Chương 215: Trọng thương.
27/04/2025
10
10.0
Chương 215: Trọng thương.
Mạc Lăng ánh mắt ngưng tụ, hắn lúc này đã không còn lý trí, hắn đã bị Lý Thiên Vũ kích nộ, thân thể cơ bắp cuồn cuộn nổi lên từng khối cơ bắp nhích nhích thân thể liền hóa thành một con viển cổ Ma Viên cao gần mười trượng.
Grầm!
Gầm lên một tiếng, hai tay phát lực, kinh khủng yêu khí ba động.
-Nộ!
Kinh khủng quyền ảnh đánh lên, cùng v·a c·hạm với Long trảo.
Rầm!
Thiên địa rung chuyển dữ dội, chân nguyên tựa những đợt sóng dữ dâng trào. Những t·iếng n·ổ đinh tai đem theo kình phong khủng bố bùng phát đầy cuồng bạo. Những ngọn núi xung quanh cũng bị chấn động đến nổ tan tát, nơi này đã triệt để đánh thành bình địa.
Thân thể Mạc Lăng bị chấn ra xa hơn ngàn mét, thân thể loảng chỏn trên không, cánh tay tê rầm, trên miệng bắt đầu chảy ra một đòng huyết hồng.
Thế nhưng vào lúc đó, một thân ảnh nhanh như quỷ mị bay tới, hắc kim quang cuồn cuộn trên long thủ, rồi một quyền tung thẳng về phía ngực Mạc Lăng.
Binh!
Nguyên lực cuồng bạo bùng nổ đánh bay Mạc Lăng.
“Tên khốn kiếp!”.
Từng cơn đau nhói lên nơi ngực, cộng thêm chấn động vừa rồi với tức giận công tâm Mạc Lăng trực tiếp phun ra một ngụm máu, lúc này khuôn mặt có chút dử tợn vủa Mặc Lăng đen lại hắn lúc này đã bạo nộ, nhìn Lý Thiên Vũ lại tiếp tục t·ấn c·ông, vẻ mặt hung dữ, hắn không tránh né mà tung quyền đón chiêu của Lý Thiên Vũ.
Kình phong cuồng bạo bùng nổ, Lý Thiên Vũ b·ị đ·ánh lui mấy bước, những tấm vảy hắc kim lấp lánh ánh sáng hóa giải năng lượng đáng sợ.
“Muốn đọ sức với ta sao? Đồ không biết sống c·hết!”.
Thân thể Mạc Lăng hơi rung lên đánh tan đi lực đạo trên cánh tay, rồi nhìn Lý Thiên Vũ cười lạnh lùng đầy âm trầm.
Xoẹt!
Lý Thiên Vũ nhìn hắn lạnh lùng, ngay lập tức lại bay tới.
Mạc Lăng cho tằng, vừa rồi Lý Thiên Vũ có thể đánh ngang tay với hắn chính là dựa vào con Hắc Long bên trên, nếu bây giờ hắn vẫn tiếp tục thì có lẽ Mạc Lăng hắn sẽ mất một số thời gian, nhưng kiểu chủ động xông tới thế này, theo hắn thấy thì đúng là tự tìm chỗ c·hết.
Hai thân ảnh đầy sát khí lao vào nhau bên trên không trung, sức mạnh đáng sợ bùng nổ, quyền phong trao đổi liên tục, hai người vào cuộc chiến không khoan nhượng.
Binh binh binh!
Phía xa Hạ Như Ảnh, kinh ngạc nhìn hai thân ảnh đang quần nhau, nàng rõ ràng có thể nghe thấy những tiếng đấm lên da thịt, thanh âm như là kim loại v·a c·hạm, lúc này nàng liền mím chặt môi, nàng không hề để ý lúc này trên khóe môi của nàng liền chảy ra máu tươi.
Nàng không hiểu làm sau Lý Thiên Vũ có thể liều mạng đến như vậy, nàng biết tốc độ của Lý Thiên Vũ đến cả một cường giả Ngũ Nguyên Niết bàn cũng khó mà ngăn được, nếu hắn muốn rời đi thì Mạc Lăng khó mà ngăn được. Nhưng hắn lại lựa chọn ở lại liều mạng, làm cho tâm thần của nàng bất định, suy nghĩ miên man.
Máu tươi thỉnh thoảng lại bắn ra, không phân biệt được là máu của ai nữa, nhưng ai cũng biết hai người này đã triệt để nổi ra sát tâm rồi.
