Chương 216: Quay về.

27/04/2025 10 10.0
Chương 216: Quay về.

Nếu như trạng thái bị động hồi phục hẳn là rất lâu mới ổn lại, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh lại, Đại Thôn Thiên Thuật và sức phục hồi kinh khủng của Long thể có lẽ hắn sẽ hồi phục lại rất nhanh.

Nghĩ như vậy, Lý Thiên Vũ liền thở ra một hơi dài, bước chân đi ra ngoài ánh nắng mặt trời xuyên qua từng khe lá chiếu lên người hắn. Dưới ánh sáng ấy, Lý Thiên Vũ cảm thấy cơn đau trong người dịu đi phần nào.

"Oh, nhanh như vậy huynh tỉnh lại rồi, muội còn tưởng mấy ngày nửa chứ!”.

Đột nhiên lúc ấy có một giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo mang sự vui mừng bỗng vang lên. Ánh mắt nhìn sang thì thấy phía bên kia nơi bóng râm xanh mát có một thiếu nữ xinh đẹp đang đi lại trên tay cầm lấy một con yêu thú hình phi cầm nhỏ.

Thiếu nữ đó, dáng người mềm mại thon thả dưới lớp áo xanh, nhưng vẫn hiện ra những đường cong đẹp đẽ. Tia nắng xuyên qua những chiếc lá cây chiếu lên gương mặt với những đường nét tinh tế, đôi mắt to tròn trong sáng đang đầy ắp niềm vui mừng.

Dung mạo thiếu nữ ấy vô cùng tuyệt mỹ, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh rũ xuống, ở cuối đuôi tóc là một đường cong đầy sức sống.

“Như Ảnh, huynh hôn mê đã bao lâu rồi?”.

Lý Thiên Vũ cố nở ra nụ cười, cho là mình không việc gì lên tiếng hỏi thăm.

"Chỉ mới một ngày mà thôi!”.

Hạ Như Ảnh đi lại, ánh mắt tròn xoe lên tiếng.

Ở khoảng cách gần như vậy nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, Lý Thiên Vũ liền thất thần.

Đúng là một nữ nhân xinh đẹp!

Nhưng sau đó hắn liền nhớ đến nàng nói chính hắn chỉ hôn mê mới một ngày, hắn liền thầm nghĩ không ngờ thân thể Long tộc có sức phục hồi khủng bố như vậy, chỉ là tự chủ chửa trị mà đã hồi phục được hai ba phần.

“Sao? Không khỏe ở chổ nào à!”.

Trong lúc thất thần, Hạ Như Ảnh còn tưởng v·ết t·hương lại tái phát, nàng liền quan tâm đưa tay sờ soạn lung tung tìm chổ v·ết t·hương không ổn.

"Huynh không sao! Mạc Lăng hắn thế nào rồi!”.

Lý Thiên Vũ liền xấu hổ, để một nữ nhân sờ soạn khắp người, chuyện này không ổn một chút nào! Hắn liền lui lại mĩm cười nói.

“Hắn sao? Phút cuối cùng bị huynh g·iết rồi!”.
Hạ Như Ảnh nhìn về Lý Thiên Vũ bằng ánh mắt cổ quái, lần này quả thật nàng ta nghĩ hắn là một cái quái thai thật sự, vượt một cái đại cảnh giới g·iết người mà còn là trên lệch giữa phàm nhân và Thánh nhân.

Niết bàn cảnh so với Thiên Nguyên Cảnh tuy là chỉ là một cái cảnh giới nhưng lại là sự chênh lệch to lớn, phía dưới Thiên Nguyên Cảnh tu luyện chỉ là giúp thân thể mạnh mẽ có thêm chút sức lực phòng thân, còn về Niết bàn cảnh chính là quá trình lột xác Niết bàn đoạt Tạo Hóa để thành thánh, nói cách khác Niết bàn cảnh theo một suy diễn khác đã là Thánh nhân rồi.

"Nhìn ta làm gì?”.

Lý Thiên Vũ bị nàng nhìn chầm chầm, thực sự không quen, hắn liền lên tiếng hỏi.

“Không gì?”.

Hạ Như Ảnh liền xua tay, lên tiếng.

Sau đó nàng liền lấy ra một viên châu màu vàng, nàng liền giơ qua giơ lại trước mặt Lý Thiên Vũ, sau đó nàng liền ném nó về phía hắn.

"Đây là?”.

Bắt lấy viên châu, Lý Thiên Vũ dễ dàng cảm nhận được từ từ bên trong nó lan tràng ra thổ nguyên tố vô cùng thuần khiết, nặng nề và trầm trọng, hắn liền thuận miệng lên tiếng rồi nhìn về Hạ Như Ảnh, hỏi.

