Chương 245: Ngoại truyện 21: Ăn tết (Hoàn ngoại truyện)

22/04/2025 10 8.4

Hạ Giang Hà vừa mới chiếm được hòn đảo cuối cùng, đang cùng các tướng sĩ ăn mừng thì nhận được thư của công chúa.  

Các tướng sĩ say rượu lớn tiếng đọc những câu trong thư, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười ồn ào, Hạ Giang Hà ngồi ở vị trí chủ tọa nghe mà tâm trạng thoáng chốc mất đi tập trung.  

Hoa trên đồng đã nở, có thể từ từ quay về.  

Công chúa nhỏ của hắn đã nhớ đến hắn?  

Những câu chữ trong thư thật thẳng thắn sinh động, hoàn toàn không có lấy một câu ẩn ý, nhưng hắn nghe mà cảm thấy xao xuyến.  

Nàng đã hai mươi mấy tuổi, cũng sắp ba mươi rồi, cuối cùng cũng đã chịu mở lòng với hắn rồi sao?

“Nguyên soái.” Một tướng sĩ bên cạnh trêu chọc: “Ngài đừng quá kích động, chỉ là bảo ngài quay về xem hoa thôi mà? Chúng ta sắp về rồi.”  

“Ta không kích động.” Hắn mạnh miệng nói. 

Các tướng sĩ nhìn bàn tay run rẩy không ngừng của hắn mà bật cười ha hả, vội vàng kính rượu hắn.  

Rượu vào cổ, Hạ Giang Hà lại nhớ đến thư phòng của mình.  

Hắn đã để rất nhiều giấy trong phòng, hôm đó là lần đầu tiên Trường Lạc bước vào, nhưng nàng không nhìn về phía án thư1.

1bàn làm việc trong thư phòng.

Nếu lúc đó nàng chỉ liếc qua một cái, nàng sẽ phát hiện trên những tờ giấy nằm la liệt trên bàn ghế trong phòng đều viết tên nàng, từng nét chữ viết vội viết vàng chồng chéo lên nhau.

Yêu một người có thể kéo dài bao lâu? Có người là nửa tháng, có người là nửa năm, nhưng cũng có những người có thể kéo dài cả đời. Cho dù sau này già đi, chết đi, xương cốt hóa thành tro bụi thì cũng muốn được ở bên nàng.  

“Nguyên soái, ngài đi đâu vậy?” Bỗng dưng xung quanh vang lên tiếng kêu.  

Hạ Giang Hà xua đi hơi rượu trên người, nhảy lên con kỳ lân của mình: “Đi xem hoa, ta đi trước một bước.”  

Mọi người còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy nguyên soái biến mất ngoài cửa.  

Trường Lạc chống cằm ngồi trong sân, nàng chợt nhớ ra sắp qua năm mới rồi.  

Kể từ khi đại hôn, mỗi lần đến Tết đều là hai người cùng vào cung đón giao thừa, năm nay nàng sẽ phải một mình đi sao? Thật cô đơn, hoàng đệ có Hải Thanh bên cạnh, mẫu hậu có phụ hoàng bên cạnh, chỉ còn mình nàng là không có ai hết.

Trong thư mẫu hậu có bảo rằng hoa nở sẽ đưa phò mã của nàng trở về, nhưng sao có thể chứ, dù cho những hòn đảo đó dân cư thưa thớt dễ dàng chiếm đóng, nhưng tính thời gian hẳn cũng phải sau Tết mới trở về được.  

Nàng chu môi, không vui vẻ quyết định đứng dậy đi tới hoa uyên ương, định hái hoa để xả giận.  

Thế nhưng vừa hái được một bông thì nàng đã nghe thấy tiếng gió.  

Đặt hoa xuống, nàng quay đầu nhìn ra ngoài, nàng nhìn thấy một người đang bước nhanh trên lớp tuyết vội vã chạy về phía phủ công chúa.  

Mặt mày người đó sáng rực, ánh mắt rạng rỡ, từ xa đã nhảy xuống từ kỳ lân, lao về phía nàng như một cơn gió.

Gió lạnh của tuyết bao bọc lấy nàng, tiếp theo là hơi ấm của hắn xuyên qua lớp áo mà truyền đến.

Mắt Trường Lạc đỏ hoe: “Sao mà hoa lại có thể nở ra phò mã thế này…”  

Hạ Giang Hà thở hổn hển, ôm chặt nàng: “Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt rồi.”  

“Nghĩ cái gì?” Nàng ngơ ngác.  

Hạ Giang Hà không nói nhiều, chỉ bế nàng lên xoay một vòng, sau đó vui vẻ dẫn nàng vào nhà: “Đi, chuẩn bị đồ Tết vào cung đón giao thừa.”  

“Được!” Trường Lạc cũng lười hỏi, phu quân trở về là tốt rồi, có người giúp nàng xách đồ.  

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời ở Cung Thành, một đóa lại một đóa, phủ đầy nửa bầu trời đêm.  

Trong chính điện bày đầy các món ăn ngon, dưới ánh đèn sáng rực, Kỷ Minh Thần cẩn thận bảo vệ Hải Thanh đang mang thai, trừng mắt nhìn Trường Lạc: “Cấm không cho nàng uống rượu.”  

Trường Lạc chu môi: “Chỉ có ngươi là không hiểu chuyện, Hải Thanh mang thai còn dẫn nàng đi lang thang ngoài phố, suýt chút nữa thì bị ám sát.”  

