Chương 97: Một kẻ sát nhân

27/04/2025 10 8.3
Hoàng Mai là một cô gái đáng thương, trong lần sinh nhật năm 22 tuổi cô cùng gia đình đi du lịch để ăn mừng ngày trọng đại, nhưng Hoàng Mai không biết rằng bi kịch trong đời của cô bắt đầu từ đây.

Trong chuyến du lịch một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra, tất cả người trong gia đình của Hoàng Mai không một ai may mắn qua khỏi ngoại trừ bản thân cô ấy.

Thương thế bên ngoài của Hoàng Mai trong vụ tai nạn không lớn, có điều di chứng về tâm lý của cô lại rất trầm trọng, phải mất rất lâu Hoàng Mai mới có thể hòa nhập lại được với xã hội, bắt quá cô từ đó trở đi đã mắc phải chứng nói lắp, một khi căng thẳng sẽ không thể nào nói chuyện rõ ràng được.

Qua hai năm, Hoàng Mai khó khăn hòa nhập lại với xã hội, cô hằng ngày đều vùi đầu vào trong công việc, chỉ có như thế đầu óc của cô mới không phải suy nghĩ đến những mất mát năm xưa.

Trong bóng tối mờ mịt, gió lạnh hiu hắt, Hoàng Mai sau khi tan làm, cô như thường lệ đi về nhà bỗng nhiên có một người kéo cô vào một con hẻm vắng vẻ, bị đẩy xuống nền gạch lạnh giá Hoàng Mai sợ hãi chỉ biết kêu cứu, nhưng chẳng có ai đến giúp cô ngoài ba người chạy đến là ba tên đồng bọn của đối phương.

Một trong bốn người có mặt ở đó cởi quần cô ra, sau hắn ta giở trò của một tên biến thái, Hoàng Mai cả người co cứng lên vì sợ, dù vậy cô vẫn ra sức phản kháng, thấy cô vùng vẫy tên kia liền tát cho hai nhát làm cô mất đi năng lực chống cự, cuối cùng cô chỉ đành trơ mắt nhìn từng người, từng người làm nhục mình.

Sau khi xong việc những người họ còn quá đáng hơn khi lấy đi túi xách mà cô yêu thích nhất rồi thản nhiên quay người rời đi, để lại Hoàng Mai nằm ở đó cả người không một mảnh vải che thân.

Hoàng Mai cố chịu cơn đau rát, bước chân cô khập khiễng, bộ dạng tả tơi, khuôn mặt bơ phờ đi đến đồn cảnh sát báo án, nhưng do cô mắc chứng nói lắp nên nói mãi cũng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Người cảnh sát nghe cô nói thì không giữ được kiên nhẫn, anh ta trách cô sao lại nói mãi không tròn câu, có phải báo án giả hay không.

Thật ra không thể trách anh cảnh sát được, mấy hôm trước đã có một người phụ nữ bị bắt vì tội báo án giả, người phụ nữ đó trong một năm báo án mình bị cưỡng bức tới chín lần, một người tốt bụng chỉ cho người phụ nữ quá giang đã bị bắt vào tù vì người phụ nữ này đã báo án nói anh ta sàm sỡ cô, khi tra ra rõ sự việc người phụ nữ bảo bản thân làm thế là vì tiền bồi thường và vì muốn cho người bạn trai cũ phải hối hận, sự việc nổi đình nổi đám cảnh sát trong vụ việc bị phê trách rất nhiều.

Thấy biểu hiện của Hoàng Mai người cảnh sát liền liên tưởng đến người phụ nữ kia nên cho rằng Hoàng Mai đến báo án giả.

Hoàng Mai nhẫn nhịn sự tủi thân cố nói rõ, cô muốn được đi khám, trong lúc giằng co Hoàng Mai đã cào rách một mảnh da của bọn chúng, chỉ cần lấy mẫu ADN sau này có thể tìm ra được người xâm hại cô, không chỉ có vậy những kẻ đó còn để lại một số thứ trong người Hoàng Mai, chỉ cần đi khám khả năng cao sẽ bắt được bọn chúng.

Tiếc rằng người cảnh sát không chỉ thiếu kiên nhẫn mà làm ăn cũng rất qua loa, đặc biệt khi thấy Hoàng Mai mặc áo cổ rộng, quần bó sát người thì nói rằng: “Cô ăn mặc như vậy chả trách gì có người dòm ngó, cô là đang đi quyến rũ người khác làm bậy có biết không.” Đã vậy giọng điệu người cảnh sát không chỉ rất khó nghe mà khuôn mặt hiện rõ ra sự khinh bỉ.

Thấy người cảnh sát như thế Hoàng Mai chỉ đành ra về trong sự tuyệt vọng, cô không trông mong thêm gì được từ họ nữa.

Hoàng Mai về đến nhà thì phát hiện ra một trong bốn tên biến thái lúc nãy đang ung dung ngồi ở trên ghế, gã này từ túi xách của cô ấy lấy được chứng minh thư, trong đó hắn đã thấy được địa chỉ nhà nên mới tìm tới tận đây.

Gã đồi bại một lần nữa muốn làm nhục Hoàng Mai, gã đè cô lên giường cởi thắt lưng quần cô ra, Hoàng Mai trong lúc hoảng loạn vô tình vớ được chiếc đông hồ báo thức trên cái bàn gần đó, cô lúc này vùng vẫy tuyệt vọng cầm chiếc đồng hồ đập mạnh vào đầu gã.

Tên biến thái đầu đầy máu nhưng hắn vẫn còn sống, máu tươi cùng cơn đau làm hung tính hắn trỗi dậy, hắn tiếp tục muốn đè Hoàng Mai ra, muốn ức hiếp cô, bất quá ánh mắt Hoàng Mai giờ đã trở nên vô hồn.

Cô nắm chặt đồng hồ trên trong tay lần nữa đập vào đầu tên biến thái khiến hắn ngã nhào xuống nền, Hoàng Mai tiến lại tay đập liên hồi máu bắn tung tóe, đến khi Hoàng Mai bình tĩnh người cô đã toàn là máu, nền nhà cũng toàn máu, mà thế giới trong mắt cô cũng chỉ có một màu máu, còn tên biến thái kia đã chết đi từ lâu, gượng mặt gã biến dạng không thể nào nhìn rõ.

Hoàng Mai thất thần đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen cho những giọt nước lạnh giá rửa trôi đi vết máu đỏ dính trên người, cô ngồi xuống ôm mình thu người lại, sự áp bức, lăng nhục, cùng nỗi đau khổ đè nặng lấy đôi vai gầy yếu, đôi mắt cô giờ chỉ còn lại là sự tuyệt vọng.

Không biết qua bao lâu Hoàng Mai đi ra khỏi phòng tắm, mắt nhìn cái xác nằm ở đằng kia hiện lên sự ác độc, cô đem dao cưa ra cắt nhỏ thi thể cho vào tủ lạnh.

Qua nhiều ngày sau một người cảnh sát đã ghé qua chỗ Hoàng Mai muốn tiếp nhận điều tra về vụ cưỡng hiếp của cô ấy, khi này Hoàng Mai rất hoảng loạn đuổi người cảnh sát đó đi.

Người cảnh sát muốn giúp Hoàng Mai kia không ai khác đó chính là Cao Minh, người đang ngồi trước mặt Trần Phán.

Trần Phán húp một ngụm nước, lông mày nhíu chặt, nhớ tới mấy thông tin đọc được gần đây hắn đã lờ mờ đoán được chuyện xảy ra tiếp theo nhưng vẫn hỏi: “Tiếp đó thế nào?”

Cao Minh trầm mặc không nói, phải mất một lúc lâu sau hắn mới tiếp tục lên tiếng giải thích.

Hoàng Mai biết không thể để thi thể ở trong tủ lạnh mãi được nên quyết định đem nó vứt đi, tất nhiên cô không thể nào vứt tất cả cùng một lúc, bản thân sức lực cô ấy không cho phép nên chỉ đành chia nhỏ ra đem vứt từng chút một.

Ban đầu Hoàng Mai đem vứt cái xác trong lòng rất hồi hộp cùng căng thẳng nhưng may sao mọi thứ vẫn ổn, bất quá đến lần cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Người cảnh sát lúc đó nghe Hoàng Mai báo án đã bị cấp trên khiển trách nên lòng mang hận ý, người này đi đến tìm Hoàng Mai với ý đồ muốn dằn mặt cô ấy cho thỏa cơn tức trong người, thật trùng hợp thay lúc này lại ngay lúc cô đi vứt xác.

Thấy Hoàng Mai mang theo một cái túi đen biểu hiện sợ sệt quá mức, người cảnh giác sinh nghi bèn muốn kiểm tra cái túi, hiển nhiên Hoàng Mai không chịu, hai người giành giật kết quả sức Hoàng Mai không đấu lại nên bị người cảnh sát đẩy ra, chiếc túi thì bị anh ta giữ lấy trong tay.

Mở túi xem bên trong có gì, khi thấy trong đó là một bàn tay người làm người cảnh sát bị dọa sợ đến ngã lăn ra mặt đất.

Hoàng Mai thấy chuyện bị lộ nên theo bản năng quay người bỏ chạy, người cảnh sát sau khi hoàn hồn thì đuổi sát theo sau nhưng không kịp.

Đáng tiếc Hoàng Mai chạy ngay vào lối cụt, nhìn bức tường chắn trước mặt cô ấy liền muốn quay đầu chạy đường khác, vừa khóe lúc này người cảnh sát đã đuổi tới nơi.

Người cảnh sát không hề nghĩ ngợi mà dùng chân đá vào bụng Hoàng Mai, anh ta đẩy cô xuống đất tiếp tục dùng chân liên hồi đá vào người cô ấy, miệng thì mắng nhiếc không ngừng, sau khi hả cơn giận người cảnh sát ngồi xuống muốn trói Hoàng Mai lại nhưng không có gì để trói nên đứng lên đi tìm thứ gì có thể dùng được ở quanh đây.

Hoàng Mai khi này cả người bầm dập, toàn thân đau nhức nhưng ánh mắt cô luôn nhìn chằm vào chỗ dưới đất, ở đó có một cây súng lục, chính là lúc người cảnh sát đánh cô đã vô tình làm rơi, lợi dụng lúc người cảnh sát đang loay hoay tìm đồ để trói mình, cô đã nhanh bò tới thành công nhặt được cây súng lên, tay rung rẫy cô mở chốt an toàn nhắm vào đối phương.

Người cảnh sát loay hoay không tìm được cái gì để trói người nên định tháo dây nịt để trói kẻ sát nhân thì linh tính mách bảo nguy hiểm nên quay nhanh người ra đằng sau, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ vang, một cảm giác đau mãnh liệt từ bụng truyền đến, anh ta ngẩn người không tin bản thân đã trúng đạn, nhìn xuống lại thấy máu ở phần bụng đang không ngừng chảy.

Người cảnh sát vô thức đi tới phía trước thì nghe thêm một tiếng súng vang lên, anh ta ngã quỵ, hơi thở dần yếu, mặt đầy vẻ không tin nổi, ngay khi này một tiếng súng lại vang lên trong bóng tối tại lối nhỏ vắng người, viên đạn đi qua ngay đầu, người cảnh sát ngã sấp xuống nền đất lạnh giá, hơi thở hoàn toàn tắt hẳn.

Hoàng Mai ý thức được mình đã giết thêm một mạng người, cô đau khổ dằn vặt đem họng súng bỏ vào miệng, tay run lên từng cơn nhưng mãi cô cũng không dám bóp còi, nước mắt lăn dài Hoàng Mai cuối cùng không làm được, cô lấy điện thoại trong túi ra nhìn vào trong danh bạ khi thấy số của một người đề tên ‘Vinh’ thì nhấn gọi.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025