Chương 217: Quy luật.
27/04/2025
10
10.0
Chương 217: Quy luật.
Bao nhiêu suy nghĩ bao phủ lấy hắn, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, thở ra một hơi dài hắn dự định tiến vào Huyền Cực Thánh Vực.
Bổng, xung quanh một trận dị động, thiên địa Linh khí bắt đầu nổi loạn như là đang bị đun sôi, khuấy đảo thiên địa.
Hư không đột nhiên xuất hiện hoàn loạt phù văn chiếu rội thiên địa.
"Trận pháp!”.
Hai mắt Lý Thiên Vũ híp lại, không ngờ nơi này lại có trận pháp bao phủ, không biết là nhằm vào hắn hay là người khác.
Như là thượng thiên biết được suy nghĩ của hắn, liền ngay lập tức cho hắn câu trả lời.
Bên trong tầm mắt, Lý Thiên Vũ liền nhìn thấy hai thân ảnh cực kỳ quen mắt đang hư không dạo bước đi lại, trên khuôn mặt tràng đầy sự tiếu dung và lạnh lùng.
“Haha, Lý Thiên Vũ ngươi làm bọn ta đợi cũng khá lâu nhỉ?.
“Ý ngươi, cái trận pháp này là để đối phó ta?”.
Lý Thiên Vũ nhìn về Lục Bàn và Trương Dã, thanh âm nhàng nhạt lên tiếng.
"Sao, trận pháp cấp 5! Kinh hỷ chứ?”.
Lục Bàn cười lạnh một tiếng, thanh âm hí ngược, như là nhìn trên nổi đau của người khác nói.
“Không biết là ngươi quá xem thường ta, hay là ngươi quá xem trọng trận pháp cấp 5 này? Ngươi nghĩ dựa vào nó là có thể g·iết c·hết ta?”.
Lý Thiên Vũ nhìn về xung quanh trận pháp, giọng nói đùa bởn vang lên.
“Được, được để ta xem lát nửa ngươi còn mạnh miệng được như vậy hay không?”.
Lục Bàn bị lời nói của Lý Thiên Vũ chọc tức, sau đó hắn lên như điên, sắc mặt dử tơn nhìn về Lý Thiên Vũ lên tiếng.
“Không lâu trước cũng có một người nói với ta câu đó! Ngươi có biết kết cục của hắn ra sao không?”.
Không để Lục Bàn lên tiếng, giọng nói của Lý Thiên Vũ lại vang lên:
“Hắn đã bị ta làm gỏi!”.
Lời nói vừa dứt, trận pháp cũng bắt đầu khởi động, từng mảnh trận văn theo quy luật định sẳn bay khắp không trung, rất nhanh một màn sáng màu vàng lan tỏa bao phủ Lý Thiên Vũ vào bên trong.
Thiên La Đồng nhanh chóng kích phát bao trùm thiên địa tìm kiếm nơi yêu kém nhất, nơi mà Linh khí và trận văn bao phủ yếu nhất để công kích, chỉ là trong nháy mắt Lý Thiên Vũ liền nhìn về phía trái ánh mắt tập trung tại một điểm.
"Là nó!”.
Tay phải nâng lên, bàn tay xòe ra đột nhiên hư không hiện một giọt huyết hồng máu tươi, giọt máu này hỏa diễm ba động cực mạnh, đây là một giọt Chu Tước chi huyết của Hạ Như Ảnh mà Cửu Nhi nhân lúc Lý Thiên Vũ chữa thương nàng đã giúp hắn lấy ra.
Chu Tước chi huyết trong tay, ánh mắt Lý Thiên Vũ lóe lên, từ bàn tay một quan ảnh trận pháp xuất hiện, giọt tinh huyết kia rất nhanh liền hóa thành hư ảnh một con Chu Tước.
Ho-oh!
Đột nhiên một tiếng hót vang trời vang vọng đất trời, cùng lúc một con Chu Tước toàn thân bao phủ bên trong hỏa diễm dần dần xuất hiện, thân ảnh cao hơn trăm trượng hung sát chi khí lan tràng.
Nở ra một nụ cười nhạt, sau đó hư không đột nhiên chấn động trong tay liền xuất hiện chín cây kim vũ, kĩm vũ gào thét bay ra.
-Chu Tước Cửu Linh Kiếp.
Bên trên Chu Tước gầm thét vang vọng, phần đuôi đột nhiên kim quang đại phóng. Sau đó chín chiếc đôi bay ra mà đi.
Phốc!
Chín chiếc kim vũ chụm lại một chổ, lục xuyên phá vô cùng mạnh, xuyên qua không gian đánh lên nơi yếu hại của trận văn.
Răng rắc, răng rắc!
Từng tiếng rạn nứt vang lên, ánh mắt nhìn lại xung quanh nơi bị xuyên phá từng mãng rạn hiện ra như là mạng nhện cấp tốc lan rộng khắp trận pháp.
Tay phải nắm lại, một luồng chân nguyên vô cùng hùng hậu bạo phát ra bên ngoài, chấn động thiên địa, chân nguyên khủng bố tác dụng lên trận pháp làm cho nó đã đạt đến cực hạn liền bị trùng kích đến sụp đổ.
Bên trên không trung từng mảnh trận văn bay tán loạn, mảnh vở phiêu phù rồi biến mất, điều này cũng đã biểu thị trận pháp cấp 5 của Lục Bàn đã bị Lý Thiên Vũ phá vở.
Nếu như thông thường một gả Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong võ giả khi bị trận pháp cấp 5 vây khốn thì nhất định sẽ khó mà thoát ra, tánh mạng cũng khó giữ. Theo lẽ thường là vậy, nhưng thật sự lạ không may cho Lục Bàn người mà hắn tính kế lại là Lý Thiên Vũ, người sở hửu Thiên La Đồng.
Bên trong phạm vi bao phủ, dù là nhược điểm có bị che giấu kỹ như thế nào cũng nhất định sẽ bị nhìn ra, sở hửu Thiên La Đồng là một chuyện khó lường cở nào, có thể thấy Thiên La Đồng là bậc nào bảo vật, như vậy có thể thấy được Đế Kính đã giúp hắn chuyện lớn cở nào.
"Thế nào, kinh hỷ chứ?”.
Lý Thiên Vũ như cười như không nhìn về Lục Bàn, thanh âm nhàng nhạt.
Nhìn thấy trận pháp mà hắn phải bỏ ra mấy ngàn điểm cống hiến mới có thể có được, vậy mà lại bị Lý Thiên Vũ dễ dàng như vậy phá tan, làm cho hắn đau đớn không thôi. Mấy ngàn điểm cống hiến đó!.
Lục Bàn gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc, chân nguyên bùng nổ thân hình nhanh như chớp tiến về phía đỉnh đầu Lý Thiên Vũ đánh tới.
Trương Dã phía sau cũng không cần suy nghĩ, tay hóa thành trảo chân nguyên cuồng bạo, nhanh như chớp giật hướng về phía Lý Thiên Vũ gào thét mà tới.
Do là Lục Bàn công kích trước, kình phong gào thét, trường kiếm xuyên qua không gian đánh tới trước mặt Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nhếch môi, tiến về phía trước một bước, cánh tay nâng lên, hắc kim quang bùng nổ, trên bàn tay những tấm vảy màu đen cấp tốc hiện lên.
Keng!
Một tiếng thanh thúy kim loại v·a c·hạm vang lên, trường kiếm của Lục Bàn liền bị Lý Thiên Vũ chặn lại, tay phải phải vun lên một đấm giáng mạnh lên lòng ngực Lục Bàn, làm hắn bay về phía sau hơn trăm mét.
Ánh mắt Lý Thiên Vũ quét qua Trương Dã, làm hắn cảm nhận được một cổ vô cùng khủng bố tinh thần lực trấn áp tới, chấn nh·iếp tâm thần làm cho Trương Dã bị ngay ra tại chổ.
Cùng lúc mi tâm của Lý Thiên Vũ vỡ ra một khoe hở lớn, con mắt thứ ba quỷ dị xuất hiện ở mi tâm, từ bên trong con mắt kia lôi quang dày đặc một đạo tử quang bắn ra, gầm thét về phía Trương Dã.
Một tiếng thét thảm thương vang lên từ xa, có thể nhìn thấy Trương Dã thân hình lão đảo lui về phía sau, hai mắt nhắm hít, hai bên khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, ý thức mơ hồ, rất nhanh tất cả liền chìm trong bóng tối vô tận.
Trương Dã c·hết!
Trương Dã hắn chỉ là phù du sớm nở tối tàn, thiên phú chưa hiển lộ mà đã lặng yên không một tiếng động bị gạt bỏ, hẳn là một vài năm nửa ở thiên địa này không còn nhớ đến hắn ngoại thân nhân của hắn, cha mẹ của hắn.