“Đây là Niết bàn tâm của Mạc Lăng, muội thấy tu vi của huynh tiến bộ rất nhanh, hẳn là sớm cần nó hơn muội!”.

Hạ Như Ảnh cười khì khì, giọng nói trong trẻo vang lên.

“Nhưng... !”.

Lý Thiên Vũ chưa nói hết lời, liền bị Hạ Như Ảnh lấy tay che miệng lại, ngắt ngang lời định nói của Lý Thiên Vũ:

“Huynh sớm cần thì cứ lấy, nếu sau này muội cần huynh g·iết một gả ma đạo Niết bàn cảnh đưa cho muội là được! Chí ít thực lực Niết bàn cảnh của huynh hẳn đánh một cái nhị hay tam nguyên Niết bàn không thành vấn đề a!”.

Hạ Như Ảnh lộ ra vẽ giảo hoạt lên tiếng.

Nghe thấy như vậy, Lý Thiên Vũ cũng không biết nói gì, cô nàng này đang đánh chủ ý lên hắn a, nhưng nói đi phải nói lại đúng là hắn rất cần viên Niết bàn tâm này, lời nói của nàng chẳng qua nói khích hắn để hắn nhận đi mà thôi, còn về trả lại viên khác hẳn là nàng rất nhanh sẽ quên thôi.

Quả thật như là Lý Thiên Vũ suy nghĩ, Hạ Như Ảnh cũng hiểu mức độ quan trong của Niết bàn tâm đối với một gả võ giả nhất là võ giả đang chuẩn bị trùng kích Niết bàn cảnh, vừa rồi đánh g·iết Mạc Lăng nàng cũng có công góp sức, nên viên này nàng cũng phải có phần, nhưng nàng lại nói ra lời ra đó cũng là lời nói nàng thuận tiện nói ra để cho Lý Thiên Vũ nhận lấy mà thôi.

“Được, nhất định huynh sẽ mang một viên Niết bàn tâm của một gả Tam Nguyên Niết bàn đến cho muội!”.
Lý Thiên Vũ cười to lên tiếng.

...

Trong hang động u tĩnh, Lý Thiên Vũ yên lặng ngồi khoanh chân trên một tản đá cuội, hai mắt nhắm chặt, hai tay kết ấn tu luyện. Đại Thôn Thiên Thuật phát động, lực thôn phệ tràn ra từ trong cơ thể gây nên từng làn sóng năng lượng quanh người hắn, Linh khí bên trong thiên địa hùng hồn không ngừng chảy vào cơ thể.

Theo đó thương thế và chân nguyên bên trong cơ thể cũng dần được hồi phục!

Nơi này tại bình nguyên bao la, hàm lượng Linh khí bên trong thiên địa là vô cùng lớn hơn hẳn tại Huyền Đạo Tông, nhưng nơi này nguy hiểm bốn bề đêm lại có cường đại yêu thú ẩn hiện.

Nơi này tốt như vậy, thảo nào bọn yêu thú lại yêu thích như vậy!

Việc tu luyện kéo dài ba giờ đồng hồ, cơ thể bất động của Lý Thiên Vũ lúc này khẽ rung lên, hắn từ từ mở mắt, một luồng khí trắng phun ra từ cổ họng.

Khi khí trắng bay ra, sự ảm đạm cuối cùng trên gương mặt Lý Thiên Vũ cũng biến mất, đôi mắt đen cũng hồi phục lại sự trong trẽo trước đây.

Hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng. Từ sau khi tỉnh dậy hắn đã tĩnh tâm điều dưỡng gần ba ngày rốt cuộc để thương thế đã khôi phục hơn tám phần, chân nguyên cũng cô động hơn không ít.

Hơn nữa, ngay đêm ngày thứ nhất thương thế của hắn đã ổn định gần năm thành, hắn liền vào đêm ra bên ngoài ẩn giấu khí tức đi săn Niết bàn cấp yêu thú, thu hoạch cũng không kém, đều này làm cho Hạ Như Ảnh triệt để c·hết lặng, ánh mắt nhìn về phía Lý Thiên Vũ càng thêm bội phục, thương thế đã như vậy lại không từ bỏ cơ hội gia tăng thực lực nào.

“Hắn liều mạng thật!”.

