Chương 70: Hiệu ứng cánh bướm
Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
(*) Hiệu ứng cánh bướm: Hiệu ứng cánh bướm là một trong những khái niệm rộng lớn và khá dài dòng. Tuy nhiên ở khía cạnh cuộc sống bạn có thể hiểu đơn giản là chỉ cần một hiện tượng với một thay đổi nhỏ của điều kiện ban đầu có thể dẫn đến những biến đổi to lớn. Hiệu ứng cánh bướm còn được ví von giống như: “Một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả khu rừng” hay “sai một li đi một dặm”. Ở trong truyện này chúng ta có thể hiểu tác động của việc Tang Như và Chu Đình Trạo quay về quá khứ tuy nhỏ nhưng lại ảnh hưởng đến tương lai sau này của bọn họ.
Sau khi ‘tối hậu thư’ từ bên kia truyền đến thì cuộc gọi cũng được cắt đứt, hết thảy âm thanh náo nhiệt xung quanh cũng dừng lại theo, chỉ còn lại những tiếng hít thở yếu ớt đan xen vào nhau.
Nếu nói chuyện xuyên không đến mười năm trước rất khó tin, thì việc tỉnh dậy nhận ra mình đã trở về thế giới cũ, rồi đột nhiên phát hiện người bạn giường hiện giờ làm bạn trai mình sau một đêm lại trở thành chồng chưa cưới của mình, còn khó tin hơn nhiều.
Còn kịch bản nào kịch tính hơn thế này nữa không?
Rốt cuộc là trong lúc xuyên không đã xảy ra chuyện gì?
……
Tang Như quay sang nhìn Chu Đình Trạo, thì tình cờ bắt gặp chủ nhân còn lại của buổi hôn lễ cũng đang đăm đăm nhìn mình.
Ban đầu khi nghe thấy tin mình sắp kết hôn, Tang Như cũng bất ngờ đến nổi không thốt nên lời. Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang Chu Đình Trạo, thấy vẻ mặt của anh lúc đó nặng nề như thể đang muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ cô.
Nhưng lúc này khi biết được cái danh xưng ‘chồng’ ấy là dành cho anh, đôi mày đang nhíu chặt anh liền thả lỏng, sắc mặt lập tức cũng chuyển sang kinh ngạc nhưu cô. Lát sau. vẻ mặt của anh lại trở nên phức tạp, như đang hoang mang, nhưng cũng giống như đang. . . vui vẻ?
Môi Tang Như khẽ mấp máy, như thể đang muốn nói gì đó, nhưng một cơn đau đầu bỗng bất ngờ kéo đến. Cô nâng tay lên đỡ lấy đầu mình, cảnh tượng trước mặt dần trở nên mơ hồ, giữ hồi mông lung cô nhìn thấy Chu Đình Trạo cũng đang khó chịu ôm trán giống như mình.
Trận đau đớn này càng lúc càng mạnh liệt, Tang Như vô thức cắn môi, nhưng vẫn không thể đè được những tiếng rên rỉ đang trào ra từ cổ họng.
Trước mắt cô bỗng tối sầm lại, có lẽ là vì Chu Đình Trạo đang tiến đến gần.
Dường như anh cũng vô cùng khó chịu, giữa đôi mày hằn lên vô vàn nếp nhăn, nhưng tay anh vẫn nâng lên xoa lấy đầu cô, rồi nhẹ giọng hỏi: “Đầu em cũng đang đau đúng không?”
“Ừm. . .”
Tang Như yếu ớt đáp lời, sau đó có thứ gì đó bắt đầu hiện ra trong tâm trí cô, khiến cô không thể tiếp tục nói thêm được nữa.
Tang Như nhìn thấy vô số hình ảnh vụn vặt, mỗi bức hình đều rơi tán loạn khắp nơi, tạm thời không có bất kì liên kết nào cả, cứ như một cuộn thẻ nhớ đã bị nhập sai thông tin.
Cơn đau dần lan đến mọi ngóc ngách trong đầu cô, Tang Như theo bản năng muốn chặn những thông tin kia lại, nhưng rồi cô phát hiện ra mình không có cách nào ngừng được nó.. Những thông tin ấy như thể đã hòa làm một với thân thể cô, ban đầu tuy có chút trở ngại, nhưng một khi đã tiến vào được tiềm thức thì nó lại càng ngày càng dung hợp, cơn đau đầu cũng theo đó, dần dần lắng xuống.
