Chương 72: Ngoại truyện 1: Hành trình mười năm (1)

22/04/2025 10 5.0

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Hôm nay là thứ hai, Chu Đình Trạo lần đầu đến lớp muộn như thế.

Vì đây là lần đầu vi phạm, thế nên giáo viên tiếng Anh chỉ nói anh vài câu rồi bảo anh về chỗ. Tiếng đọc sách buổi sáng rất to, lúc này Chu Đình Trạo mới cảm thấy tỉnh táo được đôi chút.

Dường như anh đã có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ ấy, anh đã đi một quãng đường rất xa. Việc học hành suôn sẻ, công việc thuận lợi, còn được thăng quan tiến chức, chỉ có điều, trong giấc mơ ấy lại không hề thấy bóng dáng của cô.

Đến lúc gặp lại được cô trong giấc mơ, thì tuổi của cả hai đã không còn nhỏ. Hai người họ lại làm quen nhau, dù anh biết rõ thứ mình muốn là trái tim cô, nhưng chính anh cũng không kìm được mà chìm vào những thú vui thể xác. Tính cách của anh ngày càng trầm lặng, cộng thêm một chút kiêu ngạo, khiến anh và cô cứ mãi giằng co mà chẳng thấy hồi kết.

Sau đó, giấc mơ bỗng biến chuyển, anh trở về với thực tại.

Chu Đình Trạo tỉnh lại, nhớ đến những hình ảnh quá mức chân thật kia, tất cả tựa như một thanh âm trong u tối đang liên tục nói với anh rằng: “Phải giữ lấy, phải giữ lấy.”

Chỗ ngồi bên cạnh anh trống không, Tang Như hôm nay cũng đến muộn.

Nếu anh nhớ không lầm, thì một đêm trước, cô đã là bạn gái anh.

Nhìn bạn gái của mình thong dong đến muộn, Chu Đình Trạo cũng chẳng biết phải làm sao. Như thể đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô với thân phận này vậy, thế nên trong lòng cũng vô thức căng thẳng lạ thường, anh có tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Sao hôm nay đến muộn vậy?”

Tang Như khẽ nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”

Chu Đình Trạo thoáng khựng lại, rồi “Ừm” một tiếng.

Mấy ngày tiếp theo, thái độ của Tang Như đều lạnh nhạt, hoặc là vờ như không thấy anh, còn không thì sẽ dùng những câu ngắn nhất để trả lời cho có lệ. Nếu không phải vì hai chiếc vòng đỏ vẫn còn trên tay họ, nếu không phải vì bạn học ngồi phía trước vẫn hay nhìn hai người họ bằng ánh mắt ái muội, thì Chu Đình Trạo đã thật sự nghĩ rằng câu nói “với thân phận là bạn gái anh” kia, chẳng qua chỉ là tác phẩm do trí tưởng tượng của anh tạo ra mà thôi.

-

Lão Trịnh thông báo đại hội thể thao sắp bắt đầu, thân là một lớp trưởng tốt, Chu Đình Trạo cũng đăng ký vào vài hạng mục. Lần này người phụ trách báo danh cho từng hạng mục là Dương Phàm, thế nên Lịch Thần Phi liền lừa Tang Như để cô báo danh vào hạng mục chạy tiếp sức 400m nam nữ.

Hai người họ tập luyện chạy tiếp sức ở sân trường, Tang Như chạy lượt đầu, Chu Đình Trạo chạy lượt thứ hai.

Dự báo thời tiết nói, hôm nay trời có nắng và gió nhẹ.

Chu Đình Trạo đứng cách đó một trăm mét, tấm lưng rộng, rắn rỏi của anh đưa về phía cô, gió khẽ luồn vào vạt áo anh, một góc áo nhẹ nhàng bay lên, hiện ra hơi thở thanh xuân xa lạ.

Dự báo thời tiết báo rất chuẩn, Tang Như bị ánh mặt trời chiếu vào mắt, lại lần nữa khiến cô cảm thấy đầu óc mình có phần không tỉnh táo.

Vừa ngủ một giấc tỉnh dậy liền bị hành động lớn mật của mình vài ngày trước dọa sợ, Tang Như không biết mình đã bị gì nữa, chăm chỉ học hành thì không làm, lại còn đi giao du với bạn học nam, chưa kể còn là người mà mình thấy không thuận mắt nhất, thậm chí trở thành người yêu của người ta.

Thật không thể tưởng tượng nổi,

Cô vỗ vỗ mặt mình, muốn để bản thân tỉnh táo lại một chút.

Thầy giáo vừa ra phất cờ, Tang Như liền chạy như bay về phía trước, tiếng gió vù vù lướt qua tai, theo từng bước chạy khoảng cách giữa cô và Chu Đình Trạo cùng bắt đầu thu nhỏ lại từng chút.

Biết gậy tiếp sức sắp đến, Chu Đình Trạo hơi quay đầu lại, đường nét trên sườn mặt anh rất có góc cạnh, anh đưa tay về phía sau, vào tư thế chuẩn bị, sau đó chạy đi.

Tang Như ở phía sau đuổi theo, dù Chu Đình Trạo đã khống chế tốc độ, nhưng Tang Như vẫn không đuổi kịp, bàn tay cầm cây gậy dường như đã hơi đẫm mồ hôi.

Chỉ thiếu một chút nữa . . .

Một còi tiếng vang lên, thầy thể dục bảo bọn họ dừng lại, sau đó nhìn sang người chạy thứ ba, và thứ tư rồi nói: “Nhìn kỹ đi, đây chính là một trong những lỗi sai thường thấy.”

Tang Như: . . .

“Chu Đình Trạo, em chạy nhanh như vậy làm gì? Phía sau có lựu đạn đuổi theo em à?”

Chu Đình Trạo bình tĩnh nhìn thầy giáo: “Không có ạ.”

“Còn Tang Như nữa, khoảng cách không đủ gần để truyền gậy thì vươn dài tay ra, cây gậy này là lựu đạn thật sao?

“. . .Không phải ạ.”

“Được rồi, bốn người bọn em chia thành hai cặp, trước tiên phải tập cách truyền gậy nhận gậy cái đã.”

Hai người đứng một trước một sau, nghe theo lời hướng dẫn của thầy thể dục để tay, tư thế chạy bộ, tập đi tập lại một lúc.

Cách chạy của Tang Như hơi cứng ngắt, cô vươn tay ra đầy máy móc, bỗng nhiên mu bàn tay cảm nhận được một luồng độ ấm , cô vô thức rút tay về, âm thanh lảnh lót vang lên, cây gậy tiếp sức chênh vênh rồi rơi xuống mặt đất.

Tang Như đứng tại chỗ, nhìn cây gậy kia lăn đến chân của người phía trước.

Thầy thể dục có thể đến muộn nhưng không bao giờ vắng mặt, ông đi đến bắt đầu chế nhạo nói: “Cây gậy này nóng phỏng tay hai em hay sao mà chỉ có cầm thôi cũng cầm không được.”

Đâu phải cây gậy này phỏng tay, mà là vì tay anh quá nóng.

Tang Như liếc nhìn cây gậy bị mình vô ý là rơi xuống đất, nó vẫn nằm yên ở đó, cho đến khi được một bàn tay nhanh chóng nhặt lên.

Bàn tay ấy có những khớp xương và các tĩnh mạch hằn rõ trên mu bàn tay. Tầm mắt Tang Như từ từ dời lên, thấy Chu Đình Trạo đang nhìn xuống nhìn cây gậy tiếp sức trên tay mình, rồi mở miệng nói: “Thật xin lỗi thầy, là do em cầm gậy không chắc.”

Trong lòng Tang Như bỗng hơi áy náy, rõ ràng là do cô buông tay ra trước. . .

Mặt trời dần lên cao, thầy giáo vào văn phòng uống chút nước, cho mấy người bọn họ ở lại tìm chỗ nào mát mẻ ngồi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại tiếp tục tập luyện.

Gần kho dụng cụ thể dục có một bóng cây lớn, dù không xa nhưng bọn họ vẫn phải chạy một đoạn ngắn mới đến được.

Tang Như dựa lưng vào tường hóng mát, đứng một mình thế này khiến cô cảm thấy hơi căng thẳng.

Chu Đình Trạo yên lặng đứng một hồi, sau đó không biết là đi đâu, đến lúc trở về trên tay anh đã cầm theo hai chai nước. Anh không nói gì, đưa một chai cho cô.

Tang Như nhận lấy, nói câu “Cảm ơn”.

Đây là bạn trai trên danh nghĩa của cô, nhưng mối quan hệ của bọn họ bây giờ đã giảm xuống âm độ, còn không thân thiết bằng bạn bè cùng lớp. Thậm chí dẫu hai người là bạn học từ đó đến giờ, nhưng cô và anh cũng chưa từng nói chuyện với nhau quá năm câu.

Cứ như vậy, không ai lên tiếng trước, một lúc sau Tang Như nghe thấy Chu Đình Trạo nói: “Tập tiếp nhé?”

“Ừm.”

Những động tác đơn giản tẻ nhạt cứ lặp đi lặp lại, chân tay Tang Như càng lúc càng thấy mỏi, về sau dường như cô lại không thể đuổi kịp anh nữa, hệt như lần đầu tiên luyện tập.

Ban đầu cô còn tưởng rằng là do mình mệt nên không chạy nổi, nhưng sau vài lần như vậy, Tang Như bỗng nhận ra Chu Đình Trạo đang âm thầm tăng tốc để cô không đuổi kịp.

Cô đứng lại: “Cậu chạy chậm lại một chút đi.”

Chu Đình Trạo quay đầu lại, sâu sắc nhìn cô: “Sao vậy?”

Không biết vì sao nhưng Tang Như lại cảm thấy hơi chột dạ: “Cậu chạy nhanh quá, tôi không kịp đưa gậy cho cậu.”

Sắc mặt Chu Đình Trạo không thay đổi, một lúc lâu sau anh mới đáp: “Biết rồi.”

Sau khi thương lượng, tốc độ chạy của anh đã chậm lại đôi chút, nhưng để cô có thể thuận lợi truyền gậy tiếp sức, thì vẫn còn chưa đủ.

Tang Như dừng lại, tay chống lên đầu gối của mình thở dốc, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Đình Trạo không có vẻ gì là mệt mỏi, trong lòng hơi tức giận, Tang Như khẳng định nói: “Cậu cố ý.”

Chu Đình Trạo chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

Tang Như thấy anh ngầm thừa nhận, chút áy náy lúc đầu cũng dần biến mất, giọng cô không chút kiêng dè: “Nhàm chán.”

Nói xong thì cô quay đầu rời đi, phút chốc cô nghe thấy anh lên tiếng: “Tang Như.”

Cô đứng lại, nhưng không quay đầu.

“Cảm giác muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp như thế nào?” Chu Đình Trạo hỏi.

Giọng nói của anh không hề lên xuống, như thể chính anh cũng không thích màn trả thù ấu trĩ này chút nào.

Tang Như khó tin, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sắc bén sâu không thấy đáy của anh.

Chu Đình Trạo như thế này khiến người khác không khỏi có chút sợ hãi, Tang Như nói: “Không có cảm giác gì cả.”

Bờ môi vốn căng chặt của anh bỗng buông xuống, Chu Đình Trạo khẽ mỉm cười, nói: “Thử lại lần nữa, lần cuối cùng.”

Tang Như bị câu “Lần cuối cùng” của anh dụ dỗ, cô quay lại vị trí xuất phát, lặp lại những động tác tập luyện vừa nãy.

Di chuyển cánh tay, chạy nhanh, chạy nước rút, giảm tốc. . .

Tang Như vươn tay ra, đưa gậy tiếp sức, tay Chu Đình Trạo thì đang ở đó đợi cô.

Những đường vân trong lòng bàn tay anh hiện lên rất rõ, Tang Như ngạc nhiên vì chính mình vẫn còn thời gian để chú ý mấy chi tiết đó, đợi cô hoàn hồn lại, thì đầu kia của gậy tiếp sức đã được anh nắm lấy.

Tang Như chưa kịp buông tay, đã bị một lực đạo kéo mạnh về phía trước, cô loạng choạng, rồi ngã vào lòng anh.

Chóp mũi va vào lồng ngực anh, đau đến chảy cả nước mắt, Tang Như choáng váng lùi lại phía sau, nhưng eo cô bỗng bị một bàn tay siết chặt rồi kéo về phía trước.

Tang Như hơi khó chịu, giận dỗi nói: “Cậu làm gì vậy?”

Cánh tay kia không biết từ đầu ra mà nhiều sức như vậy, siết eo cô đau muốn xỉu, sau đó cô nghe Chu Đình Trạo nghiến răng nói: “Có phải tôi rất dễ bắt nạt không?”

Tang Như đẩy anh ra: “Ai bắt nạt cậu?”

“Cậu.”

?

Người vừa nãy chơi xấu cứ bắt cô đuổi theo mãi ở phía sau là ai chứ?

Tang Như tức giận cười: “Tôi bắt nạt cậu khi nào?”

Giọng điệu ban nãy của Chu Đình Trạo lạnh tanh, nhưng lúc này thì lại hệt như một con cún bị bỏ rơi ngoài đường: “Cậu không để ý đến tôi suốt bốn ngày nay rồi.”

Ngọn lửa kiêu ngạo của cô liền bị dập tắt, Tang Như không nói được thành lời, dẫu sao cũng vì trong lòng cô vẫn còn lạ lẫm, thế nên luôn tìm cách tránh né anh.

“Sao lại không nói gì?”

“Biết nói gì đây?”

Chu Đình Trạo bị cô làm cho nghẹn lời, lúc sau anh cất lời nhấn mạnh từng chữ một: “Cậu là bạn gái của tôi.”

Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh giận đến nổi choáng váng, nhưng vẫn không thể làm gì cô, chỉ biết nghiến răng nói: “Cậu hối hận rồi sao?”

Người ngày thường lúc nào cũng cao ngạo, nhưng lúc này lại trông có phần đáng thương.

Tang Như ngập ngừng nói: “Không phải. . .”

Cánh tay đang ôm cô bỗng buông xuống, Chu Đình Trạo cúi đầu xuống nhìn cô: “Vậy thì tại sao cậu lại không để ý đến tôi?”

Tang Như mất tự nhiên dời mắt: “Tôi. . .chưa quen.”

Ánh mắt phía trên quá nóng, khiến Tang Như cảm thấy mình như đang bị khóa lại trong tầm mắt anh, một bước cũng không được rời.

Bất ngờ, một luồng hơi thở phút chốc đến gần, ngay sau đó Tang Như liền cảm nhận được một xúc cảm mềm mại đang chạm vào môi mình. Tang Như kinh hãi đẩy anh ra, Chu Đình Trạo cũng vì thế mà lùi lại vài bước.

Thì ra hôn môi là cảm giác như thế này. . .

Trong trí nhớ của cô những hành động cô làm trước đây đều vô cùng táo bạo, cô đã cùng Chu Đình Trạo hôn môi không ít lần, nhưng những lần đó cô đều có cảm giác rất mông lung, nhưng lần này, cảm giác lại rất chân thật.

Trong tiềm thức cô luôn có một suy nghĩ khó hiểu, đó là phải có được anh, nhưng lúc này đây suy nghĩ đó lại bị vò thành một cuộn chỉ rối, sau đó Tang Như nghe thấy Chu Đình Trạo nói: “Tập quen dần đi.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nói: “Nếu vẫn không quen được thì sao?”

Anh nhíu mày lại, như đang suy nghĩ gì đó, rồi đáp: “Vậy thì mỗi ngày tôi đều sẽ giúp cậu tập quen.”

Tang Như: . . .

Bình thường cô luôn là người khiến người khác bất lực, nhưng lần này gương mặt cô cũng không kiềm được mà đỏ như lửa. Cô gái trước mắt không biết vì sao lại che kín mặt, rồi ở dưới lòng bàn tay chậm rãi gật đầu một cái.

Chu Đình Trạo bỗng cảm thấy bạn gái của mình thật đáng yêu biết bao

5.0
Tiến độ: 100% 67/67 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025