Chương 234: Đoàn Thượng Hiến Kế

29/04/2025 10 8.4

Những ngày sau không có trận chiến lớn nào diễn ra, quân đội hai bên chỉ giao tranh với nhau bằng những trận chiến nhỏ, hầu như chỉ dàn quân khiêu khích, xông vào nhau đánh vài trận rồi rút về chiến lũy phe mình. Nếu tính về thay đổi thì chính là sự thay đổi quân số của đôi bên tham chiến, số lượng quân lính của hai phe không ngừng được bổ sung, nhân dân Chiêm Thành hay tin vua Chiêm Thành dựng cờ khởi nghĩa lại liên tục thắng trận nên lũ lượt kéo tới châu Ô để đầu quân dưới trướng vua Chiêm, còn quân Chân Lạp thì bổ sung lực lượng bằng cách bắt bớ cả thiếu niên, người già của Chiêm Thành mang lên tiền tuyến và điều động quân đội từ đất Chân Lạp sang tiếp viện. Hai bên chiến tuyến càng lúc càng trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Mỗi buổi chiều, Lý Hạo đều đi thị sát doanh trại cùng với các tướng lĩnh, một mặt chỉnh đốn tác phong quân đội, một mặt khích lệ tinh thần binh lính. Đây là thói quen mà Lý Hạo đã luyện thành khi dẫn quân đi bình định nội loạn khi xưa.

Lý Hạo vẫn bình thản hỏi han các trạm gác dọc doanh trại, có khi còn pha trò đùa vui với lính gác. Quân đội liên minh nhờ cơ hội này mà phục hồi lại thể lực, binh lính tác chiến trước đó thì được nghỉ ngơi sau những trận chiến liên miên, còn quân đoàn Long Hổ thì được nghỉ ngơi sau những ngày lênh đênh trên biển và những trận ác chiến tiếp đó. Cũng nhờ vào số lượng lớn lương thực bổ sung mà quân đoàn Long Hổ vận chuyển tới nên quân liên minh không phải lo lắng nhiều về vấn đề thiếu lương, bởi lẽ mong muốn của những người lính cũng chỉ có thể, được no bụng mỗi khi đánh trận, mỗi khi đánh trận có thể giết giặc lập công và toàn mạng trở về là niềm hạnh phúc lớn lao đối với họ rồi. Đối với những người lính Đại Việt này lại còn được vua đích thân quan tâm thăm hỏi, đối đãi với họ như người thân trong nhà, khiến cho họ cảm động vô cùng, trong lòng mỗi người đều không hẹn mà thề sống chết với đấng minh quân như thế.

Đoàn Thượng đi cùng với nhóm tướng theo hầu Lý Hạo lần này, từ từ đi lại gần Lý Hạo cất tiếng: “Bẩm Hoàng thượng, thời tiết của Chiêm Thành càng vào mùa hạ càng khắc nghiệt, gió ở vùng này càng lúc càng khô nóng, đa số quân lính của ta không quen với thủy thổ đất Chiêm Thành, nếu không thể công phá sớm chiến lũy này thì kế hoạch Nam tiến của chúng ta sẽ gặp nhiều trở ngại.”

Lý Hạo nhìn quanh những người lính tất bật làm công việc của mình được phân công, mỉm cười nói: “Ái khanh Đoàn Thượng nói rất có lý, tuy quân đoàn số Ba của tướng quân Lý Bất Hối trú đóng tại đất Nghệ An có thủy thổ không khác Chiêm Thành là mấy, họ có thể chịu được khí hậu ở đây, nhưng quân đoàn Long Hổ thì không được như thế. Quả thực là Chay Tha đã nhìn thấu điểm yếu của quân ta nên mới chủ động phòng ngự tiêu cực, hòng khiến cho quân Đại Việt không đánh tự lui. Ái khanh Đoàn Thượng nêu lên ý kiến chắc là đã có kế sách công phá chiến lũy giặc rồi phải không?”

Đoàn Thượng thấy mặt rồng hứng khởi biết là vua đã chú ý tới kế sách của mình, liền nói tiếp: “Bẩm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã có lời hỏi thì vi thần mạo muội đề xuất sách lược như sau, quân đoàn Long Hổ có binh hùng tướng mạnh, gươm sắc giáp dày, nỏ mạnh tên cứng, cộng thêm súng thần công mà từ đầu đến giờ chúng ta chưa dùng đến, giờ đây quân đội đã được nghỉ ngơi, hồi phục hoàn toàn thể lực, hay là ngay ngày mai chúng ta đề nghị với quân Chiêm Thành lập tức phát động tổng tấn công. Đầu tiên cho súng thần công bắn nát chiến lũy của giặc, xua đàn voi chiến tấn công phía trước, toàn quân theo sau, lúc ấy trận giặc ắt bị loạn, đến lúc đó việc đánh tan quân Chân Lạp đã nằm trong túi chúng ta rồi.”