Tang Như bất lực tiếp nhận lấy những thông tin này, đến khi cảm giác đau đớn biến mất, thì trán cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Những thông tin ấy được bộ não tự ý xử lý, khi Tang Như đã dần bình tĩnh lại, thì cả người cô lại bắt đầu cảm thấy tê dại.
Đây là ký ức.
Sau khi những hình ảnh rời rạc kia tự liên kết lại với nhau, chúng liền xâm nhập vào suy nghĩ của cô, hợp lại thành những đoạn phim ký ức ngắn cô chưa từng trải qua.
Trong chốc lát cô không thể nào tiếp thu được toàn bộ những thông tin này, nhưng ngay sau đó đại não lại cô truyền đến cho cô một thông tin vô cùng quan trọng chính là —— đến bây giờ, cô và Chu Đình Trạo đã yêu nhau được mười năm.
...
Thông tin này khiến người ta khó mà ‘tiêu hóa’ ngay được. Tang Như cứng người không biết nói gì, trái tim trong lồng ngực cô lúc này thì đang đập kịch liệt. Cô ngước mắt lên nhìn người đã chiếm lấy hầu hết ký ức mình, thì thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt ấy của anh như thể đang ẩn giấu một cơn gió lốc dữ dội.
Lồng ngực Chu Đình Trạo cũng đang phập phồng dữ đội, nghĩ rằng anh cũng có những ký ức như mình, Tang Như mở miệng hỏi: “Anh cũng. . .có những ký ức đó phải không?”
“Ừm.” Giọng anh trầm xuống, không thể nghe ra được bất kì cảm xúc nào.
Trong chốc lát, Tang Như không biết mình phải nói gì tiếp. Cô khẽ liếm lấy đôi môi khô khốc của mình, rồi nói: “Chuyến ngược về quá khứ của chúng ta đã tạo nên hiệu ứng bươm bướm này phải không?”
Ánh mắt Chu Đình Trạo vẫn dán chặt vào cô, một tấc cũng không rời: “Có thể là vậy.”
Chuyện này quá nhanh rồi, cùng lắm bọn họ cũng chỉ là đang chuẩn bị yêu đương thôi, nhưng không ngờ bây giờ đến kết hôn với nhau, bọn họ cũng chuẩn bị xong luôn rồi. Tang Như trầm mặc, âm thầm lật lại từng trang ký ức trong tâm trí.
“Em không vui à?” Trong lúc cô đang nhớ lại những đoạn ký ức ấy thì Chu Đình Trạo bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Không có,” Tang Như khựng lại vài giây, rồi nói, “Anh không cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh sao?”
Chu Đình Trạo nhướng mày, khác hẳn với vẻ mặt luôn tươi cười của anh, vì lúc này trông anh dường như rất không vui.
Tang Như vội vàng nói thêm: “Ý em là, chúng ta chỉ vừa ngủ một giấc tỉnh lại thì đã sắp kết hôn, nhưng nghiêm túc mà nói thì em và anh chỉ mới bắt đầu hẹn hò có một ngày mà thôi.”
Chu Đình Trạo không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi bỗng nhiên cất lời: “Nghiêm túc mà nói, chúng ta đã hẹn hò từ mười năm trước rồi.”
Tang Như:...
Cô muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không gì sai cả, hai người bọn họ quả thật là đã yêu nhau từ mười năm trước, chưa kể người đưa ra quyết định này lại chính là cô.
Lúc này Tang Như mới phát hiện ra mình đã bị anh lừa vào tròng, sau đó anh lại tiếp tục nói: “Từ năm ba cao học chúng ta đã bắt đầu hẹn hò, lần đầu ôm nhau, hôn nhau, học chung trường đại học với nhau, cả lần đầu làm tình đều dành cho nhau . . .”
“Dừng dừng!” Nghe đến đây Tang Như liền lên tiếng cắt ngang lời anh, cô nhỏ giọng nói, “Ai cần anh nhắc lại chứ.”
Chu Đình Trạo bỗng ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Chúng ta đã phải đi ngược thời gian mới có được ngày hôm nay, nên xin em đừng nói rằng không muốn gả cho anh.”
“Em. . .”
“Chúng ta có thể dành ra cả đời này để hẹn hò, và anh thì chỉ muốn cưới được em, vì vậy không có khoảng thời gian nào thích hợp hơn ‘bây giờ’.”
Lời bộc bạch thẳng thắn này khiến gương mặt Tang Như không khỏi nóng lên, sau một lúc lâu cô bỗng đẩy người anh ra, rồi nói: “Còn không nhanh lên, mọi người đang đợi chúng ta đến thử đồ cưới đó.” -