Chương 69: Chồng tớ là ai?

22/04/2025 10 5.0

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Tang Như không biết rốt cuộc Chu Đình Trạo đã làm bao lâu, vì càng về sau ý thức của cô càng mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những trận rong ruổi không biết mệt mỏi của anh, cứ như thể đang muốn trút đi hết thảy sự nhẫn nhịn anh đã dồn nén thời gian qua vào trong cơ thể cô.

Đợi đến lúc Tang Như tỉnh lại lần nữa, thì thời gian không biết đã trôi đến lúc nào. Rèm cửa sổ đã được kéo lên, để lộ ra sắc trời ấm áp, tươi sáng.

Eo Tang Như bị một cánh tay khóa chặt từ phía sau nhưng cô cũng không giãy giụa, vì chỉ cần khẽ nhúc nhích một chút thôi là dưới thân lại truyền đến một trận đau âm ỉ. Thấy Chu Đình Trạo vẫn đang ngủ ngon lành, Tang Như không khỏi càng nhìn càng thấy tức.

Chó thật? Không biết hai chữ ‘kiềm chế’ viết thế nào sao!

Theo dòng suy tư, cô cố gắng xoay người, nhìn rõ đường quai hàm của Chu Đình Trạo.

Anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn, ngay cả trong công việc cũng vậy. Nhưng lúc ở bên cô, anh nhất định sẽ để lộ ra vài phần dịu dàng, và tất nhiên là ngoại trừ trận giày vò lúc nãy. Giờ phút này nhìn vẻ mặt nghiêng người say giấc của anh, trong chốc lát Tang Như phát hiện cơn bực dọc  trong lòng mình dường như đã tiêu tan đôi chút.

Hóa ra sắc đẹp lại ảnh hưởng đến cô nhiều đến thế. Tang Như vô thức nâng tay lên, trượt một đường từ cằm lên gò má anh.

Sao da anh đẹp thế nhỉ?

Tang Như không nhịn được tiếp tục sờ thêm chút nữa, bỗng nhiên eo cô bị ai đó siết lại. Mỹ nhân đang say giấc mặc cô trêu đùa đột nhiên mở mắt, trong giọng nói còn mang chút khàn khàn đầy gợi cảm: “Làm gì đấy?”

“Không có gì.” Tang Như quang minh chính đại giở trò lưu manh sờ soạng anh một lúc, rồi thản nhiên nói, “Sờ thích lắm.”

Chu Đình Trạo khép hờ mắt nghe cô nói thế cũng không phản bác, mà chỉ đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Khàn giọng luôn rồi.”

Tang Như đỏ mặt, không đau không ngứa véo anh một cái: “Tại ai?”

Chu Đình Trạo không biết xấu hổ cười cười, rồi vòng tay ôm lấy cô vào lòng: “Tại anh.”

Vừa dựa vào lòng anh, cô vừa thầm khen hôm nay anh biết điều, thì bỗng nhiên một bàn tay to bất ngờ phủ xuống hạ thân cô…

Quả nhiên không có lấy một chút chân thành!

Tang Như đẩy anh ra, cắn răng nói: “Cái tay đang làm gì đấy?”

“Sờ thích lắm.”

Bị trả lại lời mình vừa nói, trong lòng Tang Như không khỏi bồn chồn, cô sợ rằng lúc này không còn bị thân phận cản trở, Chu Đình Trạo sẽ bắt đầu không chút kiêng nể tiếp tục ‘làm’ cô.

Tang Như nắm lấy tay anh: “Thật sự không được đâu, đau.”

Lúc này anh mới nhận ra, thoáng dừng động tác trên tay mình lại, sau đó bàn tay kia tiếp tục chậm rãi vân vê. Chu Đình Trại đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, rồi dỗ dành nói: “Xoa xoa một lát sẽ không đau nữa.”

Miệng toàn nói mấy lời vớ vẩn.

Nhưng rốt cuộc cũng có một ngày mấy lời vớ vẩn này lại trở nên đúng đắn. Bàn tay to nhẹ nhàng xoa nắn nơi hoa huyệt, ngoan ngoãn tuân theo giao ước không đi vào trong. Vê vê vài cái cảm giác đau đã dần dần tan biến, chỉ để lại một cảm giác thoải mái lan ra khắp cơ thể.

Chu Đình Trạo phát hiện cô đang càng lúc càng ghé sát vào lòng mình hơn, cả khuôn mặt xinh đẹp đều vùi trọn vào lồng ngực anh, chỉ để lộ ra vành tai ửng đỏ và lồng ngực phập phồng theo nụ cười của anh, anh cúi đầu hỏi: “Thoải mái không?”

Cô tiếng được tiếng mất đáp: “Chẳng thoải mái gì cả.”

Lúc nào cũng cứng miệng thế đấy. Chu Đình Trạo sao có thể xem là thật được, anh dùng ngón tay vỗ nhẹ hai cái lên huyệt khẩu của cô rồi nói: “Muốn vào lại nơi này của em, nhưng hình như nó sắp hỏng mất rồi.”

