Chương 237: Ngoại truyện 13: Bụ bẫm cũng rất đáng yêu (5)

22/04/2025 10 8.4

Lý gia không có ai béo, ai cũng cao ráo và gọn gàng. Trong mắt bọn họ, béo có nghĩa là thiếu kỷ luật, một người không thể kiểm soát nổi miệng ăn của mình thì làm sao quản chuyện trong nhà được? Nói ra chỉ khiến người khác cười nhạo.

Vì vậy dù nghĩ đến Trường Lạc, gã cũng không nói gì, chỉ đáp: “Chưa có ai.”

Thẩm thẩm của gã như thường lệ trách mắng vài câu rồi bỏ đi.

Khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, gã ngồi một mình trong tiền đường trông giữ đồ cúng của tổ tiên, đang cảm thấy chán nản vô cùng thì thấy có một viên đá nhỏ bay qua tường.

Lòng khẽ động, Lý Thiếu Lăng đứng dậy.

Ngôi làng chài này cách xa cung thành lắm, phải đi bằng xe thú phi độ, trên đường lại hoang vu, một người yếu đuối như nàng chắc sẽ không đến đây.

Nhưng khi gã bước ra, rẽ vào chỗ khuất phía dưới bức tường viện, gã vẫn nhìn thấy nàng.

Trường Lạc mắt cười long lanh, tay ôm một đống pháo hoa, vui vẻ nói với gã: “Đây đều là đồ tốt vừa làm trong cung, ta mang đến chia cho ngươi một ít.”

Đầu ngón tay nàng lạnh cóng đỏ bừng, đôi giày gấm dẫm trên tuyết đã ướt sũng.

Lý Thiếu Lăng cau mày, định đưa nàng vào trong thay giày, nhưng lại do dự nhìn nàng một cái.

Trường Lạc nhìn bức tường nhà gã, cười xua tay: “Ta vào thì không tiện lắm, đốt xong pháo hoa ta sẽ đi ngay.”

Lý Thiếu Lăng im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Hai người tìm một góc vắng người, châm lửa đốt pháo hoa.

Pháo sáng tung tóe, Trường Lạc phấn khởi nói: “Qua năm mới ta sẽ tròn mười sáu tuổi rồi, sư trưởngcó vui không?”

Nàng ấy tròn mười sáu tuổi chính là khởi đầu của cơn ác mộng với gã, có gì mà vui mừng chứ? Lý Thiếu Lăng bĩu môi.

Nhưng công bằng mà nói, nàng đối xử với gã không tệ, luôn suy nghĩ cho gã, bảo vệ gã mọi lúc mọi nơi. Nàng còn vượt qua hàng ngàn dặm, bỏ lại chốn cung thành phồn hoa mà đến cái nơi nghèo nàn này để cùng gã đốt pháo hoa. Nếu sau này thật sự sống chung, có lẽ cũng không phải quá khổ sở.

Tuy nhiên, gã vẫn cảm thấy quyết định của nàng rất ích kỷ. Vì sự yêu thích của mình mà nàng đã hủy hoại tiền đồ của gã, làm sao gã có thể không mang trong lòng chút bất mãn nào mà sống chung với nàng được?

Thấy gã im lặng, Trường Lạc vẫn tự mình mỉm cười: “Sau khi ta tròn mười sáu, ta sẽ rời khỏi Chú Khí Đường mà ngài giảng dạy, ngài ở Nguyên Sĩ Viện cũng sẽ tròn hai năm, có thể có cơ hội thăng tiến rồi.”

Nàng nhìn gã, hỏi: “Nếu cho ngài một cơ hội lựa chọn, ngài sẽ chọn ta, hay chọn thăng tiến?”

Câu hỏi đó làm Lý Thiếu Lăng bật cười, gã nhìn nàng nói: “Công chúa nghĩ sao?”

Một tiền đồ tươi sáng thuộc về gã, hay một nàng công chúa mũm mĩm cùng với cuộc sống ăn bám, ai mà chẳng biết nên chọn gì, đúng không?

Gã không hề che giấu ánh mắt chế giễu của mình, lông mi của Trường Lạc run lên, đôi môi của nàng cũng trở nên tái nhợt.

Nhận ra thái độ của mình có phần tổn thương người khác, Lý Thiếu Lăng mím môi, quay đầu nói: “Dù sao ta cũng đâu có quyền lựa chọn, công chúa hỏi làm gì?”

“Chỉ là hỏi thôi.”

Pháo hoa trong tay đã cháy hết, trên mặt đất chỉ còn lại một mảng đen.

Lý Thiếu Lăng nhìn mảng đen đó, thản nhiên nói: “Nếu công chúa có thể giảm cân, chọn công chúa cũng không phải vấn đề.”

“……” Trường Lạc cười gượng gạo: “Không phải ngươi từng nói, bụ bẫm cũng rất đáng yêu sao?”

“Nhưng mà công chúa càng ngày càng béo hơn rồi.” Gã đáp: “Ăn ít một chút sẽ không chết đâu.”

Tuyết trên mái hiên bỗng rơi lả tả xuống, phủ đầy lên người Trường Lạc.

Lý Thiếu Lăng bật cười, kéo nàng sang một bên: “Sao công chúa xui thế, tuyết cũng chui cả vào cổ áo rồi.”

Trường Lạc ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, cười cười phủi đi tuyết trên vai: “Đúng là hơi xui thật.”