Lý Hạo liếc nhìn Đoàn Thượng gật gù, lại nhìn thấy Hà Cao đang tư lự như nghiền ngẫm điều gì đó, Lý Hạo lên tiếng hỏi: “Kế sách của ái khanh Đoàn Thượng rất có khả năng thành công. Ái khanh Hà Cao có ý kiến gì chăng?”

Hà Cao chắp tay đáp: “Bẩm Hoàng thượng, kế của tướng quân Đoàn Thượng có thể dùng được, nếu không có gì sơ sảy thì có thể thành, nhưng nếu xét đến cùng thì cũng chỉ là hạ sách mà thôi.”

Đoàn Thượng nghe Hà Cao nói kế của mình là hạ sách thì chăm chú nói: “Hào trưởng Hà Cao bảo kế của mạt tướng chỉ là hạ sách, vậy mời Hà hào trưởng phân tích những sai sót trong kế ấy, mạt tướng xin được rửa tai lắng nghe cao kiến của Hà hào trưởng.”

Hà Cao vẫn điệu bộ cười cười, chắp tay hướng về phía Đoàn Thượng, nói: “Không dám, không dám, xưa nay Hà mỗ vốn bộc trực, có gì thất lễ mong tướng quân Đoàn Thượng bỏ quá cho.”

“Không sao, không sao, mạt tướng cũng không tự phụ là kế sách của mình vẹn toàn, cũng mong mọi người bù đắp một hai vào những thiếu sót trong kế sách của mạt tướng lắm chứ.” Đoàn Thượng xua tay rất thành khẩn đối đáp với Hà Cao.

Lý Hạo nhìn Đoàn Thượng rồi lại nhìn Hà Cao, tươi cười nói: “Việc quân trọng đại, mọi người cứ tự nhiên bàn luận, đừng câu nệ tiểu tiết, chúng ta là tướng lĩnh nơi tiền tuyến cần lấy đại cục làm trọng. Trẫm mong rằng chúng ta hãy xem nhau như một đại gia đình không cần phải cả nể lẫn nhau để lỡ việc quân. Ái khanh Hà Cao cứ tự nhiên bày tỏ chính kiến bản thân để chư tướng cùng thảo luận.”

Tuy Hà Cao có bề ngoài thô kệch lỗ mãng, nhưng để có thể trở thành Hào trưởng một vùng thì hắn ít nhiều cũng trải qua vô số bể dâu đời người, nên hắn biết không nên biểu hiện kiêu ngạo trước mặt Vua, rất dễ mang đến họa sát thân. Hà Cao vội thu lại nét cười, nghiêm nghị đáp: “Bẩm Hoàng thượng, kế sách của tướng quân Đoàn Thượng đúng là có thể thành công, tuy vậy còn một số lỗ hổng sau, tướng quân Đoàn Thượng đã tính đến những mặt mạnh của quân ta, nhưng lại quên mất số lượng quân lính của quân ta và quân địch có sự chênh lệch lớn, tính đến thời điểm hiện tại thì quân Chân Lạp đã lên tới 11 vạn quân, còn liên quân chúng ta chỉ có hơn 6 vạn quân. Bởi quân Chân Lạp thường xuyên chạm trán với cỗ máy bắn nỏ do quân đoàn số Ba sử dụng nhiều lần trước đây, nên đã chế tạo ra nhiều khiên dày và chắc để đối phó với nỏ liên châu của chúng ta. Nếu sử dụng súng thần công thì thần cho rằng quá sớm để sử dụng, bởi ta chỉ mang theo 20 khẩu súng thần công, cuộc chiến lần này lại là đánh dã chiến chứ không phải công thành chiến, súng thần công chỉ có thể gây nên cảm giác sợ hãi ban đầu cho giặc còn lại sẽ không tạo thành tổn thất lớn. Chính vì thế, nếu cường công thì e tổn thất thảm trọng, chúng ta sẽ không đủ lực lượng để tiếp tục Nam tiến nữa.”