Sau khi Trương Dã c·hết, Lý Thiên Vũ ánh mắt cực kỳ vô tình nhìn về phía Lục Bàn, hàn khí vô cùng đậm đặc lan tràng khắp không gian làm cho nhiệt độ tại nơi này cấp tốc hạ xuống lạnh lẽo vô cùng.
"Lý Thiên Vũ không được g·iết ta, nếu không Tiêu sư huynh nhất định không tha cho ngươi!”.
Nhìn thấy hàn khí quấn quanh người Lý Thiên Vũ, Lục Bàn hắn vô cùng hoản sợ, qua một kích vừa rồi hắn biết chính hắn không phải là đối thủ của Lý Thiên Vũ, trước tiên ổn định lại Lý Thiên Vũ, rồi quay về Huyền Cực Tông từ từ chơi c·hết Lý Thiên Vũ, rừng xanh vẫn đó lo gì củi khô.
“Tiêu sư huynh? Hắn là ai?”.
Lý Thiên Vũ tạm thời không g·iết c·hết Lục Bàn, trước tiên môi ra thông tin về cái tên Tiêu sư huynh kia cái đã.
“Haha, Lý Thiên Vũ ta quên mất ngươi không biết Tiêu sư huynh, để ta nói cho ngươi biết!”.
"Tiêu Phi sư huynh chính là một trong ngoại môn thập đại đệ tử, huynh ấy bài danh thứ 9, thiên phú trác tuyệt thực lực cường hãn!”.
Lục Bàn nói xong, lộ ra ánh mắt ngạo nhiên, như Tiêu Phi chính là hắn.
Nói ra những lời này, hắn nghĩ rằng khi Lý Thiên Vũ biết được thân phận của Tiêu sư huynh thì hắn nhất định sợ đến vỡ mật, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Tiêu Phi hắn tu vi là gì?”.
Lý Thiên Vũ nghi hoặc lên tiếng.
“Tiêu sư huynh, huynh ấy chính là cường giả tứ nguyên Niết bàn”.
Nói xong thấy Lý Thiên Vũ trầm mặt, Lục Bàn cứ tưởng là Lý Thiên Vũ sợ hãi đến ngốc, hắn liền cười to tiếp tục lên tiếng.
“Sợ rồi sao? Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, rồi hai tay dâng lên nhẫn trữ vật thì ta sẽ xem xét lại tha cho ngươi một mạng!”.
Lý Thiên Vũ nghe thấy lời nói kia, sát khí bạo lộ, không gian rung rẫy.
“Muốn c·hết!”.
Quát lớn một tiếng, chân nguyên bùng nổ, hai tay huy quyền, như là trời cao giận dử, một quyền kinh thiên từ trên cao đánh xuống.
Một quyền này đánh cho thân thể Lục Bàn vở nát, máu tươi vun vẫy thiên địa.
Thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ đã có thể khiêu chiến với Niết bàn cảnh, thì một gã bán bộ Niết bàn cảnh như Lục Bàn thì làm sao có thể ngăn cản được, liền bị một quyền trực tiếp bạo nát thân thể.
Sau khi g·iết c·hết hai người, Lý Thiên Vũ nhìn về hai cổ t·hi t·hể một cái bị gạt bỏ linh hồn, một cái không còn toàn thây, ánh mắt vô tình đến cực hạn, không một chút b·iểu t·ình như bọn chúng cũng chỉ là hai đầu yêu thú mà thôi.
Trên đời này vốn quy luật đã là vậy mạnh được yếu thua, kẻ mạnh thì có thể rung dung sống tiếp còn về kẻ yếu nhất định sẽ bị vô hình gạt bỏ, c·hết trên con đường trưởng thành.
Năm đó hắn chẳng phải cũng như vậy hay sao, chỉ là hắn may mắn hơn mà thôi, có thể sống thêm một đời, hắn dù không biết nguyên nhân tại sao nhưng hắn biết một điều nếu như kiếp này, có một ngày hắn ngã xuống thì nhất định hắn cũng sẽ không còn cơ hội sống lại nữa, sẽ trở thành một oan hồn bên trong thiên địa này.
Cá lớn nuốt cá bé, quy luật bất di bất dịch!
“Quy luật a!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ lắc đầu, rồi hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở lại vô tình như ban đầu, xoay người hướng về Huyền Cực Tông bay nhanh mà đi.
