Chương 243: Ngoại truyện 19: Đừng bị thân phận trói buộc

22/04/2025 10 8.4

Một đời người luôn có những trải nghiệm đặc biệt, ví như chuyện phải báo hiếu Thái thượng hoàng bằng cách mua một căn nhà trên cây.   

Làm sao hắn ta dám nói ra hai chữ báo hiếu chứ?!  

Mật thám tái mặt nhìn hai người trước mặt, trong đầu đã nghĩ đến chỗ đặt mộ của mình, vì suy cho cùng thì đây cũng coi như là tội mưu phản.  

Ai ngờ, hai người chỉ bĩu môi chê bai tín vật của Bệ hạ nhưng lại chẳng hề để bụng chuyện này, Thái thượng hoàng chỉ quay người vào bếp nấu ăn, còn Minh Ý ngồi xuống ghế tiếp tục hỏi hắn ta: “Có chuyện gì xảy ra hay sao mà nó phải tìm chúng ta?”  

Cả hai người họ đều có dáng vẻ ôn hòa, chẳng hề tàn bạo như trong lời đồn. Mật thám vô cùng cảm kích, hỏi gì đáp nấy: “Sau khi sương mù ở Thanh Vân Giới tan đi thì xuất hiện những hòn đảo mới, Bệ hạ muốn Thái thượng hoàng ra trận.”  

Minh Ý nghe xong liền đảo mắt: “Không có bản lĩnh gì, đã lớn như vậy mà gặp chuyện đánh nhau vẫn phải tìm người lớn.”  

“Ý của Bệ hạ là, chỉ có nguyên lực của Thái thượng hoàng và nương nương mới đủ mạnh hơn ngài ấy.”  

“Phì, từ sau khi lên ngôi, nó có bao giờ đánh nhau với ai đâu.” Minh Ý bĩu môi: “Ta thấy tiểu tử nhà Hạ gia rất tốt, là hồng mạch trời sinh, mặc dù đã làm phò mã nhưng vẫn chưa từng lơ là việc tu luyện, năm ngoái chúng ta về còn gặp nó.”  

Kỷ Bá Tể trong bếp nghe thấy vậy liền đáp lại: “Đúng thế, chỉ cần nhìn là biết nguyên lực của nó không tầm thường.”  

Mật thám giật mình, có chút ngạc nhiên liếc nhìn hai người một cái.  

Theo lý mà nói thì hoàng gia luôn có sự dè chừng với phò mã, việc phò mã vẫn không ngừng rèn luyện là có dấu hiệu gây ra mối đe dọa cho hoàng thất. Nhưng bọn họ không những không giận mà lại còn thể hiện sự tán thưởng?  

Minh Ý vừa nói vừa đứng lên viết thư, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Cho tiểu tử Hạ gia cầm quân, trong triều nhất định sẽ có mười mấy lão thần phản đối. Những người này nếu Minh Thần không giải quyết nổi thì cái ngôi Hoàng đế này coi như ngồi uổng công rồi.”  

Mật thám toát mồ hôi lạnh: “Nương nương, phò mã cầm quân nắm binh quyền, đúng là có đôi chút… nguy hiểm cho triều đình.”  

Lòng người khó lường, mặc dù nhiều năm qua phò mã luôn yêu thương công chúa, nhưng giao cho ngài ấy quyền lực lớn như vậy, nhỡ đâu không chịu nổi sự cám dỗ—  

“Ngươi nghĩ nó thèm mấy thứ đó à?” Minh Ý vừa viết vừa cười: “Hồi nó đến cầu thân trước mặt ta, ta đã dùng vị trí đại nguyên soái để trao đổi, nhưng nó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.”  

Mười bốn vạn quân, đủ để ngài ấy chiếm giữ một thành mà làm vua, cũng có thể cưới được những nữ tử đẹp hơn, nhưng Hạ Giang Hà khi ấy còn chẳng liếc mắt lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Với năng lực của ta, nếu muốn được quan cao chức trọng cũng chỉ cần nỗ lực một hai năm. Hôm nay ta đến trước nương nương, chính là muốn cầu điều mà dù ta có nỗ lực một hai năm cũng chưa chắc có được.”  

Trường Lạc không có tình cảm với hắn, điều này khiến hắn rất bất đắc dĩ, chỉ còn cách định sẵn hôn sự rồi mới tính tiếp.  

Vì vậy, hắn bị trưởng bối Hạ gia đánh ba mươi roi rồi bị ném vào từ đường quỳ hai ngày.  

Sau khi quỳ xong, Hạ Giang Hà vẫn chỉ nói một câu: “Mong sau này phụ mẫu đừng làm khó Trường Lạc.”  

Minh Ý rất hiểu lòng các bậc trưởng bối Hạ gia, ai mà chịu được cảnh một đứa con có hồng mạch lại làm phò mã, cả đời tiền đồ vô vọng? Nhưng Hạ Giang Hà lại không hề hối hận, năm ngoái về gặp hắn, khi ấy hắn đi cùng Trường Lạc trong hành cung, đôi mắt và chân mày đều lộ vẻ dịu dàng.  

Minh Ý nghĩ bản thân từng bị ràng buộc bởi thân phận, giờ không cần dùng thân phận phò mã để ràng buộc Hạ Giang Hà nữa. Hắn, vốn dĩ sinh ra là để thuộc về chiến trường.  

