Chương 240: Ngoại truyện 16: Bụ bẫm cũng rất đáng yêu (8)

22/04/2025 10 8.4

Trường Lạc cảm thấy Hạ Giang Hà là một người rất kỳ quặc.

Những người khác trong Nguyên Sĩ Viện dù có nghĩ rằng nàng mập thì cũng không nói ra, chỉ có hắn, vô tư gọi nàng là “nhóc mập”. 

Đừng hiểu lầm, Trường Lạc cũng không vì thế mà thấy hắn khác biệt đâu, nàng càng bực bội hơn thì có, ghim hắn luôn, thậm chí còn phớt lờ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, đánh hắn đến chết trong các cuộc thi ở viện mới thôi.

Một người tốt sao lại có thể ăn nói như vậy chứ?

Hơn nữa, Hạ gia của hắn còn là khai quốc công thần, phụ thân mẫu thân đều làm việc rất tốt, phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ không dễ dàng xử lý nhà hắn, vì vậy sau này mỗi lần Trường Lạc gặp hắn thì đều tránh đi.

Nhưng hắn cứ như một oan hồn bám riết lấy nàng, cứ đột ngột xuất hiện rồi bay tới trước mặt nàng.

“Nhóc mập, hôm nay sao không vui vậy?”

“Nhóc mập, Lý sư trưởng không phải là người tốt đâu.”

“Nhóc mập, ăn khoai lang không?”

Trường Lạc cảm thấy phiền không chịu nổi, bèn luyện ra một cái lá chắn dày, mỗi lần gặp hắn là lại hạ rơi xuống, không chỉ chắn người mà còn chắn cả âm thanh.

Hạ Giang Hà nhìn chằm chằm vào cái thứ đó xung quanh nàng, lập tức thay đổi cách gọi: “Nhóc rùa.”

Có một khoảng thời gian Trường Lạc rất hay đến Ngự Thư Phòng, thường xuyên đến mức phụ hoàng còn nàng nghĩ cuối cùng nàng cũng có hứng thú với chính trị. Thực ra không phải, nàng chỉ muốn xem khi nào Hạ gia có thể phạm sai lầm, để có thể đuổi Hạ Giang Hà đi thật xa.

Đáng tiếc, Hạ gia cả đời trung thành với vua, thậm chí còn được phụ hoàng ngự bút khâm thưởng treo ở cổng.

Dẫu vậy, nàng về sau thường xuyên tỏ ra thân thiện với Lý sư trưởng, Hạ Giang Hà cũng xuất hiện ít đi, thỉnh thoảng gặp mặt, hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi lầm bầm: “Mấy nhóc rùa ánh mắt đều kém như vậy à?”

Trường Lạc không cho rằng mình kém cỏi, nàng chỉ cảm thấy mình không xứng.

Lý Thiếu Lăng như mặt trăng cao cao tại thượng, mặt trăng khiến nàng tổn thương, nàng cũng không dám khóc to, sợ bị người ta biết rồi mách lại phụ hoàng, như vậy mặt trăng kia sẽ không dễ sống.

Vì vậy, nàng toàn lén lút trốn ở những góc khuất ít người trong nội cung mà khóc.

Thật khéo, Hạ Giang Hà có ân thưởng có thể vào cung bất cứ lúc nào, hắn cũng thích cái sân vắng vẻ đầy lá xanh rêu mốc ấy, vén một bụi trúc xanh, còn có thể nhìn thấy công chúa khóc đến mắt đỏ ửng.

Hạ Giang Hà bất lực: “Đã khóc thành ra thế này rồi, nàng còn thích hắn ta à?”

Trường Lạc thấy hắn thì tức, ngẩng đầu lên nói: “Thích, có vấn đề gì không?”

“Hắn ta có gì hay mà thích?” Hạ Giang Hà nhăn mày.

“Sư trưởng không giống như ngươi, hắn chưa bao giờ gọi ta là nhóc mập! Hắn còn nói ta bụ bẫm cũng đáng yêu!” Trường Lạc trừng mắt nhìn hắn.

Hạ Giang Hà lườm lại: “Tiểu cô nương dễ lừa thật đấy.”

Hắn nhấc tà áo lên, nửa ngồi xuống bất lực nhìn nàng: “Ta gọi ngươi là nhóc mập, nhưng ta sẽ đem đồ ăn đến cho ngươi. Hắn ta nói ngươi bụ bẫm cũng đáng yêu, nhưng bên cạnh hắn lại có những mỹ nhân dáng vóc thon thả. Ai là người thật sự chê ngươi, ngươi không nhận ra sao?”

“Ta không quan tâm!” Trường Lạc lại khóc: “Ta không muốn bị gọi là nhóc mập!”

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má nàng, từng giọt rơi như ngọc.

Hạ Giang Hà thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng: “Từ nay không gọi như vậy nữa.”

Trường Lạc ngẩn người, mơ màng nhìn hắn, thầm nghĩ hóa ra người này dễ nói chuyện như vậy sao?

Nếu vậy, trước đây nàng còn mất công làm gì, nói thẳng ra thì tốt rồi.

Càng nghĩ càng tủi thân, nàng lại khóc lớn.

Hạ Giang Hà ngồi bên cạnh nhìn nàng, vừa đưa khăn tay cho nàng vừa nói: “Ngươi đừng có ăn vạ ta, ta đâu có chọc ngươi tức đến khóc đâu, đừng bắt chẹt ta đó. Nói đi, ngươi gặp chuyện gì, nói ca nghe xem ca giải quyết cho.”

Trường Lạc mếu mào nói: “Sư trưởng muốn công danh tiền đồ, ta không đành lòng nhìn hắn trở thành phò mã, từ nay không thể vào triều.”

Ngoài danh phận công chúa, bản thân nàng thực sự không có điểm gì tốt, hắn chọn danh lợi cũng là điều dễ hiểu, chỉ có điều chuyện này khiến nàng càng đau khổ, thích một người, chẳng lẽ lại muốn thấy hắn khổ cả đời sao? Nàng không làm được.

Nhưng từ bỏ hắn, thật sự rất đau khổ.

Thút tha thút thít chảy nước mắt đã làm ướt khăn tay của hắn, Trường Lạc ném khăn đi, kéo tay áo của hắn tiếp tục lau mũi: “Ngươi có thể giúp ta không?”

Hạ Giang Hà im lặng một lúc lâu, cười nhẹ: “Danh lợi có gì quý giá, trong mắt ta, làm phò mã mới là hạnh phúc trên đời, ăn uống không thiếu, chỉ cần không vào triều, câu cá ngắm hoa cũng không tệ.”

Trường Lạc nhíu mày nhìn hắn: “Sư trưởng là đấu giả có mạch xanh mà còn có chí lớn, ngươi trời sinh hồng mạch chẳng lẽ không có chút suy nghĩ gì về việc vào triều sao?

Nói là không có thì không đúng, người như hắn, khi sinh ra đã được kỳ vọng rất lớn.

Nhưng……

Nhìn nàng một cái, Hạ Giang Hà khó khăn nuốt khăn một cái, chỉ cười: “Ta không nghĩ sẽ vào triều, chỉ nghĩ về công chúa thôi.”

Trường Lạc ngơ ngác nhìn hắn.

Từ từ tỉnh lại, Trường Lạc nổi giận: “Ngươi muốn đùa giỡn ta sao?!”

Bị nàng đánh một cái vô cớ, Hạ Giang Hà khẽ rên lên, vừa cười vừa khóc: “Người bình thường lẽ ra phải cảm thấy mình bị trêu ghẹo chứ? Điện hạ sao lại nói vậy?”

“Ta có gì đáng để trêu ghẹo chứ, trong cung này khắp nơi đều là cung nữ xinh đẹp, ngươi muốn trêu ghẹo thì hãy trêu ghẹo bọn họ.” Trường Lạc cau mày nói: “Nói những lời này với ta chỉ là muốn đùa bỡn ta, xem ta tin rồi lại cười nhạo ta, đúng không?”

Hạ Giang Hà lần đầu tiên cảm thấy những lời lẽ bừa bãi trước đây của mình đúng là có báo ứng.

Hắn lau mặt, nhìn sâu vào đôi mắt nàng: “Hoàng hậu nương nương từng nói, cái đẹp và cái xấu ở đời có định luật, nhưng không lấy mập ốm làm ranh giới. Nữ nhân mảnh mai có thể gọi là giai nhân thon thả, mà cô gái mập hơn một chút cũng được ví như ngọc tròn ngọc sáng. Ta không thích mấy người gầy như cọng tre kia, ta lại thích kiểu người như nàng, chẳng lẽ không được sao?”

Ngay cả Trường Lạc cũng bật cười: “Nữ sinh trong học viện của chúng ta, không nói đến hàng chục, ít nhất cũng có hơn chục người thầm mến ngươi. Bọn họ có gia thế, có dung mạo, ngươi dựa vào đâu mà thích ta?”

Cái đứa vô tâm này quả thật không nhớ gì cả.

Hạ Giang Hà thở dài một hơi: “Lúc chúng ta sáu tuổi đã từng gặp nhau.”

Chuyện đó không phải nói thừa sao, hắn là con cháu công thần, mẫu hậu của nàng lại thường xuyên giao tiếp với các quan lại, tất nhiên là đã từng gặp nhau trong cung.

“Ý ta là, tại nơi này, chúng ta đã từng gặp nhau.” Hạ Giang Hà chỉ vào lớp rêu xanh dưới đất.

Trường Lạc bỗng ngỡ ngàng.

Nơi này yên tĩnh hẻo lánh, không phải là nơi tiếp khách, trừ phi…

Nàng chợt nhớ lại khi còn nhỏ, bọn trẻ nhà các quan lại thường thích cùng nhau chạy nhảy, lấy mấy cung điện hẻo lánh làm căn cứ để chơi trò gia đình và trốn tìm.

Có một đứa trẻ rất nhỏ bé, không biết là con nhà ai, vì lùn hơn so với những đứa cùng tuổi nên thường bị bắt nạt, bị xô ngã xuống đất, trầy xước cả hai tay.

Nàng thấy không đành lòng, đứng chắn trước mặt hắn, mắng những đứa trẻ bắt nạt.

“Hồi đó cái tên lùn tịt kia là ngươi à?” Trường Lạc cuối cùng cũng nhận ra.

Hạ Giang Hà cười nhạt: “Điện hạ không cho ta gọi nàng là nhóc mập, nhưng nàng lại gọi cái tên này thật thuận miệng.”

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025