Binh!
Lại một cú v·a c·hạm giữa hai nắm đấm, năng lượng xâm thực lẫn nhau, long lân trên tay Lý Thiên Vũ đã xuất hiện rạn nứt, hắc kim quang vốn sáng rõ cũng tối hơn, từng tia máu không ngừng thấm ra.
Tình hình Lý Thiên Vũ lúc này không hề tốt, toàn thân đầy v·ết m·áu, long thủ uy vũ giờ cũng vô cùng thảm hại.
Nhưng dù vậy khí hung sát trong mắt hắn không hề giảm mà còn tăng lên.
Thân thể Mạc Lăng cũng đầy v·ết m·áu, nhưng có thể coi là tốt hơn Lý Thiên Vũ một chút, sau khi thi triển Thiên Hoang Yêu Thần Biến cơ thể của hắn rõ ràng đã rắn chắc hơn rất nhiều.
"Tiểu tử, nếu đã không cầm cự được nữa thì để ta giải quyết ngươi!”.
Gương mặt Mạc Lăng hiện vẻ tàn nhẫn, hắn nhìn Lý Thiên Vũ, nhếch mép cười, rồi quyền phong lại oanh kích lên ngực Lý Thiên Vũ.
Uỳnh!
Lúc ấy Lý Thiên Vũ cũng tung quyền, mục tiêu chính là trái tim của Mạc Lăng.
Nhìn quyền phong yếu hơn trước nhiều của Lý Thiên Vũ, Mạc Lăng cười châm chọc. Lực chiến đấu của Lý Thiên Vũ sau cuộc chiến rõ ràng đã giảm mạnh, năng lượng chỉ có như thế căn bản khó uy h·iếp được Mạc Lăng hắn.
Vì thế đối mặt với một quyền này của Lý Thiên Vũ, Mạc Lăng vốn cẩn thận đã thả lỏng hơn.
Sự thay đổi này của Mạc Lăng khó lòng phát hiện, nhưng vào lúc ấy, hai mắt Lý Thiên Vũ bỗng sắc lạnh, chưởng phong thay đổi, biến quyền thành chưởng, lòng bàn tay hắn bùng phát kim quang, rồi hai đạo kim luân cỡ bàn tay chợt xuất hiện.
Kim luân không lớn, nhìn kỹ nó tự như hai cây bán nguyệt đao sắc nhọn phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Kim luân vừa xuất hiện, ngay giây lát sau nắm đấm của Mạc Lăng đã đánh lên ngực Lý Thiên Vũ.
Thân thể Lý Thiên Vũ run lên dữ dội, nhưng cơn đau từ ngực lại khiến gương mặt hắn dần hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi c·hết chắc!”.
Giọng nói của Lý Thiên Vũ như của Tử Thần lặng lẽ truyền tới tai Mạc Lăng, đồng tử Mạc Lăng co rút lại, rồi hắn cảm nhận được hàn ý lan tỏa nơi ngực, lông tóc trên toàn thân hắn dựng ngược lên.
Phập!
Không kịp phòng ngự, sự thả lỏng vừa rồi của Mạc Lăng đã khiến hắn mất tiên cơ, sự suy yếu của Lý Thiên Vũ cũng là do hắn cố ý bày ra để mê hoặc Mạc Lăng và hắn đã thành công. Mạc Lăng hiện tại hắn chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh như băng xuyên vào ngực mình rồi bay ra từ sau lưng.
Máu tươi tóe ra, đồng tử Mạc Lăng co nhỏ hết cỡ, hắn nhìn vé gã người thanh niên cười lạnh lùng, máu tươi dính trên gương mặt ấy khiến hắn cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn cố ý! Hắn từ bỏ chút ưu thế ít ỏi có thể chống cự, chọn cận chiến, cái hắn chờ đợi chính là cơ hội thoáng qua này.
Nó cũng giống như thú dữ trong rừng, lặng lẽ nằm phục đợi con mồi mắc sai lầm chí mạng… Mạc Lăng có thể cảm nhận được Lý Thiên Vũ đã đạt đến cực hạn của mình, hắn không thể cố gắng thêm được nữa, hắn hoàn toàn có thể dựa vào lượng chân nguyên dồi dào hơn hẳn mà g·iết c·hết Lý Thiên Vũ.
Nhưng hắn không thể khiến thời gian quay lại được nữa!
“Khốn kiếp!”.