Bao nhiêu suy nghĩ bao phủ lấy hắn, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, thở ra một hơi dài hắn dự định tiến vào Huyền Cực Thánh Vực.
Bổng, xung quanh một trận dị động, thiên địa Linh khí bắt đầu nổi loạn như là đang bị đun sôi, khuấy đảo thiên địa.
Hư không đột nhiên xuất hiện hoàn loạt phù văn chiếu rội thiên địa.
"Trận pháp!”.
Hai mắt Lý Thiên Vũ híp lại, không ngờ nơi này lại có trận pháp bao phủ, không biết là nhằm vào hắn hay là người khác.
Như là thượng thiên biết được suy nghĩ của hắn, liền ngay lập tức cho hắn câu trả lời.
Bên trong tầm mắt, Lý Thiên Vũ liền nhìn thấy hai thân ảnh cực kỳ quen mắt đang hư không dạo bước đi lại, trên khuôn mặt tràng đầy sự tiếu dung và lạnh lùng.
“Haha, Lý Thiên Vũ ngươi làm bọn ta đợi cũng khá lâu nhỉ?.
“Ý ngươi, cái trận pháp này là để đối phó ta?”.
Lý Thiên Vũ nhìn về Lục Bàn và Trương Dã, thanh âm nhàng nhạt lên tiếng.
"Sao, trận pháp cấp 5! Kinh hỷ chứ?”.
Lục Bàn cười lạnh một tiếng, thanh âm hí ngược, như là nhìn trên nổi đau của người khác nói.
“Không biết là ngươi quá xem thường ta, hay là ngươi quá xem trọng trận pháp cấp 5 này? Ngươi nghĩ dựa vào nó là có thể g·iết c·hết ta?”.
Lý Thiên Vũ nhìn về xung quanh trận pháp, giọng nói đùa bởn vang lên.
“Được, được để ta xem lát nửa ngươi còn mạnh miệng được như vậy hay không?”.
Lục Bàn bị lời nói của Lý Thiên Vũ chọc tức, sau đó hắn lên như điên, sắc mặt dử tơn nhìn về Lý Thiên Vũ lên tiếng.
“Không lâu trước cũng có một người nói với ta câu đó! Ngươi có biết kết cục của hắn ra sao không?”.
Không để Lục Bàn lên tiếng, giọng nói của Lý Thiên Vũ lại vang lên:
“Hắn đã bị ta làm gỏi!”.
Lời nói vừa dứt, trận pháp cũng bắt đầu khởi động, từng mảnh trận văn theo quy luật định sẳn bay khắp không trung, rất nhanh một màn sáng màu vàng lan tỏa bao phủ Lý Thiên Vũ vào bên trong.
Thiên La Đồng nhanh chóng kích phát bao trùm thiên địa tìm kiếm nơi yêu kém nhất, nơi mà Linh khí và trận văn bao phủ yếu nhất để công kích, chỉ là trong nháy mắt Lý Thiên Vũ liền nhìn về phía trái ánh mắt tập trung tại một điểm.
"Là nó!”.
Tay phải nâng lên, bàn tay xòe ra đột nhiên hư không hiện một giọt huyết hồng máu tươi, giọt máu này hỏa diễm ba động cực mạnh, đây là một giọt Chu Tước chi huyết của Hạ Như Ảnh mà Cửu Nhi nhân lúc Lý Thiên Vũ chữa thương nàng đã giúp hắn lấy ra.
Chu Tước chi huyết trong tay, ánh mắt Lý Thiên Vũ lóe lên, từ bàn tay một quan ảnh trận pháp xuất hiện, giọt tinh huyết kia rất nhanh liền hóa thành hư ảnh một con Chu Tước.
Ho-oh!
Đột nhiên một tiếng hót vang trời vang vọng đất trời, cùng lúc một con Chu Tước toàn thân bao phủ bên trong hỏa diễm dần dần xuất hiện, thân ảnh cao hơn trăm trượng hung sát chi khí lan tràng.
Nở ra một nụ cười nhạt, sau đó hư không đột nhiên chấn động trong tay liền xuất hiện chín cây kim vũ, kĩm vũ gào thét bay ra.
-Chu Tước Cửu Linh Kiếp.
Bên trên Chu Tước gầm thét vang vọng, phần đuôi đột nhiên kim quang đại phóng. Sau đó chín chiếc đôi bay ra mà đi.
Phốc!
Chín chiếc kim vũ chụm lại một chổ, lục xuyên phá vô cùng mạnh, xuyên qua không gian đánh lên nơi yếu hại của trận văn.
Răng rắc, răng rắc!
Từng tiếng rạn nứt vang lên, ánh mắt nhìn lại xung quanh nơi bị xuyên phá từng mãng rạn hiện ra như là mạng nhện cấp tốc lan rộng khắp trận pháp.
Tay phải nắm lại, một luồng chân nguyên vô cùng hùng hậu bạo phát ra bên ngoài, chấn động thiên địa, chân nguyên khủng bố tác dụng lên trận pháp làm cho nó đã đạt đến cực hạn liền bị trùng kích đến sụp đổ.
Bên trên không trung từng mảnh trận văn bay tán loạn, mảnh vở phiêu phù rồi biến mất, điều này cũng đã biểu thị trận pháp cấp 5 của Lục Bàn đã bị Lý Thiên Vũ phá vở.
Nếu như thông thường một gả Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong võ giả khi bị trận pháp cấp 5 vây khốn thì nhất định sẽ khó mà thoát ra, tánh mạng cũng khó giữ. Theo lẽ thường là vậy, nhưng thật sự lạ không may cho Lục Bàn người mà hắn tính kế lại là Lý Thiên Vũ, người sở hửu Thiên La Đồng.
Bên trong phạm vi bao phủ, dù là nhược điểm có bị che giấu kỹ như thế nào cũng nhất định sẽ bị nhìn ra, sở hửu Thiên La Đồng là một chuyện khó lường cở nào, có thể thấy Thiên La Đồng là bậc nào bảo vật, như vậy có thể thấy được Đế Kính đã giúp hắn chuyện lớn cở nào.
"Thế nào, kinh hỷ chứ?”.
Lý Thiên Vũ như cười như không nhìn về Lục Bàn, thanh âm nhàng nhạt.
Nhìn thấy trận pháp mà hắn phải bỏ ra mấy ngàn điểm cống hiến mới có thể có được, vậy mà lại bị Lý Thiên Vũ dễ dàng như vậy phá tan, làm cho hắn đau đớn không thôi. Mấy ngàn điểm cống hiến đó!.
Lục Bàn gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc, chân nguyên bùng nổ thân hình nhanh như chớp tiến về phía đỉnh đầu Lý Thiên Vũ đánh tới.
Trương Dã phía sau cũng không cần suy nghĩ, tay hóa thành trảo chân nguyên cuồng bạo, nhanh như chớp giật hướng về phía Lý Thiên Vũ gào thét mà tới.
Do là Lục Bàn công kích trước, kình phong gào thét, trường kiếm xuyên qua không gian đánh tới trước mặt Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nhếch môi, tiến về phía trước một bước, cánh tay nâng lên, hắc kim quang bùng nổ, trên bàn tay những tấm vảy màu đen cấp tốc hiện lên.
Keng!
Một tiếng thanh thúy kim loại v·a c·hạm vang lên, trường kiếm của Lục Bàn liền bị Lý Thiên Vũ chặn lại, tay phải phải vun lên một đấm giáng mạnh lên lòng ngực Lục Bàn, làm hắn bay về phía sau hơn trăm mét.
Ánh mắt Lý Thiên Vũ quét qua Trương Dã, làm hắn cảm nhận được một cổ vô cùng khủng bố tinh thần lực trấn áp tới, chấn nh·iếp tâm thần làm cho Trương Dã bị ngay ra tại chổ.
Cùng lúc mi tâm của Lý Thiên Vũ vỡ ra một khoe hở lớn, con mắt thứ ba quỷ dị xuất hiện ở mi tâm, từ bên trong con mắt kia lôi quang dày đặc một đạo tử quang bắn ra, gầm thét về phía Trương Dã.
Một tiếng thét thảm thương vang lên từ xa, có thể nhìn thấy Trương Dã thân hình lão đảo lui về phía sau, hai mắt nhắm hít, hai bên khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, ý thức mơ hồ, rất nhanh tất cả liền chìm trong bóng tối vô tận.
Trương Dã c·hết!
Trương Dã hắn chỉ là phù du sớm nở tối tàn, thiên phú chưa hiển lộ mà đã lặng yên không một tiếng động bị gạt bỏ, hẳn là một vài năm nửa ở thiên địa này không còn nhớ đến hắn ngoại thân nhân của hắn, cha mẹ của hắn.