Câu nói đó nghe có vẻ kỳ lạ, khiến Lý Thiếu Lăng bất chợt cảm thấy nặng trĩu trong lòng. Thấy nàng sắp đi, gã bước vài bước đuổi theo và kéo nàng lại: “Khuya thế này, một thân một mình ngươi trở về thế nào?”

“Không sao, ta đi xe thú đến đây.” Nàng nhìn vào ngôi nhà phía sau gã: “Không thể về được thì nơi này của ngươi cũng đâu để ta ở, hà tất gì ngươi phải hỏi.”

Lý Thiếu Lăng nghẹn lời, buông tay ra.

Trường Lạc cười vẫy tay với gã, cơ thể mũm mĩm rung lên theo từng động tác.

Lý Thiếu Lăng cau mày, miễn cưỡng vẫy tay đáp lại.

Chiếc xe thú biến mất vào màn tuyết, gã đứng đó nhìn một lúc, cảm thấy cả tay chân đều lạnh cóng mới vội vàng quay vào thay giày tất, rồi tiếp tục sưởi ấm.

Khi năm mới qua, gã quay lại Nguyên Sĩ Viện tiếp tục lên lớp, nhìn thấy chỗ ngồi của công chúa Trường Lạc lại trống không.

“Nghe nói là quy củ hoàng gia, để chuẩn bị kết hôn nên công chúa phải học trong cung nửa năm, sẽ không đến đây học nữa.” Các sư trưởng khác nói với gã.

Còn vài tháng nữa mới đến sinh thân của nàng mà đã nôn nóng đến thế sao?

Lý Thiếu Lăng cảm thấy bực bội, nhưng cũng đành bất lực.

Sự yêu thương của nàng quá mãnh liệt, giống như mặt trời mỗi sáng đều phải mọc lên.

Trong khoảng thời gian không còn ai đưa cơm hay quần áo mới cho gã, Lý Thiếu Lăng bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng khi cuối cùng cũng được yên tĩnh, gã không chủ động đi hỏi thăm tin tức về nàng,chỉ thỉnh thoảng nghe được một hai câu từ miệng người khác.

“Dạo này công chúa có vẻ gầy đi, còn bị ốm nữa.”

Tim gã khẽ thắt lại, Lý Thiếu Lăng kéo lấy đồng sự vừa nói chuyện, có chút không thoải mái lắm mà hỏi: “Bị bệnh gì vậy?”

Đồng sự cười gã: “Ngươi là người lúc nào cũng có thể vào cung, sao lại còn hỏi ta?”

“Không.” Gã mím môi: “Ta bận viết sách, nào có thời gian vào cung, chỉ là gần đây dân gian dịch bệnh nhiều, ta sợ trong cung cũng bị lây.”

“Không phải dịch bệnh đâu, cũng không rõ là làm sao, người quý giá như vậy mà dạo gần đây ăn uống không được.”

Lý Thiếu Lăng bước chậm lại, cảm thấy hơi hối hận.

Sớm biết thế thì đã không nói gì về việc bắt nàng giảm cân. Người đó vốn dĩ luôn để ý lời gã nói, gã bảo nàng gầy đi, chắc chắn nàng đã nhịn ăn cả ngày đêm rồi.

Ban đầu chỉ lo rằng quá béo sẽ sinh bệnh, nhưng nếu cứ ép mình như vậy, bệnh lại sinh ra nhiều hơn, chẳng thà cứ giữ nguyên như trước còn tốt hơn.

“Thiếu Lăng.” Tần Thượng Vũ gọi gã.

Lý Thiếu Lăng lập tức quay lại, bước nhanh đến: “Sư trưởng?”

“Ngươi viết một tờ thỉnh nguyện, đến lúc đó nộp chung với những người khác.” Tần Thượng Vũ vỗ nhẹ vai gã.

Gã có chút bất ngờ.

Thỉnh nguyện thường chỉ được viết khi tạ ơn, thường dùng sau khi được phong chức. Nhưng hiện giờ gã chẳng có hy vọng gì để được phong chức, sinh thần công chúa cũng sắp đến rồi.

Lý Thiếu Lăng tâm trạng phức tạp gật đầu, vừa đi vừa nghĩ. Có lẽ trước khi nàng tròn mười sáu, nàng sẽ giúp gã có được chức quan nào đó, coi như thực hiện giấc mơ của gã?

Nhưng liệu còn kịp không? Tính toán thế nào cũng thấy thời gian không đủ.

Khóe môi gã nhếch lên vài phần, Lý Thiếu Lăng thầm nghĩ, Trường Lạc thật sự vì muốn gã vui mà điều gì nàng cũng làm được.

Nếu là trước đây, với bề dày kinh nghiệm của gã, chắc phải mất thêm hai năm nữa mới có cơ hội được phong chức quan trong triều. Nhưng giờ, có lẽ vì nhờ nàng, gã đã trực tiếp nhận được chức vụ Tư Tuần, quan phục đã được gửi tới trước sinh thần của nàng nửa tháng.

Lý Thiếu Lăng sờ lên hoa văn thêu trên quan phục, không vội mặc vào ngay.

Đột nhiên, gã rất muốn gặp Trường Lạc, vì vậy liền gửi một lá thư vào cung.

Trường Lạc đến rất nhanh, như mọi lần, chỉ cần gã muốn gặp nàng, nàng sẽ ngự kiếm bay mà đến.

8.4
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025