Mạc Lăng lại tung ra một quyền đánh lên vai Lý Thiên Vũ khiến hắn bay đi, đồng thời hắn ôm ngực loạng choạng lùi sau, sắc mặt tái nhợt.
Hạ Như Ảnh phía xa nhìn thấy như vậy hết sức giật mình, Lý Thiên Vũ lại có thể đánh bại Mạc Lăng, một cường giả Niết bàn cảnh.
Thân thể đã suy nhược đến cực hạn, nhưng Mạc Lăng vẫn chưa c·hết, nếu để hắn hồi vùng vẩy dẩy c·hết thì thật sự phiền phức.
Lý Thiên Vũ không dám đánh cược xem Mạc Lăng còn sống hay là đ·ã c·hết, nếu như để hắn có cơ hội phản công thì hôm nay hắn nhất định vạn kiếp bất phục, tuy là xác nhận Mạc Lăng bị v·ết t·hương chí mạng nhất định sẽ c·hết, nhưng đối với kẻ sắp c·hết vùng vẫy cũng rất khó nhằn.
Lý Thiên Vũ dùng ra toàn bộ sức lực cuối cùng triệu hồi Kim Luân, Kim Luân trong tay Lý Thiên Vũ lộ ra sự lạnh lùng, chân nguyên bùng nổ hai đạo Kim Luân phá không mà đi, lúc này hắn đã không còn sức lực để duy trì tỉnh táo, có lẽ hắn sẽ ngất đi ngay lập tức.
Thế nhưng ngay lúc ấy hắn phát hiện thân thể mình đụng vào một nơi nào đó rất mềm mại, gắng gượng mở mắt ra thì một gương mặt với đôi mắt to đỏ ửng xuất hiện trước mắt hắn.
Là nàng, Hạ Như Ảnh!
“Huynh cứ nghĩ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho muội!”.
Trước khi ý thức mất đi, dường như Lý Thiên Vũ nghe được giọng nói nghèn nghẹn nhưng đầy sát ý của nàng ta.
...
Trong lúc mơ màng dường như Lý Thiên Vũ nghe được một giọng nói lanh lảnh quyến rũ khiến người ta muốn mở mắt ra nhìn dung nhan của chủ nhân giọng nói ấy… Nhưng cuối cùng Lý Thiên Vũ không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt hắn luôn ở trạng thái nhắm nghiền.
Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ. Ánh sáng ấm áp chiếu rọi khiến hắn mở mắt to hơn, ánh sáng xua tan đi bóng tối.
Khi mở mắt ra, hắn liền phát hiện lúc này mình đang ở bên trong một cái hang động. Lý Thiên Vũ nhìn quang cảnh lạ lẫm này, ánh mắt thoáng chút thất thần, rồi bỗng ngồi bật dậy, định nhảy lên, nhưng cơ thể mềm nhũn, tứ chi mất hết sức lực!
Cảm giác bất lực khiến sắc mặt Lý Thiên Vũ chợt biến, nhưng rồi hắn dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại như hồi tưởng lại điều gì đó.
Trước khi ngất đi, Mạc Lăng hẳn là bị v·ết t·hương chí mạng, hiện tại cả hai bọn hắn đã an toàn, hẳn là Mạc Lăng hắn đã bị Kim Luân đ·ánh c·hết hoặc là bị Hạ Như Ảnh hạ sát.
“Không ngờ lại b·ị t·hương thành thế này!”.
Lý Thiên Vũ cúi xuống nhìn bàn tay trắng bệch của mình, lông mày không khỏi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trong cơ thể, thậm chí việc vận chuyển nguyên lực cũng gặp trở ngại, rõ ràng lần này hắn b·ị t·hương rất nặng.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không nghĩ đối thủ hắn đối mặt là ai, thực lực bản thân vốn chỉ là Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong mà thôi, với tầng tầng lớp thủ đoạn của hắn, với tinh thần lực cấp 44 cực hạn, nhục thân bán bộ Niết bàn với phụ trợ của Song Tử, Thái Sơ Thần Long Biến nên mới có thể miễn cưỡng tranh phong với Niết bàn cảnh.
Niết Bàn cảnh cũng có thể coi là cường giả thực thụ, sự chênh lệch như thiên và địa này, hắn có thể đánh ngang tay như vậy việc này truyền ra ngoài chắc chắn gây chấn động không nhỏ.
Lý Thiên Vũ chầm chậm đứng dậy, chân nguyên trong người hắn lúc này trống rỗng, chắc phải điều dưỡng vài ngày mới hồi phục được.
Mạc Lăng ánh mắt ngưng tụ, hắn lúc này đã không còn lý trí, hắn đã bị Lý Thiên Vũ kích nộ, thân thể cơ bắp cuồn cuộn nổi lên từng khối cơ bắp nhích nhích thân thể liền hóa thành một con viển cổ Ma Viên cao gần mười trượng.
Grầm!
Gầm lên một tiếng, hai tay phát lực, kinh khủng yêu khí ba động.
-Nộ!
Kinh khủng quyền ảnh đánh lên, cùng v·a c·hạm với Long trảo.
Rầm!
Thiên địa rung chuyển dữ dội, chân nguyên tựa những đợt sóng dữ dâng trào. Những t·iếng n·ổ đinh tai đem theo kình phong khủng bố bùng phát đầy cuồng bạo. Những ngọn núi xung quanh cũng bị chấn động đến nổ tan tát, nơi này đã triệt để đánh thành bình địa.
Thân thể Mạc Lăng bị chấn ra xa hơn ngàn mét, thân thể loảng chỏn trên không, cánh tay tê rầm, trên miệng bắt đầu chảy ra một đòng huyết hồng.
Thế nhưng vào lúc đó, một thân ảnh nhanh như quỷ mị bay tới, hắc kim quang cuồn cuộn trên long thủ, rồi một quyền tung thẳng về phía ngực Mạc Lăng.
Binh!
Nguyên lực cuồng bạo bùng nổ đánh bay Mạc Lăng.
“Tên khốn kiếp!”.
Từng cơn đau nhói lên nơi ngực, cộng thêm chấn động vừa rồi với tức giận công tâm Mạc Lăng trực tiếp phun ra một ngụm máu, lúc này khuôn mặt có chút dử tợn vủa Mặc Lăng đen lại hắn lúc này đã bạo nộ, nhìn Lý Thiên Vũ lại tiếp tục t·ấn c·ông, vẻ mặt hung dữ, hắn không tránh né mà tung quyền đón chiêu của Lý Thiên Vũ.
Kình phong cuồng bạo bùng nổ, Lý Thiên Vũ b·ị đ·ánh lui mấy bước, những tấm vảy hắc kim lấp lánh ánh sáng hóa giải năng lượng đáng sợ.
“Muốn đọ sức với ta sao? Đồ không biết sống c·hết!”.
Thân thể Mạc Lăng hơi rung lên đánh tan đi lực đạo trên cánh tay, rồi nhìn Lý Thiên Vũ cười lạnh lùng đầy âm trầm.
Xoẹt!
Lý Thiên Vũ nhìn hắn lạnh lùng, ngay lập tức lại bay tới.
Mạc Lăng cho tằng, vừa rồi Lý Thiên Vũ có thể đánh ngang tay với hắn chính là dựa vào con Hắc Long bên trên, nếu bây giờ hắn vẫn tiếp tục thì có lẽ Mạc Lăng hắn sẽ mất một số thời gian, nhưng kiểu chủ động xông tới thế này, theo hắn thấy thì đúng là tự tìm chỗ c·hết.
Hai thân ảnh đầy sát khí lao vào nhau bên trên không trung, sức mạnh đáng sợ bùng nổ, quyền phong trao đổi liên tục, hai người vào cuộc chiến không khoan nhượng.
Binh binh binh!
Phía xa Hạ Như Ảnh, kinh ngạc nhìn hai thân ảnh đang quần nhau, nàng rõ ràng có thể nghe thấy những tiếng đấm lên da thịt, thanh âm như là kim loại v·a c·hạm, lúc này nàng liền mím chặt môi, nàng không hề để ý lúc này trên khóe môi của nàng liền chảy ra máu tươi.
Nàng không hiểu làm sau Lý Thiên Vũ có thể liều mạng đến như vậy, nàng biết tốc độ của Lý Thiên Vũ đến cả một cường giả Ngũ Nguyên Niết bàn cũng khó mà ngăn được, nếu hắn muốn rời đi thì Mạc Lăng khó mà ngăn được. Nhưng hắn lại lựa chọn ở lại liều mạng, làm cho tâm thần của nàng bất định, suy nghĩ miên man.
Máu tươi thỉnh thoảng lại bắn ra, không phân biệt được là máu của ai nữa, nhưng ai cũng biết hai người này đã triệt để nổi ra sát tâm rồi.
Binh!
