Chương 244: Ngoại truyện 20: Hoa nở
—
Trường Lạc dở khóc dở cười: “Chúng ta thành thân đã mười năm rồi, còn nói gì mà trong lòng không có hắn sao?”
Bao nhiêu năm qua, sao người này vẫn còn trẻ con như thế?
Ánh mắt thị nữ lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Đây là chuyện tốt mà, điện hạ.”
Mặc dù người khác đều nói phò mã chỉ toàn nghĩ đến chuyện tình ái, nhưng nàng cảm thấy nam nhân như vậy mới là người biết yêu thương, suốt mười năm qua phò mã đối với công chúa luôn che chở hết mực. Dù thỉnh thoảng cũng có lúc cãi vã, nhưng sau đó tình cảm của hai người lại càng thêm khắng khít.
Ngài ấy quá yêu thương điện hạ, nên chỉ cần điện hạ không quan tâm đến ngài ấy một chút, ngài ấy lập tức nhận ra, sau đó sẽ tức giận, tự nhốt mình trong thư phòng một hai ngày.
Đã bao lâu rồi, điện hạ cũng quen với điều đó, thỉnh thoảng còn ngồi ngoài bậc thềm của thư phòng đợi ngài ấy. Chờ đến khi ngài ấy suy nghĩ thông suốt, ra ngoài nhìn thấy điện hạ, hai người lại làm lành như ban đầu.
Nhưng hôm nay, Hạ Giang Hà không dễ dỗ dành như vậy.
Bệ hạ vừa triệu kiến hắn nói về việc Lý Tư tuần bị bãi chức, hắn chỉ cần nghĩ đến người này đã cảm thấy phiền, lại về nhà nghe Trường Lạc nói chuyện nhạt nhẽo như vậy bèn không nhịn được mà nghĩ, suốt mười năm nay mình vẫn chưa thể thay thế Lý Tư tuần trong lòng nàng hay sao?
Hắn xa nàng một ngày thì ngày nhớ đêm mong, cớ sao đối với nàng cứ như có như không cũng được vậy?
Hắn không vui, không hài lòng, không rời khỏi thư phòng!
Tức tối vung bút lông, khuôn mặt hắn còn đen hơn cả mực.
Chợt, cửa sổ bỗng mở ra một khe nhỏ.
Hạ Giang Hà ngẩn ra quay đầu nhìn thì thấy Trường Lạc đang vặn vẹo thân người chen vào, lén lút nhìn trái ngó phải, sau đó tiến lại gần thì thầm: “Ta giấu công chúa đến đây, phò mã đừng phát ra tiếng nhé.”
Hạ Giang Hà: “…”
Nàng đang diễn vở gì đây?
Bộ dạng lén lút như kẻ trộm, nàng kéo hắn ngồi xuống ghế nệm dưới cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Công chúa tuy mặt có nhiều thịt, nhưng da mặt lại mỏng lắm, làm sao có thể thẳng thắn nói là rất không nỡ rời xa phò mã, đành phải nhờ tiểu nhân đến truyền lời thôi.”
Bầu trời đầy mây mù bỗng nhiên được một tia sáng chiếu rọi, Hạ Giang Hà nửa cười nửa không, nhìn nàng chằm chằm: “Ồ? Công chúa đối với ta lạnh nhạt, hóa ra ta hiểu lầm sao?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm lớn rồi đó, làm sao điện hạ có thể lạnh nhạt với ngài được.” Nàng bắt chước giọng điệu của thị nữ, chớp mắt nói: “Nhưng hai người bình thường đã quen đấu khẩu, những lời lộ liễu như nhớ chàng, yêu chàng, nếu dễ dàng nói ra thì sẽ bị phò mã cười nhạo vài câu đó, làm sao điện hạ chịu nổi.”
Vớ vẩn, hắn cười nhạo gì chứ, làm sao lại cười nhạo những lời ngọt ngào hiếm hoi này, trừ khi đầu óc hắn bị cửa kẹp.
Hạ Giang Hà trừng mắt nhìn nàng.
Trường Lạc cười tủm tỉm xoa lưng cho hắn: “Đừng giận, công chúa nói nàng có thể xin mẫu hậu hạ chỉ để cùng ngài xuất chinh.”
Nhắc đến việc này, Hạ Giang Hà liền nhíu mày: “Không được.”
“Sao vậy?” Nàng bĩu môi: “Ngươi không muốn ta đi cùng sao?”
“Tình hình ngoài biên giới như thế nào vẫn chưa rõ ràng, nàng mạo hiểm đi lỡ đâu gặp phải mai phục gì thì ta chết cũng không thể nhắm mắt.” Hắn nghiêm túc nói: “Trừ phi mọi chuyện trong tầm kiểm soát, nếu không, ta sẽ không cho nàng theo quân.”
Trường Lạc xụ mặt: “Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ sao? Nguyên lực của ta cũng không yếu mà.”
“Chẳng liên quan gì đến sức mạnh nguyên lực.” Hắn mím môi: “Chỉ là ta không nỡ.”
Tim đập thình thịch mấy nhịp, mặt Trường Lạc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chúng ta cũng đã là lão phu thê rồi, ngươi… sao ngươi cứ nói mấy lời như vậy.”
“Vì ta cũng muốn nghe điện hạ nói ra mấy lời như vậy.” Hắn cúi đầu: “Thành thân đã lâu nhưng vẫn chưa từng nghe qua.”
Mặt nàng càng đỏ hơn, đến tay cũng không biết đặt đâu: “Có gì hay mà nghe.”
