Chương 71: Giao ước (Hoàn chính văn)
Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Cửa hàng váy cưới này thoạt nhìn hơi quen mắt, Chu Đình Trạo thầm nhớ lại, dường như lúc trước khi lái xe đến công ty anh thường đi ngang qua đây, có điều không ngờ rằng sẽ có một ngày anh được đưa cô đến nơi này.
Trong lúc Tang Như vào phòng thử váy cưới, nhân viên của cửa hàng cũng mang âu phục đến để anh thay.
Bánh răng thời gian xoay tròn, hết thảy bỗng chốc tốt đẹp theo một cách hư ảo.
Cứ ngỡ rằng vì được số phận ưu ái nên niềm rung động của những năm tháng thiếu thời đã được cô đáp lại, nhưng nào ngờ khi cánh bướm chỉ vừa khẽ chuyển động, thì vận mệnh của bọn họ cũng từ đó mà chồng chéo lên nhau.
Khoảnh khắc sung sướng mãnh liệt luôn đi cùng với những cơn đau. Khi toàn bộ những kí ức không thuộc về anh đột nhiên ùa đến, thì niềm đau cũng lan đi nhanh hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc đón nhận những ký ức khi quay về quá khứ.
Nhưng dẫu sao anh vẫn rất vui sướng.
Tình yêu biến anh thành một con quái vật thích tận hưởng những nỗi đau trong đời.
Chu Đình Trạo mặc lên người bộ tây trang đen trắng, rồi bước ra ngoài đứng đợi Tang Như cùng Lịch Thần Phi và Dương Phàm.
Trong lúc chờ đợi đôi tình nhân, Lịch Thần Phi không nhịn được bắt đầu đi dạo xung quanh ngắm váy cưới, Dương Phàm cũng theo sát đuôi cô, yên lặng giải đáp hết những câu hỏi bất chợt của bạn gái.
Cả hai nói chuyện không ngừng, khiến bên bầu không khí bên ngoài phòng thử đồ cũng ồn ào theo, nhưng Chu Đình Trạo lại cảm thấy nơi anh đang đứng lúc này vô cùng yên tĩnh.
Những năm tháng cao trung tốt đẹp chỉ vừa kết thúc được nửa ngày. Một giây trước bọn họ còn đang vùi đầu vào sách vở, vậy mà giây tiếp theo đã bàn đến chuyện cưới xin.
Đương nhiên, Chu Đình Trạo biết vì sao Tang Như lại cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nhưng vì lòng anh đã kìm nén quá lâu, ước nguyện muốn có một mối quan hệ thân mật với cô sớm đã khắc sâu vào tận xương tủy, thế nên không có lý do nào anh lại từ chối một cơ hội trời ban như thế này cả.
Linh hồn anh đã đi hết một đoạn đường dài, cùng với nỗi cô độc, lẻ loi, và niềm khát khao cồn cào. Khi dòng thời gian lại tiếp tục thay đổi, những ký ức ấy tràn về khiến anh phút chốc cảm thấy dường như mình đang sống cuộc đời của một người khác, mọi thứ không hề liên quan gì đến anh.
Nhưng khi thời gian trôi đi, những ký ức ấy như đang dần khắc sâu vào trong trí nhớ. Góc nhìn của người thứ ba cũng từ từ biến mất, hết thảy lại bắt đầu mở ra trước mắt anh.
Mười năm ấy như chậm lại, như thể linh hồn anh vừa đâm ra một cành cây, cành cây ấy ngày càng vươn xa. Những yêu thương ban đầu giúp anh có được cái quay đầu của cô nên cành cây ấy cũng theo đó đơm hoa kết trái.
Rèm cửa phòng thử đồ chậm rãi mở ra, nàng công chúa của anh phủ lên người một lớp vải voan trắng như đang bước ra từ trong giấc mộng.
Anh nghe thấy những người xung quanh bắt đầu khen ngợi cô, họ khen cô xinh đẹp, khen cô mỹ lệ. Những giọng nói ấy hòa vào nhau vang lên không ngừng bên tai anh, nhưng thoáng chốc tất cả lại trở thành những tạp thanh trống rỗng.
Hết thảy mọi thứ đều tan biến, để anh chỉ có thể nhìn ngắm dáng vẻ của cô, lắng nghe giọng nói của cô.
Tang Như cong khóe môi, hơi nghiêng đầu nhìn anh, tựa như ánh mắt ấy đang xuyên qua kẽ hở thời gian nhìn thấu linh hồn anh.
“Đẹp không?” Cô khẽ nhấc vạt váy lên hỏi.