Lại một cú v·a c·hạm giữa hai nắm đấm, năng lượng xâm thực lẫn nhau, long lân trên tay Lý Thiên Vũ đã xuất hiện rạn nứt, hắc kim quang vốn sáng rõ cũng tối hơn, từng tia máu không ngừng thấm ra.
Tình hình Lý Thiên Vũ lúc này không hề tốt, toàn thân đầy v·ết m·áu, long thủ uy vũ giờ cũng vô cùng thảm hại.
Nhưng dù vậy khí hung sát trong mắt hắn không hề giảm mà còn tăng lên.
Thân thể Mạc Lăng cũng đầy v·ết m·áu, nhưng có thể coi là tốt hơn Lý Thiên Vũ một chút, sau khi thi triển Thiên Hoang Yêu Thần Biến cơ thể của hắn rõ ràng đã rắn chắc hơn rất nhiều.
"Tiểu tử, nếu đã không cầm cự được nữa thì để ta giải quyết ngươi!”.
Gương mặt Mạc Lăng hiện vẻ tàn nhẫn, hắn nhìn Lý Thiên Vũ, nhếch mép cười, rồi quyền phong lại oanh kích lên ngực Lý Thiên Vũ.
Uỳnh!
Lúc ấy Lý Thiên Vũ cũng tung quyền, mục tiêu chính là trái tim của Mạc Lăng.
Nhìn quyền phong yếu hơn trước nhiều của Lý Thiên Vũ, Mạc Lăng cười châm chọc. Lực chiến đấu của Lý Thiên Vũ sau cuộc chiến rõ ràng đã giảm mạnh, năng lượng chỉ có như thế căn bản khó uy h·iếp được Mạc Lăng hắn.
Vì thế đối mặt với một quyền này của Lý Thiên Vũ, Mạc Lăng vốn cẩn thận đã thả lỏng hơn.
Sự thay đổi này của Mạc Lăng khó lòng phát hiện, nhưng vào lúc ấy, hai mắt Lý Thiên Vũ bỗng sắc lạnh, chưởng phong thay đổi, biến quyền thành chưởng, lòng bàn tay hắn bùng phát kim quang, rồi hai đạo kim luân cỡ bàn tay chợt xuất hiện.
Kim luân không lớn, nhìn kỹ nó tự như hai cây bán nguyệt đao sắc nhọn phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Kim luân vừa xuất hiện, ngay giây lát sau nắm đấm của Mạc Lăng đã đánh lên ngực Lý Thiên Vũ.
Thân thể Lý Thiên Vũ run lên dữ dội, nhưng cơn đau từ ngực lại khiến gương mặt hắn dần hiện lên nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi c·hết chắc!”.
Giọng nói của Lý Thiên Vũ như của Tử Thần lặng lẽ truyền tới tai Mạc Lăng, đồng tử Mạc Lăng co rút lại, rồi hắn cảm nhận được hàn ý lan tỏa nơi ngực, lông tóc trên toàn thân hắn dựng ngược lên.
Phập!
Không kịp phòng ngự, sự thả lỏng vừa rồi của Mạc Lăng đã khiến hắn mất tiên cơ, sự suy yếu của Lý Thiên Vũ cũng là do hắn cố ý bày ra để mê hoặc Mạc Lăng và hắn đã thành công. Mạc Lăng hiện tại hắn chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh như băng xuyên vào ngực mình rồi bay ra từ sau lưng.
Máu tươi tóe ra, đồng tử Mạc Lăng co nhỏ hết cỡ, hắn nhìn vé gã người thanh niên cười lạnh lùng, máu tươi dính trên gương mặt ấy khiến hắn cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn cố ý! Hắn từ bỏ chút ưu thế ít ỏi có thể chống cự, chọn cận chiến, cái hắn chờ đợi chính là cơ hội thoáng qua này.
Nó cũng giống như thú dữ trong rừng, lặng lẽ nằm phục đợi con mồi mắc sai lầm chí mạng… Mạc Lăng có thể cảm nhận được Lý Thiên Vũ đã đạt đến cực hạn của mình, hắn không thể cố gắng thêm được nữa, hắn hoàn toàn có thể dựa vào lượng chân nguyên dồi dào hơn hẳn mà g·iết c·hết Lý Thiên Vũ.
Nhưng hắn không thể khiến thời gian quay lại được nữa!
“Khốn kiếp!”.
Mạc Lăng lại tung ra một quyền đánh lên vai Lý Thiên Vũ khiến hắn bay đi, đồng thời hắn ôm ngực loạng choạng lùi sau, sắc mặt tái nhợt.