“Ta có thể dẫn nàng ra ngoài thì chắc chắn có cách bảo vệ nàng.” Kỷ Minh Thần lập tức biện hộ.  

Nhưng vẫn không ngăn được Minh Ý chụp một đôi đũa ném vào đầu hắn: “Làm bậy!”  

Kêu lên một tiếng, Kỷ Minh Thần ngay lập tức ngã vào vai Hải Thanh: “Mẫu hậu đánh ta, hu hu hu.”  

Hải Thanh: “…”  

Người đang khóc trên vai nàng có phải là vị Hoàng đế như hung thần ác sát trên triều mỗi ngày không vậy, sao hai mặt quá vậy.

Đây là đứa con thứ tư của nàng, đã quen thuộc lắm rồi nên không còn mẫn cảm như trước, nhưng nàng không muốn nói chuyện này trong bữa tiệc, dù sao thì phu thê Trưởng công chúa đến nay vẫn chưa có con, nàng sợ làm bọn họ không vui.  

Tuy nhiên thực tế chứng minh, dù là Trưởng công chúa, phò mã hay đôi phu thê Thái thượng hoàng ngồi trên cao kìa, dường như cũng không có ai thấy gì không ổn, sinh hay không sinh con đối với bọn họ chỉ là sự lựa chọn khác nhau, hơn nữa đều còn trẻ, không gấp gáp.  

Nàng từ từ thả lỏng tâm trạng vỗ vai Hoàng đế, cùng mọi người cười nói vui vẻ.  

Vài hoàng tử và công chúa lớn tuổi chạy quanh Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng ôm một đứa lên, như bảo bối đưa đến trước mặt Minh Ý: “Phu nhân ôm một cái?”  

Minh Ý đón lấy, công chúa nhỏ đôi mắt tròn xoe như ngọc trai đen, tò mò nhìn nàng.  

“Bà thật xinh đẹp.” Công chúa nhỏ nói với giọng ngây thơ.  

Minh Ý vui vẻ, đưa cho con bé một thỏi vàng, hai đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy liền kéo váy nàng: “Hoàng tổ mẫu quốc sắc thiên hương, vô song!”  

Mọi người đều vỗ tay, Minh Ý cũng lần lượt đưa vàng cho bọn trẻ.  

Vài đứa trẻ cầm vàng xong liền ra ngoài chơi, Kỷ Bá Tể nhìn người bên cạnh, cũng đưa cho nàng một thỏi vàng.

Minh Ý tự nhiên nhận lấy.

Mỗi năm đều cho nàng tiền lì xì, khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn là đứa trẻ.  

Toàn bộ Thanh Vân Giới không có ai dám coi nàng là trẻ con, nàng là một huyền thoại, là khởi đầu của triều đại, là đấu giả đẳng cấp duy nhất có thể kiềm chế Kỷ Bá Tể.  

Nhưng ở bên hắn, nàng thật sự có thể sống vô lo vô nghĩ.  

Minh Ý cũng không ngờ, cuộc đời suýt nữa bị hủy hoại của mình lại có thể có một cái kết viên mãn như vậy.  

Nàng nhìn xuống, Hạ Giang Hà đặt quân lệnh trong đồ Tết, sau đó ngồi bên cạnh Trường Lạc, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.  

Trường Lạc ríu rít trò chuyện với Hải Thanh, sự tự ti nhút nhát từ nhiều năm trước đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại nàng vẫn tròn trịa, nhưng tự tin phóng khoáng hơn nhiều, nhìn vào là khiến người ta vui vẻ.  

Hải Thanh thoải mái để Trường Lạc sờ bụng, lại muốn chia sẻ cho nàng vài mẹo. Hạ Giang Hà không nghĩ ngợi gì đã ngăn cản.  

Sức khỏe Trường Lạc không tốt, hắn không muốn để nàng có thai, hai người nắm tay sống cả đời cũng tốt, không nhất thiết phải sinh con mới viên mãn.  

May mắn là Trường Lạc cũng không quá ghen tị với Hải Thanh, mỗi người có mỗi cách sống mà.  

Pháo hoa nổ vang, mọi người trong cung đều đứng ra ngoài đại điện, nhìn những đốm lửa bay rơi như sao băng, cầu nguyện năm sau lại là một năm bội thu.  

Đèn lồng đỏ từ trong cung kéo dài đến bên ngoài cung.  

Trong thời kỳ hưng thịnh, những đứa trẻ chạy nhảy khắp phố phường, nam nữ cùng nhau chạy vào ngõ hẻm, tiếng cười đùa không ngớt. Pháo nổ vang rền trong khoảng không vô tận, trong sân bay ra hương vị của bữa cơm đoàn viên. Ở phía xa, những người bán kẹo hồ lô vừa kiếm được tiền lì xì cuối cùng cũng thu dọn hàng về nhà ăn sủi cảo.

Chỉ cần còn sống, cuộc đời sẽ còn vô số khả năng. Dù là ngọt ngào hay cay đắng đều phải tự mình cố gắng. Khởi đầu là do ông trời sắp đặt, nhưng sống thế nào là do chính bản thân mình lựa chọn. Mong rằng tất cả mọi người đều có thể như ý nguyện, đạt được cái kết mình hằng mong muốn.


Ps: Hãy để lại bình luận chia sẻ cảm nghĩ của bạn sau khi đọc xong bộ truyện này nhé!

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025