“Đẹp lắm.” Chu Đình Trạo đáp.
Đôi mày xinh đẹp của Tang Như khẽ nhíu lại, khiến vẻ mặt của cô lúc này trông càng đáng yêu hơn, cô nói: “Thế sao anh còn chưa chịu tới đây?”
Vứt đi hết mũ giáp, khiến người ta nguyện ý làm tôi tớ cung phụng dưới váy cô.
Chu Đình Trạo bước tới, hệt như một quý ông lịch lãm, giấu tay trái phía sau lưng, lòng bàn tay phải đưa đến trước mặt cô. Nàng công chúa nhỏ cũng rất phối hợp, cô nâng cằm lên đầy yêu kiều, rồi đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay anh.
Chu Đình Trạo dắt tay cô đến trước gương, chiếc gương đối diện phản chiếu bóng dáng của một cô gái đang mặc trên mình chiếc váy cưới dài chạm đất, cổ áo trễ vai, vừa khít với cơ thể, giúp tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ của cô.
Tang Như cùng anh đứng trước gương, bỗng cô lên tiếng: “Anh cũng đẹp lắm.”
“Cảm ơn em.”
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh che miệng cười, dường như họ chưa từng thấy một cặp tình nhân nào lịch sự với nhau như vậy. Những cô nhân viên ấy vận dụng hết kinh nghiệm khen ngợi của mình, còn không quên nhấn mạnh rằng chiếc váy cưới này được làm thủ công tinh tế ra sao. Nhưng không chữ nào lọt vào tai Tang Như, ngoại trừ một câu duy nhất: “Cô và anh ấy trông rất xứng đôi”.
Tang Như nhìn sang vị “anh ấy” kia, Chu Đình Trạo cũng đưa mắt nhìn cô qua chiếc gương, hai ánh mắt ấy cứ quấn lấy nhau, như đang muốn chứng thực thêm cho câu “Xứng đôi vừa lứa”.
Chiếc váy cưới màu trắng trông vô cùng thuần khiết, Tang Như khẽ cúi đầu xuống ngắm những đường điểm xuyến trên vạt áo, thì dấu hôn mơ hồ trên ngực cũng thoáng chốc lộ ra.
Chu Đình Trạo siết chặt tay bàn cô: “Đứng yên.”
Tang Như khó hiểu, ngẩng đầu hỏi: “Sao đấy?”
Chu Đình Trạo nhìn cô, rồi ghé đến gần hơn, sửa lại cổ áo cho cô, nói: “Là lỗi của anh.”
Tang Như theo động tác của anh nhìn xuống, lúc này cô mới nhận ra điều có điều gì không ổn. Cô không nặng không nhẹ đẩy tay anh ra, nàng công chúa nhỏ nào đó đã giận đến đỏ cả mặt, cô trách mắng: “Chó thật.”
Lễ phục được quyết định xong, Chu tổng không nói thêm gì, cứ thế quẹt thẻ.
Tang Như nhìn anh, nói: “Không phải anh nói muốn em nuôi anh sao?”
Chu Đình Trạo trầm mặc một lát, rồi nói: “Tiền lương giao hết cho em, nên vẫn là em nuôi anh thôi, không khác gì mấy.”
Tang Như cười: “Sao trước kia không thấy anh ngoan như vậy mà lúc nào cũng chỉ biết giận dỗi em.”
Mối quan hệ của hai người ngay từ đầu đã xác định là ‘tình dục’, trong khoảng thời ấy dẫu tình cảm của cả hai đã tăng lên nhưng tất cả đều bị hai chữ “bạn giường” che lấp. Thế nên cả hai thường làm những chuyện trái với lòng mình, khiến đối phương cũng hiểu lầm theo.
Chu Đình Trạo cầm lấy chiếc túi đựng lễ phục, rồi cầm tay cô, nói: “Sau này sẽ không như thế nữa.”
Lịch Thần Phi và Dương Phàm còn có kế hoạch khác, nên bọn họ đã tách nhau ra ở trước cửa tiệm. Trước khi rời đi, bà mẹ già Lịch Thần Phi cũng không quên hằn giọng dặn dò bọn họ một hồi..
Tang Như ngồi trên xe Chu Đình Trạo, thoáng chốc không biết tiếp theo phải đi đâu?
Chu Đình Trạo cũng giống cô, sau khi thắt dây an toàn xong, động tác của anh cũng khựng lại, mãi đến khi Tang Như mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Cả hai người cùng nhau suy nghĩ một hồi, rồi bỗng chốc đồng thanh nói: “Trường học?”