Đoàn Thượng nghe Hà Cao phân tích những thiếu sót của mình, đều là nhất châm kiến huyết, cảm thấy cũng có lý, cũng là người hảo sảng nên Đoàn Thượng vòng tay cười nói: “Hào trưởng Hà Cao quả nhiên bất phàm, không những dũng mãnh thiện chiến mà trí mưu cũng rất uyên thâm. Hạ tướng đa tạ những chỉ điểm của Hào trưởng Hà Cao.”

Thực ra kế của Đoàn Thượng là rất hay, Hà Cao cũng bổ sung thêm một số ý tưởng để cho kế sách càng thêm vẹn toàn. Lý Hạo là minh quân nên để cho các tướng lĩnh bàn bạc kế sách, mỗi người thêm bớt vào, còn hắn thì sẽ vỗ bàn quyết định để đưa ra sách lược vẹn toàn.

Lý Hạo cả cười mà rằng: “Nhân tài đất Việt ta xưa nay không hề thiếu, có các chiến tướng văn võ kiêm toàn như các khanh đây phò trợ thì nghiệp lớn của Đại Việt ta còn ngại gì nữa chứ. Nào, các khanh hãy cùng nhau nêu lên kế sách để phá vỡ thế bế tắc lúc này đi nào.”

Đoàn Thượng chau mày suy nghĩ một lúc, bèn nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần có thể biến hạ sách của thần thành thượng sách.”

Lý Hạo trông những trại lính trong quân doanh san sát, chăm chú nói: “Khanh cứ nói tiếp đi, có thể biến hạ sách thành thượng sách như thế nào?”

Đoàn Thượng tiếp lời: “Như lúc nãy Hà Hào trưởng có nói quân số của ta với quân số của Chân Lạp chênh lệch nhau và đây là khu dã chiến nên họ chiếm thượng phong. Thế thì tại sao ta lại không sử dụng kế dụ địch, lừa cho quân Chân Lạp đến một nơi mà chênh lệch ấy sẽ không còn nữa, lúc đó chúng ta nhất cử lưỡng tiện xuống tay trừ khử hết bọn chúng.”

Ánh mắt Lý Hạo sáng lên, lẩm bẩm: “Kế dụ địch? Khiến cho chênh lệch không còn nữa? Ý tưởng thực diệu lắm.”

Lão tướng Phan Hải Đăng đi cùng hznR0 với đội ngũ nãy giờ, cũng gật gù nói: “Tướng quân Đoàn Thượng đưa ra kế này rất khả thi tuy nhiên ta sẽ dụ địch như thế nào và sẽ dụ địch đến đâu?”

Đoàn Thượng ra chiều ngẫm nghĩ, nhìn quanh chư tướng, nói: “Muốn dụ địch thì ta phải tìm một cái cớ hợp lý để có thể dụ địch, ta có thể đánh không lại vờ thua chạy, hoặc ta có thể khiêu chiến ấn định tại một chiến trường. Về địa điểm cụ thể thì mọi người ở đây cũng tính toán xem nơi nào là hợp lý hơn cả?”

Lý Bát vuốt râu nói thêm vào: “Địa điểm cụ thể thì mạt tướng nghĩ cần phải bàn bạc thêm với phía Chiêm Thành để tìm ra vị trí chiến lược nhất. Bởi vì đây là đất Chiêm Thành cho nên không ai có thể rành rẽ từng cành cây ngọn cỏ nơi đây hơn họ được. Chúng ta cũng phải để họ góp sức vào mới là hay nhất.”

Lý Bất Hối cũng góp lời, đưa hai tay vẽ một đường vòng tròn, nói: “Nếu như chúng ta có thể dụ địch đến một khu vực mà có thể phát huy hết ưu thế của những vũ khí phe ta thì sẽ đỡ tổn thất rất nhiều về nhân mạng của quân lính. Quân lính Đại Việt là tài nguyên quý giá của quốc gia, càng nên xem trọng bảo vệ tính mạng của họ. Quân Chân Lạp không chỉ có bấy nhiêu ở chiến trường châu Ô này mà còn đóng quân trải dài dọc các châu khác, bên nước Chân Lạp cũng đang cử quân sang tiếp viện thêm cho phe Chân Lạp ở Chiêm Thành.”

Lý Hạo gật đầu, bảo: “Tốt lắm, vậy chúng ta nên từ từ bàn bạc thêm với phía Chiêm Thành để thống nhất sách lược đánh Chân Lạp trong trận này.”

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025