Chương 239: Ngoại truyện 15: Bụ bẫm cũng rất đáng yêu (7)

22/04/2025 10 8.4

Trường Lạc được cung nhân vây quanh dẫn lên điện, hành lễ với Đế Hậu. 

Sự yêu chiều trên mặt Hoàng hậu không hề che giấu, Hoàng đế còn cười nói: “Hôm nay con ta đã trưởng thành, có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”

Trường Lạc trước tiên hành lễ tạ ơn, sau đó cảm tạ công ơn sinh thành dưỡng dục của phụ thân mẫu thân rồi mới khẽ nói: “Nhi thần muốn xin phụ hoàng mẫu hậu ban hôn.”

Chuyện phải đến cuối cùng cũng đến.

Lý Thiếu Lăng có chút buồn bã.

“Ngươi hối hận vì đã gặp nàng sao?” Hạ Giang Hà đứng bên cạnh gã, đột nhiên nhẹ giọng hỏi một câu.

Hối hận sao? Nếu không gặp nàng, gã còn có một tương lai rộng mở, còn có con đường quan lộ để theo đuổi, còn có hy vọng về tương lai. Nhưng gặp nàng rồi, tất cả đã thành định mệnh, không phải do gã quyết định nữa.

Lý Thiếu Lăng cảm thấy có lẽ gã hối hận, nhưng bây giờ đã thế này rồi, thì còn có thể làm gì?

Nhìn thấy vẻ mặt của gã, trong mắt Hạ Giang Hà lại thêm vài phần chế giễu: “Quả thật làm khó cho sư trưởng rồi.”

Trong mắt Lý Thiếu Lăng, Trường Lạc dường như là một gánh nặng mà gã phải miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng đối với Hạ Giang Hà, Trường Lạc là tiểu cô nương đáng yêu, là bạn đồng môn chăm chỉ nghiêm túc, là đối thủ trời ban.

Hạ Giang Hà quay đầu nhìn về phía tiền điện.

Trường Lạc hít một hơi thật sâu, các vị quan thần phía sau không thể thấy gương mặt nàng, nhưng Minh Ý ngồi trên điện lại có thể thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của nữ nhi mình: “Nhi thần xin phụ hoàng mẫu hậu ban hôn cho con với trưởng tử Hạ gia, Hạ Giang Hà, từ nay hai người bên nhau cho đến bạc đầu.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Lý Thiếu Lăng bỗng chốc rơi xuống.

Gã bàng hoàng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, cái gì mà trưởng tử Hạ gia, chẳng phải nên là gã sao? Trường Lạc lỡ lời rồi phải không, chuyện này sao có thể nói sai được?

Gã có chút lo sợ nhìn về phía Hoàng đế, bất ngờ là Hoàng đế không hề tỏ ra giận dữ với gã, thậm chí còn không để ý tới gã, dường như Trường Lạc đã đưa ra một lựa chọn mà ông ấy đã chấp nhận từ lâu, lập tức nói: “Trưởng tử Hạ gia có mặt không?”

Hạ Giang Hà bước lên trước, quỳ một gối, lớn tiếng nói: “Giang Hà bái kiến Bệ hạ, nương nương!”

Giọng hắn quá to, làm giọt nước mắt sắp rơi ra của Trường Lạc cũng bị nuốt ngược vào, nàng không nhịn được liếc mắt lườm hắn.

Hắn chỉ cười: “Nếu Bệ hạ muốn hỏi thần có đồng ý hay không, thì không cần hỏi đâu, thần đồng ý, một trăm lần đồng ý, một vạn lần đồng ý!”

Cả điện văn võ bá quan đều bị hắn chọc cười, Trường Lạc đỏ mặt bực bội nói: “Ngươi nói nhỏ thôi.”

“Có thể cưới được một cô nương tốt như nàng, sao ta phải nói nhỏ?” Hạ Giang Hà cười tươi rói: “Nàng không biết đâu, mỗi khi thi đấu ở Nguyên Sĩ Viện, trong đầu ta toàn là nàng.”

Đúng vậy, thi đấu ở Nguyên Sĩ Viện không phân biệt nam nữ, tất cả đều là hỗn chiến, mà lần này chỉ có hai người có hồng mạch là nàng và hắn, đối thủ duy nhất của hắn chính là nàng, nên đương nhiên hắn luôn nghĩ cách để đối phó với nàng.

Chỉ là, nếu ở đây nói những điều này thì sẽ không tránh khỏi việc bị người ta trêu chọc.

Tại yến tiệc sinh thần của nàng, các quan viên không mặc triều phục, cũng không bị quy củ giới hạn, vì vậy mọi người đều thoải mái. Hắn vừa dứt lời, đám đông liền vỗ tay khen ngợi làm nàng ngượng ngùng đến nghiến răng.

Minh Ý quan sát kỹ Hạ Giang Hà và nữ nhi của mình một lúc mới nhẹ nhàng nói: “Trước đây ta đã từng nói, hôn sự của con tự con quyết định, giờ con đã có người trong lòng, vậy thì ta cũng không có lý do gì để ngăn cản.”

Nói xong, bà ra lệnh cho người đi soạn thảo chiếu chỉ ban hôn.

Trường Lạc thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn phụ hoàng mẫu hậu.”

Hạ Giang Hà cũng vui vẻ dập đầu.

Tiếng hoan hô vang dậy làm cho góc này trở nên đặc biệt yên tĩnh, Lý Thiếu Lăng mím chặt môi lạnh lùng đứng đó, từ những nghi ngờ ban đầu chuyển thành cơn giận dữ.

Người nàng muốn cưới không phải gã.

Nếu không phải gã, tại sao nàng lại đến trêu đùa gã? Nói gì mà thích, nói gì mà rung động, khiến gã sống trong lo lắng và sợ hãi suốt một hai năm qua.

Đây là cái quái gì?

Không muốn ở lại đây thêm một giây nào, Lý Thiếu Lăng men theo cửa hôn mà rời khỏi, không thèm ngoái đầu lại.

Trường Lạc như cảm nhận được động tĩnh ở góc này nên muốn quay đầu lại nhìn, nhưng vừa mới quay nửa đầu thì đã bị Hạ Giang Hà chặn lại.

“Có vài món ta tự tay làm cho nàng, nàng đi tìm thử xem.”

Lúc này Trường Lạc mới lấy lại tinh thần, nàng chợt nhận ra mình thất thố, miễn cưỡng cười một cái rồi đi đến bàn tìm kiếm.

Hạ Giang Hà liếc mắt nhìn về hướng Lý Thiếu Lăng rời đi, khẽ hừ một tiếng.

Lý Thiếu Lăng đến Hoa Mãn Lầu, vừa bước vào trong Hoa Thanh đã lên tiếng hỏi: “Ngài không vui à?”

“Sao lại không chứ.” Gã ngồi xuống, cầm bình rượu trên bàn: “Ta đã bảo toàn được chức quan của mình, sau này cũng tự do rồi, mọi thứ đều là chuyện tốt, đương nhiên phải vui mừng.”

Hoa Thanh nhíu mày ngồi bên cạnh gã, định hỏi về bữa tiệc sinh thần hôm nay của Trường Lạc, nhưng nhìn vẻ mặt của gã thì lại không dám nói thẳng, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Cái gì gọi là bảo toàn chức quan?”

“Không cần làm phò mã, chức quan vẫn giữ được, cái này mà ngươi cũng không hiểu sao?” Gã bật cười, liếc mắt nhìn cái cốc rượu cạn, ghét bỏ ném nó đi rồi trực tiếp mở nắp đổ rượu vào miệng. 

Hoa Thanh bị dáng vẻ này của gã dọa sợ, lập tức hỏi: “Không phải ngài không muốn làm phò mã sao? Thế này không phải là hợp ý ngài sao, ngài uống rượu làm gì?”

“Đúng vậy, thật là hợp ý ta?” Gã nuốt một ngụm rồi tiếp tục đổ.

Hoa Thanh suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên: “Nếu không cần làm phò mã, vậy ngài sẽ có một tương lai tươi sáng, có thể chuộc thân cho ta, từ nay về sau cùng ngài nâng ly chúc mừng…”

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Gã nuốt hết rượu rồi ngẩng đầu nhìn nàng ta, không hề che giấu vẻ chế giễu trong mắt: “Chọn ngươi, ta còn không bằng chọn Trường Lạc.”

Hoa Thanh mặt tái mét: “Ngài có ý gì?”

“Khách của ngươi không chỉ có một mình ta, cũng có người nói sẽ chuộc thân cho ngươi, sao lại dám tỏ vẻ ta phụ bạc ngươi?” Gã hừ cười: “Uống rượu là được, đừng nghĩ nhiều.”

Mặt nàng ta từ trắng chuyển xanh rồi chuyển tím, Hoa Thanh hừ một tiếng, ngã người ra sau cũng không nói lời khách sáo nữa: “Chọn Trường Lạc cũng không chọn ta, ngài đúng là có quyền chọn lựa nhỉ. Hôm nay u sầu mà đến đây uống rượu, phần lớn công chúa cầu xin ban hôn không phải là ngài. Cũng đúng, ngài xuất thân hàn môn, làm sao có thể xứng với công chúa.”

Gã ném cái bình rượu xuống đất, Lý Thiếu Lăng lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, đổi rượu vào!”

Hoa Thanh bĩu môi, miễn cưỡng đứng dậy, nàng ta vừa đi vừa nói: “Công chúa người ta cũng coi như có lòng tốt, thấy ngài thích tương lai nên mới ban cho ngài, vậy mà ngài vẫn không vừa ý, thật khó hầu hạ.”

“Cút!”

Cánh cửa khép lại, bốn phía trở nên yên tĩnh, Lý Thiếu Lăng ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, mới nhận ra ý mà Hạ Giang Hà nói thành toàn là có ý gì.

Trường Lạc từng hỏi gã, nếu phải chọn giữa tương lai và nàng, gã sẽ chọn cái nào.

Lúc đó gã chỉ cảm thấy tức giận vì gã không hề có sự lựa chọn, thậm chí còn giận dữ nói lẫy nàng. Không ngờ rằng lần đó, nàng thật sự đã đặt cơ hội lựa chọn vào tay gã.

Đây chính là sự lựa chọn của gã.

Rượu xộc lên làm lòng ngực có chút chua xót, Lý Thiếu Lăng nắm chặt mép bàn suy nghĩ, nàng sẽ hối hận, lấy một người không thích mình để sống qua ngày thì không thể nào vui vẻ được, sớm muộn gì nàng cũng sẽ quay lại tìm gã, cầu xin gã quay về bên cạnh nàng!

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025