Trường học ở đây đương nhiên là đang nói về trường cao trung, vì hết thảy những điều quan trọng mà họ có được ngày hôm nay đều bắt đầu từ đó.
Chú bảo vệ biết tin hai người họ sắp kết hôn, nên cũng mềm lòng cho phép bọn họ vào trong thăm lại chốn cũ.
Hôm nay là cuối tuần, thế nên trong khuôn viên trường - nơi ngày thường luôn nhộn nhịp đã trở nên vắng vẻ hơn. Hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh, rất nhiều nơi ở đây đã được sửa sang lại, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ của nó lúc ban đầu.
Trước mặt có hai người dáng dấp giống học sinh đang đi đến, thấy Tang Như và Chu Đình Trạo thì ánh mắt của bọn họ cũng tò mò nhìn theo. Lúc thấy hai người cầm tay nhau sóng vai bước đi, thì bọn họ ngượng ngùng quay mặt đi.
Thấy vậy, Tang Như liền cảm thấy vui vẻ, cô quay sang nói với Chu Đình Trạo: “Anh nhìn xem trường học của chúng ta vẫn còn ở nơi đây, nhưng mỗi năm trôi đi nó cũng dần đổi khác.”
Không đợi anh đáp lại, Tang Như nói tiếp: “Không đúng, có lẽ cũng không khác gì lắm.”
“Hửm?” Chu Đình Trạo nghiêng đầu nhìn cô, rồi dắt tay cô đi vòng qua một chướng ngại vật trên đường.
“Khoảng thời gian học cao trung là những bài giảng nghe mãi mà không hết, những bài văn viết mãi cũng chẳng xong,” Giọng nói của cô thoáng dừng lại, cô liếc mắt nhìn anh rồi nói tiếp, “Là những ngày mà ta chạy mãi vẫn không thể đuổi kịp bước chân của người mình thương.”
Chu Đình Trạo không trả lời ngay, đợi một lúc sau anh mới nói: “Bây giờ đã đuổi kịp rồi.”
Trong lúc đang nói chuyện, thì cả hai đã bước đến trước một tòa nhà quen thuộc, chỉ có điều cánh cửa sắt của ngày trước đã không còn ở đó nữa, tòa nhà quen thuộc với dáng vẻ trẻ trung hiện ra trước mặt họ.
Nhớ lại đêm hỗn loạn ngày đó, Tang Như liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Khi đó nếu em biết đó là anh thì. . .”
Chu Đình Trạo biết cô đang nói ‘khi đó’ là khi nào, anh hỏi: “Thì thế nào?”
“Lúc anh trèo lên lầu ba, em nhất định sẽ cười lớn hơn nữa.”
Chu Đình Trạo im lặng, sau đó anh không khỏi cũng cảm thấy buồn cười.
Hai người bọn họ cùng nhau bước lên tầng ba, bầu trời hôm nay thật trong lành khiến lòng người mát rượi. Anh và cô giương mắt ngắm nhìn toàn bộ khuôn viên yên tĩnh, tràn đầy sức sống bên trong trường.
Cảnh tượng này quá yên bình, tốt đẹp, khiến hai người cũng không ai muốn nói chuyện, mãi đến khi Chu Đình Trạo nghĩ ra điều gì đó, rồi chợt nói: “Bây giờ chúng ta đã có được hai lần mười năm rồi.”
Tang Như quay đầu nhìn anh, anh cũng quay sang nhìn cô, rồi nói tiếp: “Anh được lời rồi.”
“Chỉ thế mà anh đã thỏa mãn rồi sao?” Tang Như vừa cười vừa ngửa đầu hôn anh. Nụ hôn ấy mềm mại, dịu dàng, tựa như một cánh bướm đang vỗ vào lòng anh.
Cô nói: “Chúng ta sẽ còn có thêm rất nhiều lần mười năm nữa.”
“Em đang hứa hẹn sao?” Chu Đình Trạo hỏi.
Tang Như chớp chớp mắt, nói: “Em đang giao ước với anh đấy.”
Chu Đình Trạo cười rộ lên: “Được.”
Giao ước này sẽ được thực hiện vào những ngày sau nữa, còn trước mắt dù đã quẩn quanh biết bao vòng, nhưng may thay cuối cùng vẫn trở về đúng hướng.
Nhớ lại lúc đứng giữa chốn lượn lờ khói hương, khi mà hai người bọn họ vẫn đang tuổi xuân thì, có người đã nói với họ rằng:
Cơ duyên vừa vặn, chuyện tốt đến gần.
-
Hoàn chính văn