Chương 68: Ngày mai

22/04/2025 10 5.0

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Cơ thể này đã lâu ngày chưa được thỏa mãn, dù không thật sự tiến vào nhưng chỉ cọ cọ ở ngoài một hồi thôi cũng đủ làm cô thấy sung sướng. Ở phương diện này Chu Đình Trạo vẫn lợi hại như xưa, giấc ngủ đêm nay của Tang Như cũng theo đó ngon hơn mọi ngày.

Tang Như cảm thấy mình đã ngủ rất sâu, sau đó rõ ràng cô muốn tỉnh dậy nhưng lại không có cách nào mở mắt ra nổi. Cảm giác thoải mái và mệt lả tồn tại song song với nhau, va chạm vào nhau khiến người ta càng lúc càng cảm thấy căng thẳng.

Đột nhiên một hơi thở xa lạ mà thân quen phả đến, Tang Nhưng bỗng chốc mở choàng mắt ra, bắt đầu thở dốc trong vô thức.

Chắc là bị bóng đè.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tang Như, suy nghĩ thứ hai chính là: mấy giờ rồi? đến giờ đi học chưa nhỉ?

Cô với tay lên đầu giường mò tìm điện thoại, nhưng lại không sờ được thứ gì cả.

Ơ sao thế, rõ ràng hôm qua trước khi đi ngủ cô đã đặt điện thoại trên đầu giường mà, Tang Như nghĩ thầm. Cô hơi rướn người lên tìm kiếm, nhưng vì ánh sáng quá mỏng manh nên cô không thể thấy rõ được gì cả.

Rèm cửa phất lên, chút tia sáng yếu ớt lọt vào phòng, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, tưạ như ánh trăng nửa đêm chứ không phải ánh sáng le lói trước bình mình.

Xem ra, vẫn còn sớm, Tang Như nằm lại, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm lát nữa.

Nhưng lúc đôi mắt kia vừa mới nhắm lại thì bỗng bất ngờ mở bừng ra lần nữa, cuối cùng cô cũng nhận ra mọi chuyện không đúng ở điểm nào rồi____

Đây không phải là phòng cô!

Đột nhiên, eo cô bị xiết chặt lại, Tang Như vô thức hét nhỏ lên một tiếng rồi ngã người vào vòng tay của người phía sau. Cô theo bản năng bắt đầu giãy giụa, thì lại nghe người kia nói: “Anh đây.”

Giọng nói ấy rất quen thuộc, còn mang theo chút khàn khàn ngái ngủ.

Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, trái tim Tang Như cũng theo đó đập nhanh dần. Cô tách khỏi vòng tay của người kia một chút, rồi theo trí nhớ chạm vào công tắc bên mép giường.

“Cạch” một tiếng, đèn đầu giường sáng lên, ánh sáng bất ngờ chiếu đến khiến Tang Như không khỏi khó chịu, nhíu chặt mắt lại.

Sau khi thích nghi với ánh sáng, cô mở mắt ra, rồi quay đầu nhìn về phía sau. Quả nhiên là Chu Đình Trạo.

Anh cũng vừa thích nghi được với ánh sáng, lúc mở mắt ra tầm mắt của cả hai liền va vào nhau. Tang Như cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó vừa nổ tung.

Cả hai chăm chú nhìn nhau, không nói một lời, nhưng dường như lại có thể đọc được cả trăm ngàn lời nói trong đôi mắt của đối phương. Bỗng nhiên tầm mắt đang giao nhau chợt tắt, chỉ còn lại cảm giác toàn vẹn từ tâm hồn và trái tim khi không dùng đến thị giác.

Cả hai ăn ý quấn quít hôn nhau.

Như con cá mắc mắc cạn lâu ngày gặp nước, sự thèm thuồng thôi thúc họ lao vào nhau. Tang Như cảm thấy mình là con cá ấy, cả Chu Đình Trạo cũng thế nữa. Bọn họ chết cháy trên bờ cát nóng rực, cổ họng khô khốc, trong phút chốc gặp được đối phương, hệt như có thể biến đối phương thành mưa, thành sóng tưới mát cho mình.

Như đã đói, đã khát từ rất lâu, anh và cô tìm kiếm nguồn sống từ môi lưỡi của nhau.

