Chương 98: Lựa chọn
27/04/2025
10
8.3
“Vinh là ai?” Nghe đến đây Trần Phán lên tiếng hỏi.
“Không biết, có lẽ chỉ là một cái biệt danh.” Cao Minh không chắc chắn lắm đáp.
Trần Phán nghe thế khẽ nhếch môi, giơ tay lên biểu thị Cao Minh có thể tiếp tục kể.
Sau khi Hoàng Mai liên lạc với Vinh thì không lâu sau một người đàn ông toàn thân một màu đen, khẩu trang bịt kín mặt mày đi tới lối nhỏ.
Người đàn ông nhìn thấy Hoàng Mai và cái xác của người cảnh sát xấu số liền không nói một lời mà ra tay dọn dẹp hiện trường, tiện thể dọn luôn cái tay trong túi đen kia một cách chuyên nghiệp rồi dẫn Hoàng Mai trở về nhà.
Khi về nhà Hoàng Mai theo điều kiện đã nói trước đó lấy ra một số tiền mặt lớn đưa cho người đàn ông, nhận tiền trong tay người đàn ông thân thiện lên tiếng nhắc nhở nói với cô ấy rằng sự việc không giấu được lâu đâu nên hãy chuẩn bị trốn thật xa, đi ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất.
Nghe mấy lời của người đàn ông Hoàng Mai suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ánh mắt cô ấy hiện lên sự độc ác mà tàn nhẫn hỏi: “Anh có thể tra ra ba tên còn lại đã cưỡng bức tôi hay không?”
Người đàn ông nhếch môi gật đầu nhưng hắn ta đã đưa ra thù lao là một khoản tiền rất lớn, tất nhiên Hoàng Mai không hề nghĩ ngợi đồng ý, tiền bạc, vật chất ngoài thân đối với cô ấy bây giờ hoàn toàn không có ý nghĩa, trong mắt cô giờ chỉ còn lại sự thù hận.
Sáng ngày hôm sau người đàn ông quay lại với hồ sơ thông tin của ba kẻ khác đã làm nhục Hoàng Mai trong đêm hôm đó, nhận lấy xấp hồ sơ ánh mắt Hoàng Mai càng thêm phần lạnh, càng thêm phần tàn nhẫn.
Trong ngày, hai trong ba tên kia đã bị bắn chết, một nhát ngay hạ bộ, một nhát ngay đầu, cũng trong ngày hôm đó thi thể người cảnh sát xấu số được một người dân vô tình phát hiện ra.
Cảnh sát bị giết, súng thì mất, sau đó không lâu có hai người bị bắn chết, sự việc rõ ràng trước mắt, tính nghiêm trọng của vấn đề rất lớn, tổ trọng án ngay lập tức được điều qua tiếp nhận vụ việc.
Tổ trọng án làm việc nhanh lẹ, sau khi thấy vết thương ở hạ bộ của hai người bị chết liền nhận định đây là giết người vì tình, thù hận của hung thủ đối với nạn nhân rất lớn, tiếp đó từ thông tin người cảnh sát đã từng tiếp nhận lời khai về một vụ cưỡng hiếp, người bên tổ trọng án đã khóa được đối tượng tình nghi là Hoàng Mai.
Cũng là trong thời gian này Cao Minh thấy bứt rứt về vụ Hoàng Mai nên đi tới nhà cô ấy, muốn khuyên đối phương hợp tác để nhanh chóng xác định được kẻ làm nhục cô, để đem bọn chúng ra trước pháp luật, để bọn chúng nhận được bản án mà chúng nên chịu.
Đáng tiếc khi Cao Minh đến nhà của Hoàng Mai thì người đã không có ở nhà, gõ cửa mãi không thấy có ai đáp lại nên Cao Minh muốn quay về.
Không biết linh tính mách bảo hay sao mà Cao Minh đột nhiên quay người lại vội vã phá khóa muốn xông vào, có lẽ khi này anh ta đang lo Hoàng Mai nghĩ không thông thấy tủi nhục tự sát ở bên trong.
Phải mất một hồi Cao Minh mới thành công phá khóa tiến vào trong, lục lọi trong nhà một hồi khi không thấy Hoàng Mai ở đâu Cao Minh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy cái ổ khóa đã bị mình phá ra thì Cao Minh cười không nổi, khuôn mặt lập tức xám lại.
Vì muốn chuộc lỗi cho sự lỗ mãng của bản thân cũng như muốn nói rõ sự tình nên Cao Minh không có rời đi mà ở lại chờ Hoàng Mai trở về, trong lúc rảnh rỗi Cao Minh táy máy tay chân đi qua đi lại nhìn ngó thì phát hiện một quyển nhật ký đặt ở trên bàn.
Không biết Cao Minh lúc đó đang nghĩ gì, có lẽ vì tò mò quá đỗi hoặc là vì anh ta lo rằng Hoàng Mai đang có ý định tự vẫn nên đã mở cuốn nhật ký kia ra, đọc toàn bộ dòng nhật ký Cao Minh tá hỏa phát hiện người mình đang lo lắng đã xuống tay lấy đi bốn mạng người và đang chuẩn bị lấy đi tính mệnh của người thứ năm.
Biết được sự việc Cao Minh vội cầm quyển nhật ký đi đến nơi Hoàng Mai đang mai phục chờ xuống tay với kẻ thù, mà khi này người bên tổ trọng án cũng đã tra ra mục tiêu bị nhắm tới tiếp theo đang ở đâu nên cho người qua đó bảo vệ.
Trong quán karaoke đèn mờ hắt hiu, nội thất sang trọng, tại một căn phòng kín âm, ở đó có một người đàn ông kêu gào đau đớn, ở dưới hạ bộ, đùi cùng phần bụng của gã đang chảy máu không ngừng, bên cạnh trong góc tường là các cô gái ăn mặc thiếu vải sợ hãi nép vào một bên không dám hó hé nửa lời, ở ngay tại gần cửa là một người phụ nữ với thần sắc phức tạp cầm trong tay một cây súng lục.
Hoàng Mai nhìn thấy người cuối cùng xâm hại mình kêu gào thảm thiết thì cảm xúc lẫn lộn, có thỏa mãn, có ân hận, có vui mừng, nét mặt theo từng dòng suy nghĩ của cô ấy mà biến đổi không ngừng, cuối cùng một gương mặt tàn ác hiện ra, Hoàng Mai định bóp còi bắn chết người đàn ông lại bỗng có một người xông vào căn phòng làm gián đoạn, người đến chính là Cao Minh.
Cao Minh tới nơi thấy tràng cảnh trước mắt bèn lên tiếng khuyên nhủ, đồng thời di dời vị trí bản thân chắn ngay trước họng súng, dù hành động này của Cao Minh trông khá ngu ngốc nhưng đây là cách tốt nhất bây giờ Cao Minh có thể làm được để ngăn cản Hoàng Mai tiếp tục phạm thêm tội ác.
Trước lời khuyên nhủ của Cao Minh, sự thù hận trong mắt Hoàng Mai vơi dần, sau bao ngày chịu đựng Hoàng Mai lần đầu khóc lên, nước mắt lăn dài trên má, cô ấy từ từ hạ súng, khổ một nỗi lúc này người bên tổ trọng án vừa khéo xông tới, bọn họ giơ súng chĩa vào cô, sự có mặt của những người họ khiến Hoàng Mai giật bắn mình, trong lúc vô tình cô lỡ kéo ngón tay bóp còi.
Tiếng súng nổ vang, Cao Minh trước họng súng liền lãnh một phát đạn ngay bụng ngã gục xuống, một người bên tổ trọng án thấy thế liền nổ súng bắn vào phần ngực Hoàng Mai.
Hoàng Mai theo đó cũng ngã xuống, hơi thở dần yếu, trong phòng cứ thế trở thành một đống hỗn loạn cùng với ba người bị trọng thương cần được chuyển đến bệnh viện gấp.
Trong tiếng bàn tán, la hét, hoảng sợ, cùng với tiếng còi xe vang trời, ba người họ được chuyển đến bệnh viện, sau nổ lực không ngừng nghỉ từ phía bác sĩ, ngoài trừ Cao Minh sau đó hồi phục nhanh chóng một cách thần kì ra thì hai người còn lại đều nằm liệt trên giường, tình trạng vô cùng nguy kịch.
Sau khi Cao Minh tỉnh lại liền hỏi han về Hoàng Mai thì được cho biết cô ấy đang phải dùng máy thở để duy trì sự sống, chuẩn đoán ban đầu Hoàng Mai đã trở thành người thực vật, đồng thời Cao Minh còn biết được người đàn ông bị thương trong căn phòng kia bị bắn trúng thận không thể phục hồi cần thay thận mới gấp nếu không qua mấy ngày nữa sẽ chết.
Sự việc nếu có như thế Cao Minh cũng không đến tìm Trần Phán làm gì, chết thì chết thôi, vấn đề ở đây là thận của Hoàng Mai được cho là tương thích với người đàn ông đã sàm sỡ cô, sự việc càng trớ trêu hơn khi người dì, người thân duy nhất của Hoàng Mai hiện tại sau khi nhận một khoản tiền lớn từ phía gia đình bên kia đã đồng ý hiến tặng nội tạng của Hoàng Mai cho đối phương và bây giờ đang trong quá trình làm thủ tục pháp lý, không lâu sau sẽ đưa người lên bàn mổ.
Trần Phán nghe xong câu chuyện thì trầm tư suy nghĩ hồi lâu, sau hỏi: " Vậy anh muốn tôi làm gì?"
"Trần đại sư có thể giúp tôi hỏi ý kiến của cô ấy xem có muốn cứu tên đó không?" Cao Minh vội hỏi rồi dùng ánh mắt mong chờ nhìn qua.
Trần Phán ngõ ngõ ngón tay lên đùi hỏi lại: "Không phải đã trở thành người thực vật rồi sao, hỏi kiểu gì?"
Cao Minh thất vọng cúi đầu cả người ủ rũ, Trần Phán thấy thế nhếch môi nói: "Bất quá ta có thể hỏi chuyện được với cô ấy, nhưng_" Dừng lại một chút nụ cười trên môi hắn càng thêm phần đậm, hỏi: "Nhưng nếu cô ấy nói không thì anh dự định sẽ làm gì?"
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan