mà biết được là hắn nói thật hay nói dối, trong khi thần bắt được con trâu là sự thực rành rành có những người đi cùng chứng kiến.”
Giàng Busor uất ức rống lên: “Này, cái tên Trần Trung Vũ có cái bụng xấu kia, ngươi thật quá lắm, dám bảo ta nói dối. Hừ, ngươi bước ra đây, ta với ngươi đấu với nhau một trận phân cao thấp.”
Trần Trung Vũ vỗ hai bàn tay vào nhau phành phạch, hùng hồn nói: “Được, đấu thì đấu, ta sợ ngươi chắc.”
Lý Hạo lớn tiếng cười: “Ha ha ha, hai khanh thật đùa vui quá, hai khanh đều có thân phận là tướng lĩnh Đại Việt, ai lại đi đánh nhau sống chết vì một con trâu chứ. Thôi được, để trẫm quyết định luôn cho.”
Lý Hạo vươn cánh tay về phía Lý Hùng nói: “Đưa trường đao Bão Tố cho trẫm.”
Khi Lý Hạo đi ra ngoài, Lý Hùng đều khoác trường đao Bão Tố sau lưng đi theo Lý Hạo, phòng khi Lý Hạo gặp bất trắc thì có vũ khí sử dụng kịp thời. Lý Hùng cung kính dâng thanh đao cho Lý Hạo, nói: “Bẩm Hoàng thượng, đây ạ.”
Lý Hạo nắm lấy thanh đao, bước tới đứng trước lưng con trâu, vung đao bổ mạnh một nhát.
Phụt.
Con trâu bị chẻ làm đôi, máu tươi bắn ra tung tóe. Ngay khi Lý m4dka Hạo vừa chặt đôi con trâu thì hắn vội lạng người sang một bên né tránh, nên không bị dính máu tươi, còn hai người Trần Trung Vũ và Giàng Busor thì bị máu bắn vào quần áo, bắn cả lên mặt.
Lý Hạo cười ha hả: “Cứ như thế, mỗi người một nửa, như vậy là không ai giành ai nữa.”
Lời Lý Hạo vừa dứt thì đã thấy hai gã tiếp tục giằng co nhau phần thân nửa trên đầu trâu.
“Ta muốn cái đầu.”
“Không, cái đầu là của ta, cái đầu là do ta bắt được trước tiên.”
Lý Hạo lắc đầu cười khổ, hai tên này đúng là oan gia ngõ hẹp, đoạn đi tới trước đầu trâu. Hai người, mỗi người cầm một sừng trâu ngơ ngác nhìn vua. Lý Hạo không màng tới biểu hiện của hai viên tướng, liền vung đao chặt đầu trâu làm đôi, rồi ra phía sau bắt hai người cầm hai chân trâu giang ra, Lý Hạo bổ thêm một nhát, phần thân dưới bị chia làm hai nửa, cười to bảo: “Thế này thì không phải tranh cãi gì nữa nhé, thật là khổ với hai khanh.”
Giờ đây, hai gã ngẩn người nhìn bốn khúc trâu rừng, máu chảy lênh láng dưới chân.
Giàng Busor lẩm bẩm: “Hây dà, chỉ được có hai khúc thôi, chán quá. Phải chi có nguyên đàn trâu rừng thì tha hồ mà bắt về ăn dần.”
Tuy tiếng của Giàng Busor chỉ lí nhí trong miệng nhưng Lý Hạo nghe rất rõ. Lý Hạo xoa cằm như nắm bắt được một cái gì đó, khẽ hỏi lão tướng Phan Hải Đăng ở bên cạnh: “Phan Hải Đăng, khanh có còn nhớ khi xưa Đinh Tiên Hoàng sáng tạo ra thế trận gì để xưng bá thiên hạ, dẹp yên loạn lạc mười hai sứ quân hay không?”
Phan Hải Đăng nghe Lý Hạo hỏi, thoáng nhìn con trâu bị phanh thây, trầm ngâm một lát, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, có phải ý của Hoàng thượng là nói về ngưu trận.”
Lý Hạo cười vang: “Ngưu trận, ha ha ha, đúng vậy, chính là ngưu trận. Tại sao chúng ta không thử dùng ngưu trận của tổ tiên để đánh bại quân Chân Lạp kia chứ?”
Các tướng lĩnh khác nghe đến cái tên ngưu trận, người thì tỏ vẻ ngơ ngác, khó hiểu, người thì biểu lộ vui mừng, cùng cười theo Lý Hạo. Tuy vậy, vẫn có một số tướng lĩnh chau mày, đăm chiêu suy tính, Lý Bất Hối nghĩ ngợi một lát, bèn cung kính nói với Lý Hạo: “Bẩm Hoàng thượng, chủ kiến sử dụng ngưu trận để phá địch của Hoàng thượng quả là anh minh, nếu sử dụng đúng thời điểm chắc chắn có thể trợ giúp quân ta đánh tan Chân Lạp. Nhưng thần mạo muội xin nhắc nhở Hoàng thượng có để ý hay không hai điểm này, thứ nhất quân ta tìm kiếm ở đâu cho đủ số lượng trâu để bày ngưu trận? Muốn sử dụng được ngưu trận để phá chiến lũy giặc vừa lớn vừa trải dài thế này thì cần ít nhất 5000 con trâu, điều ấy đối với quân ta là rất khó khăn. Thứ hai là khi Chay Tha nhận biết đội kỵ binh của Hoàng thượng có tính cơ động cao, có thể đánh tới mọi vị trí ở chiến lũy của họ, Chay Tha lập tức sai quân lính đào nhiều hầm hố, dựng nhiều hàng rào chông để chống lại kỵ binh, điều ấy cũng khiến cho ngưu trận khó mà phát huy được tác dụng.”
Lý Hạo gật gù: “Những thiếu sót mà ái khanh Lý Bất Hối chỉ ra thực chính xác, may mà nhờ ái khanh nhắc nhở, nếu không trẫm phạm phải sai lầm lớn mất rồi.”
Lý Bất Hối cúi đầu thưa: “Bẩm Hoàng thượng, thần chỉ nhất thời đưa ra kiến giải của bản thân mong Hoàng thượng suy xét kỹ.”
Lý Hạo xoa cằm: “Không sao, trẫm không có ý trách khanh. Chà, chà, muốn phá được đội quân của gã Chay Tha này thực khó khăn.”
Lý Hạo chìm sâu vào suy tưởng, lần đầu xuất chinh mà đụng phải gian nan lớn thế này quả thực là khiến cho hắn có vài phần nản chí, đây mới chỉ là bước đầu của kế hoạch vĩ đại kia nhưng nghĩ mãi không ra cách ứng phó. Biết làm sao được? Đây chính là đội quân hùng mạnh của đế chế Chân Lạp đương thời, đâu thể nào dễ dàng giải quyết. Phải chi giờ này có những loại vũ khí kia thì tốt biết bao, nhưng chỉ tiếc là chúng còn đang trong quá trình sản xuất, không thể sơ xuất sử dụng được. Hừ, tên Chế Ma La này có lực hiệu triệu cũng quá kém cỏi đi, sống trên đất của mình mà số lượng quân đội còn thua cả giặc cướp, nếu như mà để hắn làm vua đất này thì hắn dư khả năng dùng số lượng người đè bẹp quân Chân Lạp. Chế Ma La... À, đúng rồi...
Nghĩ đến đây, Lý Hạo liền lớn tiếng phân phó: “Trẫm cùng với Phan Hải Đăng và Lý Bất Hối đến trướng bồng vua Chiêm Thành, các tướng lĩnh giải tán về doanh trướng của mình.”
Mặc dù không hiểu vua có chủ ý gì mới nhưng các tướng vẫn đồng thanh dạ ran: “Tuân mệnh Hoàng thượng.”
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
Tiến độ: 100%
250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025
Thể loại
Tag liên quan