Những người đang đứng trên bờ vực của cái chết luôn điên cuồng như thế. Chu Đình Trạo đột nhiên xoay người, đè cô dưới thân mình. Hai cơ thể trần trụi chồng lên nhau, như thể sắp bốc cháy.

Sau khi nụ hôn kết thúc, không biết phải mất bao lâu cảm giác áp lực ở phía trên mới dần dần tản ra. Ngay sau đó, Tang Như cảm thấy chân mình bị ai đó tách ra, bắp đùi bị một bàn tay nắm lấy, cả người không kịp phòng bị đã bị kéo trượt xuống, giữa chân truyền đến xúc cảm nóng bỏng như chạm vào lửa.

Chu Đình Trạo đè hai chân cô lại, ép đầu gối đến trước ngực Tang Như, để hạ thân cô hoàn toàn lộ ra trước mắt mình.

Tiểu huyệt đỏ bừng vì nhục dục, dấu vết của ‘cuộc vui’ trước khi ngủ vẫn còn đó. Dâm thủy óng ánh khiến người ta không sao biết được là chứng tích còn lưu lại của đêm qua hay là từ niềm vui sướng động tình vừa mới đây.

Nhìn cô cắn ngón tay rên rỉ, nơi nào đó của Chu Đình Trạo càng cứng lên thêm, anh cầm lấy côn thịt rồi bắt đầu cọ xát giữa hai chân cô.

Động tác này giúp anh nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Trước tiên, quy đầu cọ một đường từ âm đế xuống huyệt khẩu rồi lặp lại từ huyệt khẩu lên âm đế, lên xuống vài cái đã khiến Tang Như bắt đầu thở dốc.

Cô nói như đang lên án: “Đều quay lại cả rồi, vậy mà anh cũng không chịu tiến vào!”

Chu Đình Trạo không nhịn được cười khẽ: “Ai nói thế.”

Vừa dứt lời, Tang Như liền cảm thấy huyệt động trống rỗng của mình được một cây gậy cứng rắn, thô to chen vào. Cây gậy ấy xuyên qua tầng tầng lớp lớp mị thịt đâm thẳng một đường vào trong. Lúc đầu anh chậm rãi tiến vào, đến khi cả cây đã vào huyệt động, tiếng thở dốc của Tang Như cũng theo đó chuyển từ cảm thán sang triền miên than nhẹ.

Chu Đình Trạo chỉ cho cô vài giây để thích nghi, ngay sau đó cây côn thịt kia liền bắt đầu đâm thọc trong cơ thể cô.

Tang Như có thể cảm nhận được những đường gân xanh hằn lên rất rõ trên thân côn thịt, nơi ấy căng phồng như đã tích tụ từ rất lâu. Giờ phút này dường như nó còn không muốn giữ lại bất cứ thứ gì cả mà chỉ muốn cứ thế trút hết tất cả vào trong thân thể cô.

Vừa cuồng nhiệt vừa nóng bỏng khiến Tang Như thấy ý thức của mình như đã bắt đầu tê dại, nhưng hết lần này đến lần khác chân cô vẫn nằm trong sự khống chế của anh. Tang Như đưa tay siết chặt ga giường dưới thân, dường như xúc cảm duy nhất còn tồn tại trên cơ thể này chính là cảm giác cả người đang bị xỏ xuyên.

Chu Đình Trạo chẳng khác nào dã thú đã mất đi lý trí, từ đâm nông đến dần dần đâm sâu hơn, cuối cùng thì cắm toàn bộ vào cơ thể cô. Dường như anh không thể khống chế hạ thân mình được nữa, cứ đâm rút như thể muốn trút hết tất cả ra. Tang Như đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn biết nức nở rên rỉ.

“Dừng lại… không chịu nổi hưm hưm… Chu Đình Trạo dừng lại đi, em chịu không chịu nổi…”

Nào ngờ sau khi nghe xong lời này, anh lại càng dùng thêm sức, hết lần này đến lần khác đẩy côn thịt vào nơi sâu nhất trong huyệt động. Tang Như nghe thấy từng tiếng thở dốc đầy gợi cảm Chu Đình Trạo vang lên bên tai, kết hợp cùng những đợt va chạm mạnh mẽ khiến người ta không thể nào không phóng túng theo. Cả người cô như sắp cuộn tròn lại, đến cuối cùng chỉ còn biết co giật mông nhỏ, phun từng dòng ái dịch ra ngoài.

