Chương 99: Góc nhìn khác của một câu chuyện
27/04/2025
10
8.3
“Cái đó_” Cao Minh ngập ngừng, ánh lóe lên sự do dự thiếu quyết đoán.
Trần Phán hỏi chỉ hỏi vậy thôi, Cao Minh muốn làm gì hắn rõ ràng, khi mới tiến vào đây người ta đã hỏi có nên giết cô ấy hay không là đủ hiểu.
Cao Minh trên cơ bản đã có quyết định nhưng lại không dám làm nên mới tới đây, nói là xin tư vấn thật chất là muốn cho một anh ta một cái lý do tăng thêm phần dũng khí để ra tay.
Không có gì quá ngạc nhiên dù gì cũng là lần đầu muốn giết người, cần một cái cớ chính đáng là điều dễ hiểu, Trần Phán cười như không cười ẩn ý hỏi: “Cao Minh, anh có từng nghĩ người anh muốn giúp không phải là một thiên thần sa đọa mà từ đầu đến cuối chính là một con ác quỷ mưu mô với những trò lừa gạt đầy kinh điển chưa?”
“Thầy Trần nói vậy là có ý gì?” Cao Minh hỏi lại, vẻ mặt hiện lên đầy nỗi nghi hoặc.
Trần Phán nhìn chằm Cao Minh, hắn không giải thích rõ mà tiếp tục hỏi: “Câu chuyện của anh chủ yếu là đọc từ trong quyển nhật ký nhưng bao nhiêu thông tin trong đó là thật, bao nhiêu là trí tưởng tượng, anh có rõ ràng hay không?”
Câu chuyện của Cao Minh nghe rất thú vị lại rất bi đát, nó kể về một cô gái từ lương thiện bị dục vọng của con người cùng hoàn cảnh đưa đẩy trở thành một kẻ sát nhân, chỉ là câu chuyện này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu là được người thêm bớt vào nhầm đạt được một mục đích nào đó.
Không phải Trần Phán nghi ngờ Cao Minh nói dối, anh ta không có lý do để làm thế nhưng Hoàng Mai thì có, đây là một trò mưu mẹo đầy xảo quyệt, Cao Minh đã bị dắt mũi như một chú cừu non mà không hề hay biết.
“Thầy nghi ngờ những gì viết trong cuốn nhật ký là giả sao? Nhưng cô ấy làm vậy thì được gì chứ?” Cao Minh không hiểu, anh ta không nghĩ rằng những gì trong cuốn nhật ký kia là giả, rõ ràng là anh ta vô tình phát hiện ra, đây là sự trùng hợp làm sao có người nào có thể cố ý sắp xếp được.
Trần Phán nghe vậy hai tay vỗ vào nhau, ngữ khí đạm bạc nói: “Như thế này, sự việc bắt đầu từ ngày Hoàng Mai bị cưỡng hiếp đi báo án nhưng bị người cảnh sát tiếp nhận buông lời lăng mạ, vấn đề ở chỗ lý do gì người cảnh sát lại làm vậy? Là vì Hoàng Mai ăn mặc hở hang, ăn nói lắp bắp sao? Anh là một cảnh sát chắc anh rõ ràng hơn tôi, chuyện này nghe rất chi là vô lý.”
Cảnh sát tiếp nhận án lại làm việc qua loa đến thế thì thật không thể hiểu nổi, người ta không sợ chuyện bị phát tán ra ngoài, vấn đề bị làm lớn lên có khi lại bị đình chỉ cũng nên, người cảnh sát trong câu chuyện quá đỗi là ngu ngốc.
Cao Minh rơi vào suy tư, một lúc sau lên tiếng giải thích: “Là do anh ta làm việc qua loa mà thôi.”
Trần Phán cười khẩy một tiếng nói: “Tiếp theo là nạn nhân đầu tiên của Hoàng Mai, đối phương biết địa chỉ nhà của Hoàng Mai thì có thể hiểu được nhưng làm sao để hắn có thể đi vào lại là một vấn đề khác, hắn ta phá khóa đi vào hay sao? Nếu vậy khi đó hàng xóm chung quanh ở đâu, quan trọng là Hoàng Mai sau khi phát hiện ra khóa bị phá lại cứ thản nhiên đi vào trong như không có chuyện gì, đây không phải rất kì lạ.” Trần Phán nói một tràng dài.
Cao Minh rơi vào suy tư, phải mất một lúc anh ta mới ngẩng đầu tiếp tục giải thích: “Có lẽ tên đó đi vào bằng đường khác, đường cửa sổ chẳng hạn.
“Thế sao anh không đi vào đường khác kia mà lại phá cửa chính làm gì?” Trần Phán hỏi.
Cao Minh cúi đầu không trả lời bởi vì anh ta không biết trả lời như thế nào, cửa sổ trong ngôi nhà có khung cửa sắt trên cơ bản không thể vào được.
Trần Phán thấy Cao Minh không trả lời thì lại nói: “Hoàng Mai và nạn nhân to tiếng cãi nhau, thế hàng xóm đã ở đâu sao không đi qua xem mà để cho kẻ kia lộng hành đè người xuống.” Trần Phán dừng lại chăm chú nhìn Cao Minh hỏi: “Anh có từng hỏi qua hàng xóm xung quanh nhà Hoàng Mai chưa, họ có nghe hay thấy gì khả nghi trong ngày hôm đó không?”
Cao Minh bị hỏi vẫn không trả lời, anh ta cứ giữ yên lặng, bầu không theo sự trầm mặc của Cao Minh thì lắng xuống nhưng khi này Trần Phán lại đột nhiên hỏi: “Anh có biết một người bình thường khi cầm một cây súng để bắn chuyện đầu tiên họ làm là gì không?”
“Mở chốt sau đó bóp còi.” Cao Minh nghi hoặc trả lời.
Trần Phán khẽ nhếch môi lắc đầu: “Là bóp còi, người bình thường dù biết hay không khi lần đầu cầm súng đều sẽ quên phải mở chốt khóa an toàn, càng khi hoảng loạn họ lại càng không thể nhớ được.”
Trần Phán nhớ tới khi nãy Cao Minh đã nói, Hoàng Mai mở chốt nhắm bắn người cảnh sát xấu số, đây là không thể nếu Hoàng Mai lần đầu nhắm bắn.
Cao Minh hiểu ý của Trần Phán, hai hàng lông mày của anh ta nhăn lại như cố nhớ gì đó, sau lắc đầu nói: “Tôi không nhớ rõ nữa, Hoàng Mai đã ghi là mở chốt, bóp còi hay chỉ ghi bóp còi không thôi.”
“Không quan trọng!" Trần Phán bỗng đổi sang vấn đề khác: "Một người khi đối đầu với một kẻ sát nhân dù kẻ đó là nam hay nữ cũng phải có tâm cảnh giác, tên cảnh sát kia không chỉ ngu ngốc mà còn quá lơ là khi quay lưng lại với Hoàng Mai, mà tôi thật không hiểu tên đó cởi dây nịt làm gì nhỉ, là muốn lấy dây nịt trói người hay muốn làm chuyện gì khác?”
“Cái này, cái này tôi không biết.”
“Thế còn số đạn trong cây súng thì sao? Theo tôi biết một cây súng ngắn có ổ đạn chứa khoảng tầm 8 đến 10 viên đạn, ở đây Hoàng Mai đã bắn tới tận 11 lần.”
Người cảnh sát xấu số lãnh ba viên, hai người khác lãnh mỗi người hai viên, người cuối lãnh ba viên, Cao Minh trúng một viên, vậy tổng đã trên 11 viên đạn, chưa nói đến việc trong súng có lẽ vẫn còn đạn.
“Cái_” Cao Minh muốn lên tiếng giải thích thì bị Trần Phán giơ tay lên ngăn cản, hắn nhìn Cao Minh nói ra nghi vấn: “Anh từng nhắc đến Vinh thế Vinh thật sự tồn tại hay không? Sao Hoàng Mai lại có số của đối phương?”
“Là_”
“Hoàng Mai từng bị vấn đề tâm lý, anh có tra ra vấn đề tâm lý của cô ấy là gì chưa, triệu chứng như thế nào, có chắc rằng cô ấy mỗi khi căng thẳng sẽ nói không nên lời hay không?”
“Tôi_”
“Còn vụ tai nạn của gia đình Hoàng Mai, anh tra kỹ chưa, hung thủ là ai? Đã bị bắt hay không bắt được?”
“Cài này_”
“Tất cả đều chưa đi, anh muốn giúp Hoàng Mai nhưng cái gì cũng chưa, sự thật đằng sau anh vốn dĩ không quan tâm, Cao Minh_” Trần Phán lớn giọng nhìn người đối diện nghiêm túc hỏi: “Lý do vì sao anh lại quan tâm đến Hoàng Mai quá mức như vậy?”
Trần Phán đã nhìn ra Cao Minh rất quan tâm đến Hoàng Mai, quan tâm đến mức có chút thái quá, không chỉ lật lại án, khi đi đến nhà cô ấy thì phá khóa, khi thấy quyển nhật kí thì mở ra đọc, thậm chí đứng trước họng súng để ngăn đối phương lại, mọi chuyện đều vượt qua phạm vi nhìn nhận quan tâm của một người cảnh sát bình thường với nạn nhân.
“Tôi có thể từ chối trả lời không?”Cao Minh ảo não, tâm trạng suy sụp nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không ép anh phải trả lời nhưng anh không nên để cảm xúc cá nhân xen vào chuyện công.” Trần Phán ngừng lại nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: “Anh nên làm rõ các nghi vấn trước rồi hãy đưa ra quyết định, còn việc anh hỏi có nên giết Hoàng Mai hay không? Tôi xin nói thẳng nên giết, bất quá anh có dám làm? Làm xong lương tâm của anh sẽ thanh thản hơn hay lại lần nữa đắm chìm bản thân trong đau khổ, hối hận?”
Cao Minh không nói gì thêm chỉ lẳng lặng ngồi ở đó hồi lâu, sau lại cúi đầu: “Cảm ơn thầy Trần” Rồi đứng lên rời đi.
Khi Cao Minh đi ra khỏi nhà, khi này Khả Như như mới lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình: “Chủ nhân, Khả Như cảm thấy cô gái Hoàng Mai kia không phải dạng lương thiện gì, nhưng chủ nhân khuyên nên giết như thế có phải hơi độc ác không?”
“Không đâu, chuyện rất phiền phức không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.” Trần Phán xoa xoa hai hàng lông mày, vẻ mặt đầy đăm chiêu nói.
Tối về, sau bữa cơm Chi như thường lệ dọn rửa chén bát, Trần Phán lúc này đi lại gần dặn dò con bé ở nhà cẩn thận, có chuyện gì thì gọi qua, bản thân hắn hiện tại có công chuyện gấp cần phải đi giải quyết.
Chi lo lắng hỏi chuyện gì lại đi vào đêm muộn như vậy nhưng Trần Phán không nói thêm, hắn chỉ đi xuống hầm mặc lên chiếc áo vest đen quen thuộc rồi rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Khả Như theo sau e dè hỏi Trần Phán: “Chủ nhân, có cần Khả Như đi theo không?”
“Đi theo đi!”
Nghe thế Khả Như vui mừng sáp lại gần: “Thế chủ nhân, người muốn đi đâu?”
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan