Chương 241: Ngoại truyện 17: Bụ bẫm cũng rất đáng yêu (9)

22/04/2025 10 8.4

Không trách Trường Lạc không nhận ra, đứa trẻ ngày xưa thấp bé nhất trong đám, giờ đã lớn lên cao ráo vững chãi. Nàng cố gắng kiễng chân, nhưng chỉ vừa đủ chạm tới vai hắn.

“Thì ra ngươi là người tri ân báo đáp ha, tìm ta để trả ơn à?” Trường Lạc chợt tỉnh ngộ, nhưng lại nhíu mày: “Trả ơn mà ngươi cứ hay bắt nạt ta?”

“Trời đất chứng giám, ai bắt nạt ai?” Hạ Giang Hà xòe tay: “Mỗi lần đấu ta đều không nỡ làm tổn thương ngươi, còn ngươi thì lần nào cũng đánh ta muốn chết.”

Trường Lạc cười khan: “Nếu ngươi sớm nói là đến trả ơn, ta cũng chẳng đến mức…”

“Ta không đến vì trả ơn.” Hắn ngắt lời nàng, nhíu mày nói: “Ơn nghĩa ngày xưa, một củ khoai lang là đủ rồi chứ? Ta giờ tìm ngươi là vì thích ngươi, muốn cưới ngươi, chứ không phải vì chuyện báo đáp gì cả, đừng hiểu lầm.”

Trường Lạc cảm thấy khó tin.

Ơn nghĩa chỉ đáng một củ khoai lang? Lúc đó chỉ riêng việc nàng dũng cảm đứng r thôi thì cũng phải đáng năm củ chứ.

Khoan đã.

Nàng cảm thấy mình vừa bỏ sót điều gì.

Thích nàng?

Trường Lạc ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn, trợn mắt: “Ngươi điên rồi?”

Vì quyền lực ư? Nhà hắn vốn đã có thế lực không nhỏ, làm phò mã cũng chẳng thể bước vào triều đường.

Vì tiền tài? Nhà cũng chẳng phải nghèo khó gì, không cần thiết.

Vậy tại sao lại thích nàng?

Lý Thiếu Lăng chỉ là mạch xanh mà còn cảm thấy làm phò mã thật đáng tiếc, hắn trời sinh hồng mạch, chẳng lẽ nguyện vùi chôn cuộc đời mình vì nàng?

“Nguyện ý.” Dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, lười nhác gật đầu.

Trường Lạc sợ đến nấc cục.

Trong mắt hắn thoáng hiện lên nụ cười, vừa lấy túi da ra đút nước cho nàng uống vừa nói: “Ngươi bị Lý Thiếu Lăng hại thảm quá rồi, nếu ta không đến cứu ngươi, cả đời ngươi sẽ bị hủy hoại mất.”

“Nực… nực cười!” Trường Lạc nuốt ngụm nước, trừng mắt nhìn hắn: “Sư trưởng luôn đối xử với ta rất tốt, làm sao hại ta được?”

“Ngươi là con gái thiên gia, sinh ra đã là hồng mạch, nguyên lực mạnh mẽ, đứng hàng đầu trong viện.” Hạ Giang Hà nói: “Ngoài thân phận ra, ngươi còn biết chú khí, biết đấu thuật, biết cầm kỳ thi họa, biết may vá nữ công— Điện hạ của ta, trên đời này không có bao nhiêu nữ nhân biết nhiều thứ như ngươi.”

Trường Lạc ngây ngốc: “Những thứ này, rất lợi hại sao?”

Hạ Giang Hà gật đầu mạnh: “Những thứ này có thể giúp ngươi dù là thân phận nào cũng có thể sống rất tốt. Ngươi không cần dựa vào ai, thậm chí có thể tự mình làm rạng danh một dòng họ. Sao lại không lợi hại?”

“Nhưng, nếu không có thân phận này, ban đầu sư trưởng đã không để ý đến ta.” Trường Lạc cụp mắt.

Hạ Giang Hà trợn mắt: “Nên ta mới nói hắn hại ngươi, ngay từ đầu hắn chỉ nhìn thấy thân phận và dung mạo của ngươi, không nhìn thấy những ưu điểm khác của ngươi, chẳng hạn như dịu dàng, không tham lam, hiểu lễ nghĩa, biết quan tâm— Tất cả những điều đó, hắn đều không nhìn thấy. Ngươi thích hắn, nên ngươi cũng thuận theo ánh mắt của hắn, chỉ nhìn thấy khuyết điểm của mình, nghĩ rằng mình không xứng với hắn.”

“Tiếp tục như vậy, ngươi chỉ ngày càng tự ti, nghĩ rằng mình không có ưu điểm gì, hắn cưới ngươi là may mắn lớn của ngươi.”

Trường Lạc ngỡ ngàng: “Không phải vậy sao?”

“Chẳng phải cái gì cả, hắn phải nhờ đến tổ tiên phù hộ mới được ngươi để ý!” Hạ Giang Hà gõ nhẹ lên trán nàng: “Điện hạ tỉnh lại đi, thiên hạ này không chỉ có một người đàn ông, lại còn là một người khiến ngươi chịu đủ ủy khuất. Ngươi có tất cả mọi thứ rồi, tại sao lại phải thích một người chỉ khiến ngươi khóc, hả? Cuộc sống quá dễ dàng nên muốn tự làm khổ mình hả?”

“Nhưng…”

“Đừng nói với ta về tình yêu đích thực gì đó, ngươi còn chưa tròn mười sáu, gặp được quá ít người, phần lớn là bị những người xung quanh ảnh hưởng. Các nữ sinh đều thích Lý Thiếu Lăng, ngươi cũng thích hắn, vậy các nữ sinh cũng thích ta, ngươi thử nhìn ta đi?”

Trường Lạc theo bản năng quay đầu nhìn hắn .

Hạ Giang Hà sinh ra đã có đôi mày kiếm mắt sáng, đường nét trên gương mặt rõ ràng nên khi tức giận trông có phần dữ tợn.

Nàng rụt cổ lại.

Người trước mặt dần hòa hoãn nét mặt, thở dài một hơi: “Trên đời có rất nhiều người nam nhân nghĩ rằng chí hướng của mình rất cao quý, chỉ cần hướng về triều đình là ngươi không xứng với họ. Hắn cũng không nghĩ xem, nơi hắn hướng đến liệu có đến được không.”

Một mạch xanh, nhờ vào việc biết dạy đấu thuật mới tạm đủ tư cách vào cửa Nguyên Sĩ Viện, không có sự giúp đỡ của Trường Lạc, hắn muốn bước chân vào cửa triều đình, ít ra cũng phải mất mười năm.

Trường Lạc bĩu môi: “Ngươi đừng nói xấu sư trưởng.”

Hạ Giang Hà giật giật thái dương, hừ lạnh quay đầu đi, ấm ức hồi lâu rồi mới quay lại: “Hắn nói hắn hướng về triều đình, vậy thì cứ để hắn đi, xin cho hắn một chức nhàn tản không khó, có gì mà phải khóc.”

“Ta…” Mắt nàng lại đỏ lên.

“Không nỡ rời xa hắn phải không? Ta biết rồi.” Hạ Giang Hà vỗ tay: “Dạy ngươi một cách hay.”

“Gì cơ?”

“Giữ ta bên cạnh, ngươi sẽ không có thời gian để nhớ nhung hắn nữa.” Hạ Giang Hà nghiêm túc nói.

Trường Lạc sững sờ nhìn hắn: “Ngươi nói thật chứ?”

“Tất cả những lời ta nói ngày hôm nay đều là sự thật, ngươi đừng nghĩ ta đang đùa.” Hạ Giang Hà nói: “Sinh thần của ngươi còn nửa năm nữa, ngươi có thể suy nghĩ kỹ, là chọn hắn để rồi nhìn nhau mà chán ghét, hay chọn ta, để ta đưa ngươi thoát khỏi bể khổ.”

Nói xong, hắn phong độ đứng dậy, sải bước rời khỏi khu vườn.

Tuy nhiên, vẻ phong độ đó chỉ duy trì đến khi hắn ra khỏi cổng vườn. Vừa rời khỏi tầm nhìn của nàng, Hạ Giang Hà quay người lại, rón rén áp người lên tường vườn nhìn trộm vào trong.

Công chúa nhỏ do dự lại bắt đầu khóc nức nở.

Hạ Giang Hà mím môi thở dài, cúi đầu tự hỏi liệu mình vừa nói có nặng lời quá không.

Nhưng nếu không nặng lời, người này cứ mãi mê muội thì biết làm sao bây giờ. Hắn đã phải chịu đủ áp lực từ gia đình, nếu không vượt qua được cửa ải này của nàng, thì thực sự chỉ có thể cô độc sống hết quãng đời còn lại.

May thay, công chúa nhỏ chỉ khóc một lúc rồi im lặng, lau nước mắt đứng dậy, thở dài một hơi, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nghĩ thông rồi?

Hạ Giang Hà nhướn mày, trong lòng ngứa ngáy tự hỏi quyết định của nàng sẽ là gì?

Trong nửa năm tiếp theo, nàng không còn mang đồ ăn, y phục cho Lý Thiếu Lăng, cũng không đến Nguyên Sĩ Viện nữa, nhưng nàng vẫn ăn kiêng để cố gầy đi.

Trái tim của Hạ Giang Hà như treo lơ lửng, vừa mắng vừa lén nhét đồ ăn cho nàng, ban đêm lại trằn trọc không ngủ được.

Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật cưới hỏi cho công chúa, điều đó có nghĩa là nàng muốn xin ban hôn trong yến tiệc sinh thần. Vậy vấn đề đặt ra, người được ban hôn, rốt cuộc là hắn, hay là Lý Thiếu Lăng?

Gia nhân bên cạnh an ủi hắn: “Thiếu gia, ngài đừng lo quá, người tốt như ngài, công chúa sẽ không bỏ qua đâu.”

Chưa chắc, Hạ Giang Hà nhíu mày nhìn chính mình trong gương, đột nhiên có chút hiểu tâm trạng của Trường Lạc.

Khi thích một người quá nhiều, người ta rất dễ cúi đầu tìm khuyết điểm của mình, lo sợ mình không hoàn hảo.

Nhưng hắn còn đỡ, tìm một chút cũng không sao, nhưng nàng thì không được, nàng dễ bị dồn ép đến đường cùng.

Vậy nên, tốt nhất là để hắn tìm giúp nàng trong suốt quãng đời còn lại.

Trời cao phù hộ, mong rằng cái tên mà Trường Lạc thốt ra trong bữa tiệc ngày mai, nhất định phải là Hạ Giang Hà.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Ghép chữ y/an/th/inh/m/han/t (13 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025