Nàng quay đầu muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng lại vô tình nhìn thấy mật thư trên chiếc kỷ thấp bên ghế nệm, mơ hồ có thể nhìn thấy ba chữ “Lý Tư tuần”.
Trường Lạc sững lại, Hạ Giang Hà cũng sững lại, hắn nhanh chóng cất bức thư, mím môi nói: “Là thư hoàng đệ nàng gửi đến, không có chuyện gì lớn đâu, ta sẽ không để hắn thật sự bị giáng chức đâu.”
Trường Lạc khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao?”
“Tại sao gì?”
“Hoàng đệ của ta đều cho rằng hắn nên bị giáng chức, sao ngươi lại ngăn cản?”
Hạ Giang Hà liếc nàng một cái: “Nếu hắn bị giáng chức, chẳng phải sẽ tìm nàng để than vãn sao, ta không muốn nàng gặp hắn.”
Trường Lạc nghe vậy càng thêm khó hiểu: “Ta với hắn đã mười năm không qua lại rồi, hắn đến than thở với ta chuyện gì? Năm xưa còn trẻ không hiểu chuyện, cứ nhất quyết dùng chức quan này để bù đắp cho hắn, giờ hắn đức không xứng vị thì giáng thôi, đó là lỗi của hắn chứ có liên quan gì đến ta đâu?”
Hạ Giang Hà không ngờ Trường Lạc lại nói như vậy, thoáng chốc hơi ngạc nhiên: “Không qua lại à, chẳng phải năm ngoái hắn còn đặc biệt gửi thiệp mời nàng dự hôn sự sao?”
“Ta có nhận đâu, ta bảo bọn họ vứt đi rồi.”
“Thế sao nàng lại ở trong phòng cả ngày?”
Trường Lạc dở khóc dở cười: “Lúc đó ta đang may áo cho ngươi á, sau đó còn tặng cho ngươi nữa mà. Nếu ta không ở trong phòng làm thì chẳng lẽ chiếc áo đó từ trên trời rơi xuống?”
Hạ Giang Hà: “…”
Hắn hơi ngượng ngùng quay lưng đi.
Trường Lạc bỗng nhiên hiểu ra, đi theo sau nhìn hắn: “Vậy nên ngươi nghĩ ta buồn vì hắn thành thân, sau đó ngươi ghen à?”
Hạ Giang Hà quay đầu sang hướng khác.
Trường Lạc cười, nghiêng đầu qua nhìn hắn: “Ngươi còn nghĩ chiếc áo đó là ta bù đắp cho ngươi vì cảm thấy áy náy phải không?”
Mặt đã không giữ nổi vẻ bình tĩnh, Hạ Giang Hà bực bội nói: “Ai bảo nàng không nói rõ ràng.”
“Ta nhắc đến hắn là ngươi không vui, ta còn biết nói gì nữa.” Trường Lạc nhún vai: “Ngay từ lúc chúng ta đại hôn, ta đã chẳng còn suy nghĩ gì về hắn nữa rồi.”
Nàng đã xin phụ hoàng mẫu hậu ban hôn trong tiệc sinh thần, sau đó chuẩn bị hôn lễ suốt nửa năm, hai người kết hôn.
Trong khoảng thời gian đó, Lý Thiếu Lăng chưa từng đến gặp nàng một lần, ngược lại sau khi nàng thành thân chưa được bao lâu, gã say khướt rồi đến hỏi nàng có nguyện ý chọn gã không.
Trường Lạc thấy thật nực cười.
Lý Thiếu Lăng này dường như chỉ biết nghĩ cho bản thân, gã không muốn nàng thì thôi, nhưng khi muốn rồi thì dù nàng đã thành thân, gã vẫn muốn nàng phải vì gã mà không quản tất cả.
Dựa vào cái gì chứ.
Nếu nói trước đây còn chút nuối tiếc thì từ sau khi Lý Thiếu Lăng đến tìm nàng, Trường Lạc càng cảm thấy Hạ Giang Hà đúng là một nam nhân tốt, hắn hy sinh cả bản thân mình để cứu nàng khỏi cơn nguy nan, thật đáng ca ngợi.
Vì thế sau khi thành thân, Trường Lạc một lòng một dạ sống cùng Hạ Giang Hà.
Chỉ là, vị phu quân này dường như không biết, vẫn cho rằng trong lòng nàng còn có người khác, thỉnh thoảng lại muốn trốn vào thư phòng vài ngày.
Đấy, nàng đã nói đến mức này rồi mà Hạ Giang Hà vẫn giữ vẻ mặt “nàng lừa ta”, sau đó lại tự mình giải tỏa rồi khoát tay nói: “Nếu nàng không bận tâm, vậy ta cũng chẳng ngăn nữa, hắn có thể sẽ bị giáng đến một thôn nhỏ ở thành Tân Thảo.”
“Ừ, được thôi.” Trường Lạc đáp.
Ngày Hạ Giang Hà xuất chinh, Trường Lạc nghe theo lời mẫu hậu, trồng hết nắm hạt giống ở hai bên vườn hoa trước cổng.
Những hạt giống đó lớn rất nhanh, ba tháng sau, một ngày nọ, khi Trường Lạc bước vào cửa, nàng nhìn thấy hai bên đã mọc lên những khóm hoa uyên ương xanh tốt, cao hơn cả nàng.
Nàng vui vẻ liền viết thư cho Hạ Giang Hà: “Hoa trước cổng đã nở rồi, ngươi về sẽ thấy ngay.”