Mật thám thấy nàng đã quyết ý, không khỏi nhìn sang Thái thượng hoàng đang trong bếp.  

Thái thượng hoàng bưng đĩa thịt vừa nấu xong ra, nhướn mày nhìn hắn ta: “Nhìn ta làm gì? Nhà chúng ta do nương nương quyết định.”  

Mật thám: “…”  

Nếu không phải bọn họ nhận ra tín vật, hắn ta còn nghi ngờ mình tìm sai người rồi. Đây mà là vị Kỷ Bá Tể tàn bạo như lời đồn sao?  

Kỷ Bá Tể liếc nhìn biểu cảm của hắn ta, cười lạnh: “Ngươi phải nhớ cho kỹ, dáng vẻ hung ác của đại trương phu chỉ nên đối ngoại, loại ức hiếp người nhà thì chẳng ra gì đâu.”

Nói có lý, nhưng sao nghe lại giống như đang mỉa mai Lý Tư tuần vậy.  

Năm đó có người nói Trường Lạc công chúa thích Lý Tư tuần nhất, thậm chí đã từng phá lệ xin chức quan cho gã, nhưng nhiều năm đã trôi qua, Lý Tư tuần vẫn chỉ là Lý Tư tuần, chẳng có chút thăng tiến nào. Nếu không nhờ vào tình cảm của Trường Lạc, chức quan của gã có khi còn không giữ được.  

Năm ngoái Lý Tư tuần đã thú thê, là một cô nương hơi tròn trịa một chút, lời đồn bên ngoài nói rằng ngài ấy rất nghiêm khắc với thê tử, cơm nấu không ngon sẽ mặt lạnh, y phục may không đủ tinh xảo cũng sẽ mặt lạnh, nhưng khi ra ngoài, ngài ấy lại luôn tỏ ra khiêm nhường nhẫn nhịn, không bao giờ tỏ ra bất mãn với bất kỳ ai.  

Mật thám nghe những lời đồn đó thấy khá bình thường, nam nhân mà, ai cũng vậy.  

Cho đến khi Thái thượng hoàng nói câu đó, hắn ta đột nhiên cảm thấy Lý Tư tuần thật chẳng ra gì, không thể so sánh với phò mã hiện tại được.  

“Ngươi về thì tiện thể đưa cái này cho Trường Lạc.” Minh Ý viết xong lá thư, kèm theo một gói hạt giống đưa cho hắn ta: “Bảo Trường Lạc đem những thứ này đi trồng.”  

“Vâng.” Do chuyên nghiệp nên hắn ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ cung kính mang thư và hạt giống theo rồi nhanh chóng quay về Cung Thành.  

***  

Trường Lạc đang ngẩn ngơ ngắm nhìn góc nghiêng của Hạ Giang Hà.  

Hạ Giang Hà càng ngày càng đẹp, ngũ quan góc cạnh vốn đã đẹp, nay lại càng thêm phong độ, trong ánh nắng hoàng hôn, hắn như một vị thần mạ vàng.  

Hắn đang chăm chú nhìn lá thư trên tay, không chú ý đến nàng, thế là nàng tha hồ quang minh chính đại mà ngắm hắn.

Đã kết hôn lâu như vậy rồi, nàng đã quen với việc mỗi sáng bị hắn nhéo mũi gọi dậy, cũng quen với việc hai người cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng tu luyện. Nhưng không hiểu sao, gần đây nàng mới nhận ra nhan sắc của Hạ Giang Hà quả thật xuất chúng, thỉnh thoảng không cẩn thận lại nhìn đến ngây người.  

May mà mỗi khi hắn đã chăm chú nhìn thứ gì thì không rời mắt, sẽ không đột nhiên ngẩng lên rồi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của nàng.  

Trường Lạc che miệng cười trộm.  

Thị nữ bên cạnh nhìn thấy khóe miệng của phò mã nhếch nhẹ, rất muốn nhắc nhở công chúa của mình một câu, ai đọc thư mà lại không lật trang cơ chứ? Nhưng nàng không dám nói, phò mã rất thích đuổi thị nữ, nàng không muốn bị đuổi đi.  

Đến khi Trường Lạc ngắm đủ, Hạ Giang Hà mới tỉnh táo lại, cau mày nói với nàng: “Mẫu hậu của nàng muốn ta cầm quân ra trận.”  

Trường Lạc “ừ” một tiếng, nói: “Tốt mà.”  

Hạ Giang Hà mặt đen lại: “Ta ra trận, sẽ rất lâu không thể gặp nàng, nàng cũng thấy tốt sao?”  

“Chuyện quốc gia đại sự mà, có cách nào khác đâu, cuối cùng ngươi cũng sẽ trở về mà.”  

Không khí ấm áp xung quanh bỗng chốc tan biến, một cơn gió lạnh thổi qua làm Trường Lạc rùng mình, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Mới tháng tám mà gió đã lạnh như vậy rồi sao?”  

Hạ Giang Hà không đáp, cầm lấy lá thư rời đi.  

“Ơ?” Trường Lạc mãi sau mới hiểu, quay sang hỏi thị nữ: “Hắn giận rồi à?”  

Thị nữ thở dài: “Điện hạ, ngài với phò mã là phu thê, gặp chuyện chia ly thì ít nhất ngài cũng nên buồn một chút. Ngài như thế này, phò mã sẽ nghĩ ngài không có tình cảm với ngài ấy, sao mà không giận chứ.”

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025