Vừa dứt lời, ngực anh liền truyền đến cảm giác tê rần, người nào đó đang nằm trong lòng như bị chọc giận, há miệng cắn một cái lên đầu ngực của anh, tuy không dùng nhiều lực nhưng lại dùng hàm răng cọ xát lên đó không ngừng.

Xúc cảm ướt át ấy vừa ngứa ngáy vừa tê dại, Chu Đình Trạo không nhịn được khịt mũi: “Đang trách anh không chịu chăm sóc nơi này cho em à?”

Chu Đình Trạo đột nhiên đè cô dưới người mình, rồi há miệng ngậm lấy đầu ngực cô.

Viên thịt cưng cứng tiếp nhận từng đợt khiêu khích của đầu lưỡi, bên kia cũng bị bàn tay Chu Đình Trạo bọc lấy rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Tóc anh theo động tác này dần dần rũ xuống, có vài sợi tóc tinh nghịch đâm lên ngực mềm khiến toàn thân cô không khỏi ngứa ngáy. Tang Như vô thức ưỡn ngực ra, rồi ôm lấy đầu anh như thể đang chủ động đút đầu ngực mình vào miệng anh.

Thịt ngực đầy đặn từ khóe một tràn đến những khe hở ngón tay, Chu Đình Trạo ra sức hút vào mạnh hơn, cố gắng đẩy hết nơi đó vào miệng mình.

Tang Như khẽ rên rỉ: “Đừng mút nữa… Ưm a…”

Thế nhưng anh vẫn nhắm mắt ngó lơ, không hề có ý muốn dừng lại, thay vào đó là dùng một lực hút mạnh hơn như đang muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể cô.

Giữa lúc mơ màng, thì trước ngực cô bỗng được thả lỏng, cô còn tưởng rằng anh đã dừng lại, nào ngờ thì ra chỉ là anh đang chuyển sang ‘âu yếm’ đầu ngực bên kia.

Giữa lúc cảnh tượng diễm tình ấy đang trong hồi nóng bỏng thì đột nhiên bị một tiếng chuông điện thoại chen ngang. Âm thanh ấy truyền đến từ phía Chu Đình Trạo, vì sau một hồi ‘lộn xộn’ không biết vị trí của anh và cô đã hoán đổi cho nhau từ khi nào.

“Dừng lại,”Tang Như đẩy anh ra, hổn hển nói, “Điện thoại của em.”

Chu Đình Trạo đang lúc say sưa, ậm ờ đáp: “Nói sau đi.”

“Bắt máy nhanh đi!”

Một hồi chuông tạm lắng thì một hồi khác lại vang lên, Chu Đình Trạo đành nghiêng người cầm điện thoại của cô sang, nhân cơ hội này Tang Như vội vàng vùi mình vào trong chăn.

Thấy thế, Chu Đình Trạo không khỏi bật cười: “Trốn trong đó thì làm sao nghe điện thoại được đây?”

“Ai gọi đấy?” Tang Như cảnh giác hỏi.

Chu Đình Trạo nhìn lướt qua cái tên hiển thị trên màn hình, rồi đáp: “Lịch Thần Phi.”

Nếu bây giờ chui ra ngoài, thì đằng nào cũng bị anh ‘bắt nạt’ tiếp, Tang Như thầm cẩn thận suy nghĩ, nói: “Bắt máy đi, bật loa ngoài nữa.”

Chu Đình Trạo bất lực cong môi, làm theo lời cô nói.

Vừa nhấc máy thì đã nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ của Lịch Thần Phi: “Cậu đâu rồi!”

Tang Như bị khí thế như ‘sói hú hổ gầm’ đánh cho choáng váng đầu óc, chỉ có thể ấp úng hỏi: “Sao thế?”

“Đã thống nhất là hôm nay cùng đi đồ cưới, vậy mà bọn tớ đến tiệm đồ cưới cả rồi, ngay cả Dương Phàm cũng đã ở đây, còn cậu thì lại trốn ở đâu rồi?”

?

Thần Phi và Dương Phàm sắp kết hôn rồi ư? Sau trước kia cô không hề hay biết…

Tang Như vừa hỏi ra nổi hoang mang trong lòng, thi đầu bên kia lại đột nhiên im bặt.

Vài giây sau, một giọng nói tràn đầy khí thế lại vang lên ___

“Cậu đó, Cậu sắp kết hôn rồi! Mau dẫn theo chồng cậu rồi cút tới đây thử đồ cưới ngay cho tớ!”

Tang Như bất ngờ mở to mắt, tay run run thoáng liếc nhìn Chu Đình Trạo đang nằm bên cạnh. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, Tang Như mở miệng thận trọng hỏi: “Hỏi thêm một chuyện nữa, chồng… chồng tớ là ai vậy?”

Đầu kia điện thoại lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau Lịch Thần Phi mới đáp lời: “Cậu ngốc luôn rồi hả? Chồng cậu còn có thể là ai nữa hả?”

Ánh mắt của Chu Đình Trạo như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, Tang Như nuốt nước bọt nói: “Là ai cơ?”

Lịch Thần Phi:…

Giây sau, cả căn phòng chỉ còn vang vọng lại tiếng rống của Lịch Trần Phi:

“Là Chu Đình Trạo chứ còn ai vào đây nữa!"

5.0
Tiến độ: 100% 67/67 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025