Hạ Như Ảnh trong lòng thầm nghĩ, đều mà Lý Thiên Vũ làm đến nghĩ nàng càng không dám nghĩ vậy mà hắn lại làm thật mà lại thành công, chiến lợi phẩm hắn định chia cho nàng nhưng dù Lý Thiên Vũ có noia gì nàng cũng không nhận, vì nó là tự mình hắn liều mạng mới đạt được, hắn càng liều mạng càng chứng tỏ hắn đang rất cần và hắn cũng đang chuẩn bị trùng kích Niết bàn cảnh.

Cảm nhận được bên trong cơ thể tràn đầy năng lượng, Lý Thiên Vũ mĩm cười rồi mở ra hai mắt.

Lúc này Hạ Như Ảnh đang ngồi lặng êm gần đó, hai tay liền đặt lên cây đàn tranh.

"Để muội đàn cho huynh một khúc!".

Nói xong, tiếng đàn du dương vang vọng không gian, tiếng đàn không lớn nhưng âm lượng lại đủ nghe, tiếng đàn có công dụng tỉnh tâm an thầm, giúp cho võ giả nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định.

Lý Thiên Vũ thả lỏng, tâm buông tạp niệm, hai mắt chậm rãi nhắm lại thưởng thức âm luật đang vang vọng không gian.

Khi tiếng đàn lắng đi, Lý Thiên Vũ hai mắt dần dần mở ra, vươn vai một cái, một cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể, dường như hắn chưa từng cảm nhận được cảm giác này trong bao năm qua.
“Cảm ơn!”.

Lý Thiên Vũ quay lại nhìn nàng thiếu nữ đặt cây đàn tranh trên đùi, trên gương mặt nàng lúc này tỏa sáng nụ cười trong sáng như có thể tịnh hóa lòng người. Lúc này đây hắn cảm nhận được toàn bộ thương thế đã hoàn toàn khôi phục, lúc này đây hắn đã quay lại đỉnh phong.

Núi xanh, đá xanh, thiếu nữ, đàn tranh!

Lý Thiên Vũ khẽ cụp mắt thu lại toàn bộ cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt vào trong tim. Hắn biết có lẽ rất lâu sau này hắn sẽ quên rất nhiều thứ, nhưng ít nhất thì cảnh tượng này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm!

“Tuy khúc nhạc của ta có hiệu quả, nhưng nếu trong lòng ngươi có phòng bị thì chẳng có tác dụng gì cả!”.

Hạ Như Ảnh cười nói.

Vừa dứt lời, nàng ôm cây đàn tranh đứng dậy, khẽ vươn vai, cất đi đàn tranh, giọng nói thiếu nữ lanh lãnh vang lên.

“Thế nào rồi, thương thế ổn rồi chứ?”.

“Ổn rồi, thực lực đã quay lại đỉnh phong. Quả thật khúc nhạc của muội hiệu quả thật!”.

Lý Thiên Vũ mĩm cười nói.

“À, phải rồi huynh định khi vào quay về Huyền Cực Tông?”.

“Quay về!”.

Lý Thiên Vũ ánh mắt sâu thẩm, ngước lên bầu trời, như là tính toán cái gì đó, rồi vội lên tiếng.

“Ngay bây giờ!”.

Nói lời từ biệt xong, rồi cả hai đường ai nấy đi, cả hai lưu luyến, người đi về một hướng rất nhanh cả hai liền biến mất tại chân trời.

...

Xuyên qua từng dãy sơn mạch, từng ngọn sơn phong, với tốc độ cao phi hành kình phong cắt qua cũng làm Lý Thiên Vũ khó chịu, thân thể hiện lên hắc quang mờ nhạt, chỉ là kích hoạt Long bì để chắn lại kình phong là đủ.

Phi hành tốc độ cao chỉ là thoáng qua ba canh giờ, hắn liền đã nhìn thấy Huyền Cực Thánh Vực trong tầm mắt.

“Đi ra ngoài đã lâu, bây giờ cũng quay về!”.

Lý Thiên Vũ dừng lại trên không trung, ngước nhìn trước mắt mảnh màu xanh um cổ lâm, đại thụ che kính trời, từng ngọn Sơn Phong che lấp tầng mắt, từng dòng sông lớn nối liền thiên địa, tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

Đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy Huyền Cực Thánh Vực, nhưng vẫn là bao lần hắn điều cảm thấy một cảm giác khó mà tả, vì đây sẽ là nơi hắn sẽ ở lại rất lâu, nơi này có lẽ sẽ là nơi làm chổ dựa cho hắn, hoặc sẽ là nơi hủy diệt hắn khi hắn trêu chọc ra phiền phức lớn.
10.0
Tiến độ: 100% 237/237 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025