Cô cũng không biết mình đang cao trào hay là mất khống chế rồi tiểu tiện ra nữa, cảm giác này hệt như vừa được ‘giải thoát’ sau cả một tiết học dài ‘nhẫn nhịn’, cảm giác ấy khiến Tang Như chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở mà thôi.

Nhưng hai chân cô lại bị anh tiếp tục tách ra, Chu Đình Trạo bất ngờ cúi đầu xuống ngậm thịt huyệt của cô vào miệng, hút lấy từng đợt dâm thủy đang phun ra của cô. Cảm giác thỏa mái lại ập đến, Tang Như cảm thấy hình như bao nhiêu dâm thủy chảy ra ngoài đều bị anh hút hết.

Chu Đình Trạo kết hợp dùng cả môi lẫn lưỡi, vòi đầu lưỡi vào cái lỗ nhỏ của cô rồi khuấy loạn, âm thanh bú mút cũng theo đó vang lên không ngừng.

Tang Như vẫn tiếp tục nức nở như thế, giữa lúc nồng nhiệt cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh hôn lên bàn tay cô, rồi nhỏm người về phía trước hôn liên tục lên môi cô, dịu dàng nói: “Em khóc cái gì, hửm?”

Càng hỏi càng khiến người ta ấm ức, Tang Như thút thít nói: “Anh phiền thật đấy!”

“Phiền như thế nào?” Chu Đình Trạo vừa nói vừa với tay cầm lấy côn thịt, đẩy nó vào huyệt động của cô, “Như thế này sao?”

Tang Như chống lên vai anh rồi ngửa đầu thở dốc: “Ưm a… sao lại vào nữa…”

Chu Đình Trạo cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cô: “Anh chưa bắn mà.”

Huyệt động bị anh đâm thọc suốt một hồi lâu đã mỏi nhừ, Tang Như đẩy lồng ngực anh ra, nói: “Còn chưa xong nữa sao… Ưm…”

“Không phải lúc nào em cũng muốn anh ‘vào’ à? Bây giờ mới làm một lát thôi đã không chịu nổi rồi.” Chu Đình Trạo nói.

Rốt cuộc, Tang Như cũng biết dáng vẻ điên cuồng sau một khoảng thời gian dài nhẫn nhịn của anh trông như thế nào rồi, vậy mà khi đó cô lại không biết sống chết, cứ trêu chọc anh mãi như thế. Còn cho rằng anh không chịu ‘tiến vào’ là vì anh xem trọng chữ ‘quân tử’, hóa ra tất cả cũng chỉ là đang dồn nén để đợi một lúc nào đó chơi xấu lại cô.

Còn chưa đẩy được anh ra thì cơn sóng dục vọng đã khiến cô hoàn toàn choáng váng, hai tay vô thức vòng lên ôm cổ anh, tiếp nhận từng đợt va chạm mà anh mang đến.

Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng, Chu Đình Trạo bỗng nhiên ôm cô dậy rồi cả hai cùng nhau đi đến bên cửa sổ. Tang Như sợ bị ngã nên cứ dính lấy anh, nào ngờ bỗng nhiên anh lại kéo rèm cửa ra.

Tang Như sợ đến nổi chỉ biết vùi người vào lòng anh: “Anh làm gì đấy!”

Giọng nói của Chu Đình Trạo mang theo tâm trạng rất tốt, anh duỗi tay ra xoa đầu cô rồi nói: “Cún con, dẫn em đi ngắm bình minh.”

“Có người sẽ thấy đấy!”

Anh cười khẽ: “Đây là lầu hai mươi ba mà.”

Lúc này Tang Như mới chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh sáng lạnh lẽo ban đầu giờ đây đã dần có thêm một tầng hơi ấm.

Chu Đình Trạo đặt cô xuống rồi lại tiếp tục tiến vào từ phía sau, Tang Như chống tay lên cửa sổ sát đất, nâng chiếc mông mẩy lên nhận lấy từng đợt đâm rút không ngừng mà anh mang đến.

Bọn họ say sưa ôm hôn và ân ái. Vào giây phút anh bắn tất cả trong cơ thể cô thì mặt trời cũng vừa vặn ló dạng dưới những áng mây, cả thế giới đều đang nghênh đón một ‘ngày mai’ rất mới.

5.0
Tiến độ: 100% 67/67 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025