Hạ Như Ảnh phía xa nhìn thấy như vậy hết sức giật mình, Lý Thiên Vũ lại có thể đánh bại Mạc Lăng, một cường giả Niết bàn cảnh.
Thân thể đã suy nhược đến cực hạn, nhưng Mạc Lăng vẫn chưa c·hết, nếu để hắn hồi vùng vẩy dẩy c·hết thì thật sự phiền phức.
Lý Thiên Vũ không dám đánh cược xem Mạc Lăng còn sống hay là đ·ã c·hết, nếu như để hắn có cơ hội phản công thì hôm nay hắn nhất định vạn kiếp bất phục, tuy là xác nhận Mạc Lăng bị v·ết t·hương chí mạng nhất định sẽ c·hết, nhưng đối với kẻ sắp c·hết vùng vẫy cũng rất khó nhằn.
Lý Thiên Vũ dùng ra toàn bộ sức lực cuối cùng triệu hồi Kim Luân, Kim Luân trong tay Lý Thiên Vũ lộ ra sự lạnh lùng, chân nguyên bùng nổ hai đạo Kim Luân phá không mà đi, lúc này hắn đã không còn sức lực để duy trì tỉnh táo, có lẽ hắn sẽ ngất đi ngay lập tức.
Thế nhưng ngay lúc ấy hắn phát hiện thân thể mình đụng vào một nơi nào đó rất mềm mại, gắng gượng mở mắt ra thì một gương mặt với đôi mắt to đỏ ửng xuất hiện trước mắt hắn.
Là nàng, Hạ Như Ảnh!
“Huynh cứ nghĩ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho muội!”.
Trước khi ý thức mất đi, dường như Lý Thiên Vũ nghe được giọng nói nghèn nghẹn nhưng đầy sát ý của nàng ta.
...
Trong lúc mơ màng dường như Lý Thiên Vũ nghe được một giọng nói lanh lảnh quyến rũ khiến người ta muốn mở mắt ra nhìn dung nhan của chủ nhân giọng nói ấy… Nhưng cuối cùng Lý Thiên Vũ không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt hắn luôn ở trạng thái nhắm nghiền.
Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ. Ánh sáng ấm áp chiếu rọi khiến hắn mở mắt to hơn, ánh sáng xua tan đi bóng tối.
Khi mở mắt ra, hắn liền phát hiện lúc này mình đang ở bên trong một cái hang động. Lý Thiên Vũ nhìn quang cảnh lạ lẫm này, ánh mắt thoáng chút thất thần, rồi bỗng ngồi bật dậy, định nhảy lên, nhưng cơ thể mềm nhũn, tứ chi mất hết sức lực!
Cảm giác bất lực khiến sắc mặt Lý Thiên Vũ chợt biến, nhưng rồi hắn dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại như hồi tưởng lại điều gì đó.
Trước khi ngất đi, Mạc Lăng hẳn là bị v·ết t·hương chí mạng, hiện tại cả hai bọn hắn đã an toàn, hẳn là Mạc Lăng hắn đã bị Kim Luân đ·ánh c·hết hoặc là bị Hạ Như Ảnh hạ sát.
“Không ngờ lại b·ị t·hương thành thế này!”.
Lý Thiên Vũ cúi xuống nhìn bàn tay trắng bệch của mình, lông mày không khỏi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trong cơ thể, thậm chí việc vận chuyển nguyên lực cũng gặp trở ngại, rõ ràng lần này hắn b·ị t·hương rất nặng.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không nghĩ đối thủ hắn đối mặt là ai, thực lực bản thân vốn chỉ là Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong mà thôi, với tầng tầng lớp thủ đoạn của hắn, với tinh thần lực cấp 44 cực hạn, nhục thân bán bộ Niết bàn với phụ trợ của Song Tử, Thái Sơ Thần Long Biến nên mới có thể miễn cưỡng tranh phong với Niết bàn cảnh.
Niết Bàn cảnh cũng có thể coi là cường giả thực thụ, sự chênh lệch như thiên và địa này, hắn có thể đánh ngang tay như vậy việc này truyền ra ngoài chắc chắn gây chấn động không nhỏ.
Lý Thiên Vũ chầm chậm đứng dậy, chân nguyên trong người hắn lúc này trống rỗng, chắc phải điều dưỡng vài ngày mới hồi phục được.
Tiến độ: 100%
237/237 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan