Chương 238: Ngoại truyện 14: Bụ bẫm cũng rất đáng yêu (6)
—
Nàng vẫn chưa khỏi bệnh, nhưng vừa gặp hắn đã nở nụ cười: “Hiếm khi sư trưởng tìm ta, có chuyện gì sao?”
Lý Thiếu Lăng nhìn nàng, thân hình vẫn tròn trịa như cũ, gã buột miệng: “Người ta bảo điện hạ gầy đi, nhưng ta lại không thấy vậy.”
Câu sau của gã định nói rằng, nếu không có hiệu quả thì không cần phải ép bản thân nữa, đừng tự làm mình mắc bệnh.
Tuy nhiên, Trường Lạc vừa nghe xong thì sững người, gương mặt tươi sáng lập tức trở nên ảm đạm, sau đó cố gắng mỉm cười: “Hạ Giang Hà thấy ta đói khổ quá, nên cứ ép ta ăn thật nhiều, thế là lại béo lên rồi.”
Lý Thiếu Lăng hơi nheo mắt: “Hạ Giang Hà?”
“Nhi tử của Hạ tể tướng, người mà hằng năm đều xếp hạng nhất bên học đường nam sinh ở Nguyên Sĩ Viện ấy, chắc sư trưởng cũng nhớ.”
Đương nhiên là nhớ, đồng sự mỗi lần nhắc đến Hạ Giang Hà đều phải khen ngợi không ngớt, nói rằng hắn sinh ra đã có hồng mạch, trời sinh thông minh, chỉ là tính cách hơi nghịch ngợm, thường gây chuyện khiến Hạ gia phải đau đầu.
Nhưng tại sao cái tên này lại xuất hiện trong miệng Trường Lạc? Hơn nữa mấy câu này cũng làm gã khso chịu.
“Hắn là con của một ngoại thần, làm thế nào mà vào nội cung đưa đồ ăn cho điện hạ được?” Lý Thiếu Lăng mím môi hỏi.
Trường Lạc nhoẻn miệng cười: “Hắn không sợ trời cũng chẳng sợ đất gì đâu, trèo tường vào tìm ta, bị Minh Thần bắt gặp rồi đánh nhau một trận.”
“Thật sự không biết giữ phép tắc.” Lý Thiếu Lăng liếc nhìn nàng: “Hắn đưa gì ngươi cũng ăn à?”
“Hắn nói ta béo chút cũng không sao, hắn không ghét bỏ.” Trường Lạc cúi đầu: “Giống như sư trưởng từng nói vậy.”
Lý Thiếu Lăng ngẩn người, rồi lập tức cau mày: “Điện hạ có phải quá dễ tin người rồi không? Chỉ cần ai nói câu này là ngươi liền cảm động sao?”
Trường Lạc im lặng một lúc, rồi cười đáp: “Phải đấy.”
Gã không hiểu ý nghĩa của câu nói đó đối với nàng. Tình trạng cơ thể của nàng không thể thay đổi, có lẽ suốt đời nàng sẽ phải sống như vậy. Vì thế, những người cảm thấy nàng như hiện tại cũng rất tốt đều là những người quý giá, luôn ở bên cạnh nàng.
Ban đầu nàng nghĩ rằng sư trưởng cũng là một trong số những người chấp nhận nàng, nhưng có lẽ sư trưởng đã quên mất lời nói vô tình của gã hơn một năm trước. Sau đó, gã lại bảo nàng phải gầy đi.
Nàng không thể giảm cân, dù nàng đã cố gắng.
Lần nữa nhìn thật sâu vào mắt Lý Thiếu Lăng, Trường Lạc đứng dậy cười nói: “Sinh thần năm nay, sư trưởng nhớ phải đến đấy.”
Bữa tiệc sinh thần mừng nàng tròn mười sáu tuổi chắc chắn sẽ có phần ban hôn, Lý Thiếu Lăng cũng biết gã phải tham dự, nhưng hiện giờ lòng gã đầy bức bối, trong khi nàng lại chuẩn bị rời đi.
Vì vậy, gã lạnh lùng nói: “Không đến được, năm nay cũng là sinh thần của Hoa Thanh.”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng cũng vụt tắt, Trường Lạc nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “ồ”, rồi cúi chào: “Vậy học tử xin cáo lui.”
“…” Lý Thiếu Lăng há miệng muốn giữ nàng lại, nhưng nàng đã xoay người bước ra khỏi cửa.
Gã ngồi trong phòng, cảm thấy có hơi ngột ngạt.
Bộ quan phục mới tinh lấp lánh vẫn nằm bên cạnh gã, gã còn chưa kịp chia sẻ niềm vui với nàng thì căn phòng đã trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Nàng bận rộn làm gì thế? Đi ăn bữa đại tiệc do Hạ Giang Hà chuẩn bị cho nàng ư?
Nàng thậm chí còn không nghe gã nói hết, ai mà chẳng biết nói vài câu dễ nghe như “không chê bai”, nhưng chẳng phải gã cũng chỉ muốn tốt cho nàng sao?
Gã sẽ không đi dự yến tiệc sinh thần của nàng, để xem hoàng thượng ban hôn cho ai!
Lý Thiếu Lăng tức giận đứng dậy bước vào phòng trong, nhìn thấy món quà sinh thần gã chuẩn bị cho nàng nằm trên bàn.
Đó là một cặp búp bê đất nung, thân hình tròn trịa, bé gái tròn giống như nàng, còn bé trai khắc tên gã nhưng lại béo hơn gã hai vòng. Hai con búp bê đặt cạnh nhau, trông cũng khá hợp.
Cơn giận lắng xuống đôi chút, Lý Thiếu Lăng đứng trong phòng khá lâu, cuối cùng bắt đầu chuẩn bị chỉnh tề.
Gã muốn xuất hiện trong bữa tiệc sinh thần của nàng với dáng vẻ đẹp nhất, mặc kệ ai là Hạ Giang Hà hay bất cứ kẻ nào khác, tất cả đều phải thua kém gã.
Sinh thần năm nay của Trường Lạc công chúa náo nhiệt hơn mọi năm. Dân gian đồn rằng công chúa đã có tình ý với ai đó, chỉ chờ đến khi tròn mười sáu tuổi sẽ lập tức kết hôn, vì vậy cung đình càng đặc biệt coi trọng lễ kỷ niệm này.
Những người trong Nguyên Sĩ Viện đều biết, đây không phải là lời đồn.
Lễ Bộ đã chuẩn bị trước cho hôn lễ của công chúa từ lâu, công chúa cũng đã học các lễ nghi nhiều tháng nay. Có lẽ ngay sau buổi tiệc sinh thần, hỉ sự cũng sẽ được tổ chức ngay lập tức.
Trên đường đi, gặp Lý Thiếu Lăng, mọi người đều chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng nhé.”
Lý Thiếu Lăng nghiêm mặt, không đáp, chỉ nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”
“Liệu Lý Tư tuần có cần che giấu không? Ai trong chúng ta mà chẳng biết trái tim của công chúa đã trao cho ai.”
Khoé miệng gã khẽ cong lên, nhưng nhanh chóng bị nén xuống. Lý Thiếu Lăng giữ vẻ nghiêm túc nói: “Ta mang đầy tham vọng, chuyện này đối với ta, sao có thể coi là chúc mừng.”
“Đúng vậy.” Đồng sự gật đầu: “Ngươi vừa được thăng chức, nhưng e là chẳng bao lâu nữa sẽ mất thôi. Sau này, khi sống trong phủ công chúa, không biết ngươi có thể ra ngoài uống rượu được nữa hay không.”
“Thật đáng tiếc cho tài năng của ngươi, Thiếu Lăng.”
Để kiềm chế nụ cười đang dâng lên nơi khóe mắt, Lý Thiếu Lăng cũng tự buộc mình nghĩ về những điều bất lợi. Nghĩ đi nghĩ lại, niềm vui dường như cũng giảm bớt.
Khi vào trong cung điện nơi tổ chức tiệc sinh nhật, Lý Thiếu Lăng chỉ thấy toàn các quan viên quyền quý. Trong một thoáng bất cẩn, hắn bắt gặp một thân ảnh mặc gấm lụa— chính là Hạ Giang Hà.
Hạ Giang Hà mặc một bộ áo dài gấm xanh hồ, màu sắc giống hệt với áo của Lý Thiếu Lăng. Cả hai đứng cách nhau, trong đám đông ánh mắt chạm nhau, đều lộ ra chút địch ý.
Hạ Giang Hà lập tức bước tới.
“Áo dài xanh hồ với hình con công của sư trưởng quả thật nổi bật, nhưng có phần già dặn.” Hắn nói, rồi như chợt nhớ ra: “À, ta quên mất, sư trưởng đúng là bậc trưởng bối, đương nhiên chững chạc hơn chúng ta.”
Lời nói như muốn ám chỉ rằng Lý Thiếu Lăng đã già.
Lý Thiếu Lăng nhướn mày: “Y phục của Hạ sinh với hoa văn cánh bướm cũng đẹp, nhưng quá lòe loẹt, chỉ hợp với những người chưa trưởng thành, ta e rằng không thích hợp với người như ta.”
Gã cũng không chịu nhượng bộ.
Hạ Giang Hà lắc nhẹ tay áo có hoa văn hồ điệp, rồi bất ngờ mỉm cười: “Sư trưởng cũng thấy nó quá phô trương, phải không? Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Trường Lạc khăng khăng muốn thêu mẫu này, nói rằng hồ điệp sánh đôi là điềm lành.”
Bên trong tay áo, bàn tay Lý Thiếu Lăng khẽ siết chặt.
Trường Lạc thêu áo cho hắn?
Nàng đã lâu không còn thêu áo cho gã nữa, càng không nói đến việc thêu hồ điệp, bởi những gì nàng từng thêu cho gã chỉ là những hình ảnh núi non và trúc xanh.
“Nghe nói sư trưởng gần đây thăng quan tiến chức thuận lợi.” Hạ Giang Hà liếc nhìn từ đầu đến chân: “Chúc mừng sư trưởng, đạt được ước nguyện.”
Lý Thiếu Lăng khẽ hừ: “Chỉ là do công chúa thiên vị thôi.”
“Đó không phải thiên vị, mà là ngốc nghếch.” Hạ Giang Hà cúi đầu: “Hy sinh cho người khác cả nghìn lần mà không biết nghĩ đến bản thân mình một lần, cũng chẳng quan tâm người đó có xứng đáng hay không.”
Lý Thiếu Lăng không hiểu ý nghĩa của những lời này.
Trường Lạc ban cho gã chức vị chỉ để thỏa mãn một mong ước tạm thời của gã, sớm muộn gì cũng sẽ bị thu hồi lại vì danh phận phò mã, vậy thì nói gì đến hy sinh? Nếu có ai phải hy sinh, đó chính là gã, vì gã phải miễn cưỡng bỏ qua mọi khúc mắc để ở bên nàng.
Tiếng chuông đồng vang lên, tạo nên một giai điệu. Bữa tiệc bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Cả hai đều im lặng, đồng loạt nhìn về phía trước.