Sau khi Trương Dã c·hết, Lý Thiên Vũ ánh mắt cực kỳ vô tình nhìn về phía Lục Bàn, hàn khí vô cùng đậm đặc lan tràng khắp không gian làm cho nhiệt độ tại nơi này cấp tốc hạ xuống lạnh lẽo vô cùng.
"Lý Thiên Vũ không được g·iết ta, nếu không Tiêu sư huynh nhất định không tha cho ngươi!”.
Nhìn thấy hàn khí quấn quanh người Lý Thiên Vũ, Lục Bàn hắn vô cùng hoản sợ, qua một kích vừa rồi hắn biết chính hắn không phải là đối thủ của Lý Thiên Vũ, trước tiên ổn định lại Lý Thiên Vũ, rồi quay về Huyền Cực Tông từ từ chơi c·hết Lý Thiên Vũ, rừng xanh vẫn đó lo gì củi khô.
“Tiêu sư huynh? Hắn là ai?”.
Lý Thiên Vũ tạm thời không g·iết c·hết Lục Bàn, trước tiên môi ra thông tin về cái tên Tiêu sư huynh kia cái đã.
“Haha, Lý Thiên Vũ ta quên mất ngươi không biết Tiêu sư huynh, để ta nói cho ngươi biết!”.
"Tiêu Phi sư huynh chính là một trong ngoại môn thập đại đệ tử, huynh ấy bài danh thứ 9, thiên phú trác tuyệt thực lực cường hãn!”.
Lục Bàn nói xong, lộ ra ánh mắt ngạo nhiên, như Tiêu Phi chính là hắn.
Nói ra những lời này, hắn nghĩ rằng khi Lý Thiên Vũ biết được thân phận của Tiêu sư huynh thì hắn nhất định sợ đến vỡ mật, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Tiêu Phi hắn tu vi là gì?”.
Lý Thiên Vũ nghi hoặc lên tiếng.
“Tiêu sư huynh, huynh ấy chính là cường giả tứ nguyên Niết bàn”.
Nói xong thấy Lý Thiên Vũ trầm mặt, Lục Bàn cứ tưởng là Lý Thiên Vũ sợ hãi đến ngốc, hắn liền cười to tiếp tục lên tiếng.
“Sợ rồi sao? Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, rồi hai tay dâng lên nhẫn trữ vật thì ta sẽ xem xét lại tha cho ngươi một mạng!”.
Lý Thiên Vũ nghe thấy lời nói kia, sát khí bạo lộ, không gian rung rẫy.
“Muốn c·hết!”.
Quát lớn một tiếng, chân nguyên bùng nổ, hai tay huy quyền, như là trời cao giận dử, một quyền kinh thiên từ trên cao đánh xuống.
Một quyền này đánh cho thân thể Lục Bàn vở nát, máu tươi vun vẫy thiên địa.
Thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ đã có thể khiêu chiến với Niết bàn cảnh, thì một gã bán bộ Niết bàn cảnh như Lục Bàn thì làm sao có thể ngăn cản được, liền bị một quyền trực tiếp bạo nát thân thể.
Sau khi g·iết c·hết hai người, Lý Thiên Vũ nhìn về hai cổ t·hi t·hể một cái bị gạt bỏ linh hồn, một cái không còn toàn thây, ánh mắt vô tình đến cực hạn, không một chút b·iểu t·ình như bọn chúng cũng chỉ là hai đầu yêu thú mà thôi.
Trên đời này vốn quy luật đã là vậy mạnh được yếu thua, kẻ mạnh thì có thể rung dung sống tiếp còn về kẻ yếu nhất định sẽ bị vô hình gạt bỏ, c·hết trên con đường trưởng thành.
Năm đó hắn chẳng phải cũng như vậy hay sao, chỉ là hắn may mắn hơn mà thôi, có thể sống thêm một đời, hắn dù không biết nguyên nhân tại sao nhưng hắn biết một điều nếu như kiếp này, có một ngày hắn ngã xuống thì nhất định hắn cũng sẽ không còn cơ hội sống lại nữa, sẽ trở thành một oan hồn bên trong thiên địa này.
Cá lớn nuốt cá bé, quy luật bất di bất dịch!
“Quy luật a!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ lắc đầu, rồi hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở lại vô tình như ban đầu, xoay người hướng về Huyền Cực Tông bay nhanh mà đi.
Tiến độ: 100%
237/237 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan