Chương 96: Một vị khách khả nghi

27/04/2025 10 8.3

Chiều về, sau khi xong tiết học phụ đạo Chi ra trước cổng trường chờ xe thì Hoàng đi xe đạp điện ra niềm nở mời Chi lên xe để hắn chở về, hiển nhiên Chi nào dám để người mới quen chở mình nên đã nhã nhặn từ chối, Hoàng thấy người ta không muốn đi cũng không gượng ép mà nói mấy lời khách sáo rồi rời đi.

Trên đường đi về mặt Hoàng hầm hực tức giận, qua một lúc hắn như nghĩ ra cái gì đó mà lè lưỡi liếm môi, một mặt dâm tà hiện rõ, khi này đột nhiên có một chiếc xe máy bỗng tiến nhanh tới phía trước chặn đầu làm hắn bàng hoàng.

Hoàng còn chưa kịp nói gì thì một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen chạy đến, sau đó một đám người đi ra, bọn họ chuyên nghiệp người tới bịt miệng, người khống chế tay chân, hắn còn không kịp phản ứng thì đã bị thô bạo lôi lên chiếc xe bảy chỗ kia.

Xe ô tô bảy chỗ lăn bánh chạy, chiếc xe máy chặn đường cũng chạy, mà xe đạp điện của Hoàng đã có một người nhanh leo lên thay hắn kéo ga lái đi, trong phút chốc mọi thứ đều trở nên yên lặng, làn gió mát dịu nhẹ nhàng thổi tới, khung cảnh bình yên quá đỗi khiến người ta không tài nào liên tưởng tới được nơi này mới đây thôi là hiện trường của một vụ bắt cóc.

Ngày hôm sau, Chi đi học như thường lệ chỉ là người bạn đồng học cô mới quen đã xin chuyển trường, nghe đâu gia đình của bạn ấy gặp vấn đề về tài chính, nợ nần với bọn xã hội đen rất nhiều tiền.

Người bạn mới nhiệt tình lại hài hước cô còn nghĩ rằng hai người có thể trở thành bạn thân, bất quá cô chỉ có chút tiếc nuối dù gì cũng không quá thân thiết.

Tại trong căn hầm Trần Phán vừa nhìn Chi trong màn hình vừa vỗ tay hỏi: “Abel, kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ trong lớp học của con bé chưa?”

“Toàn bộ đã kiểm tra, không có bất thường.” Một giọng máy móc vang lên.

Trần Phán chống cầm suy tư, sau hạ lệnh: “Tăng phạm vi bảo hộ, ta không muốn bất kì ai ngoài người của chúng ta có thể tiếp cận gần đến con bé.”

“Tuân lệnh!”

Ngẫm nghĩ một chút Trần Phán cảm thấy như vậy đã đủ tốt rồi nên hài lòng gật đầu, chỉ có Khả Như bên cạnh hơi run lên, cô thấy thật là đáng thương cho Chi nhưng cô chẳng thể làm gì khác, đây là quyết định của chủ nhân ai có thể can dự.

Nghĩ đến Chi, Khả Như liền nghĩ đến mấy người hàng xóm xung quanh nhà, cô thấy kì quái nên lên tiếng hỏi: “Chủ nhân có thấy mấy người hàng xóm chung quanh rất lạ mặt không?"

“Ồ!” Trần Phán nhếch môi thú vị hỏi: “Lạ mặt thế nào?”

Khả Như nghĩ ngợi một chút, hàng lông mày khẽ cong đáp: “Bọn họ không phải là hàng xóm trước kia, họ còn hay liếc nhìn vào nhà của chúng ta nữa, Khả Như cảm thấy mấy người đó rất đáng nghi."

Trần Phán nghe vậy nụ cười trên môi càng thêm đậm, nói: “Hiển nhiên không phải hàng xóm cũ rồi, tất cả đều đã được thay mới.”

Nghe Trần Phán nói Khả Như không hiểu, phải mất một lúc cô mới mở to hai mắt kinh ngạc: “Chủ nhân, họ là_” Khả Như chưa nói hết câu đã nhìn thấy Trần Phán giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng, Khả Như thấy thế cả người đều rùng lên.

Qua hơn một tháng, tiết tấu sinh hoạt của hai người không hề có gì thay đổi, thường ngày hết ăn ngủ rồi lại giám sát, lâu lâu Trần Phán dẫn Chi đi siêu thị mua sắm tiện thể mang Khả Như theo luôn, nhưng nhìn chung tất cả đều rất ổn, cũng rất nhàm chán.

Trần Phán nằm trên giường mở điện thoại lướt nhẹ xem tin tức trên đó, lúc này Khả Như cảm thấy uể oải, mệt nhòa nhìn hắn nói: “Chủ nhân, không bằng người giao nhiệm vụ mới cho Khả Như đi, ở đây nhìn mấy cái màn hình miết Khả Như nhức đầu lắm rồi.” Một tháng nay cô cứ ở lại đây, không chơi game thì cũng là nhìn vào màn hình lạnh giá không tí cảm xúc trước mặt khiến cô phát ngấy.

Nghe lời đề nghị của Khả Như, Trần Phán bắt đầu suy xét, cuối cùng thở ra lắc đầu lớn giọng bảo: “Ngươi tiếp tục giám sát , đừng có lơ là.”

Thật ra so với Khả Như hắn nản cũng chẳng kém nhưng hắn có thể làm gì được đây, một tháng nay không có một người khách nào tìm tới hắn nhờ giúp đỡ thì hắn biết giao cho cô nàng làm chuyện gì, theo hắn thấy khả năng cao là kế hoạch thanh trừ đã bắt đầu nên mới không có ai tìm tới hắn như thế, tình trạng ế ẩm e rằng sẽ còn kéo dài, bất quá như thế cũng tốt hắn sẽ có nhiều thời gian lo chuyện của Chi hơn.

Trần Phán cảm thấy vấn đề không quá nghiêm trọng chỉ có Khả Như là không nghĩ vậy, cô nàng mệt mỏi nằm dài trên bàn, cả người trông rất thiếu sức sống, ánh mắt ngó nghiêng lâu lâu thầm oán liếc trộm Trần Phán, khi Trần Phán nhìn qua cô nàng liền nhanh dời mắt qua chỗ khác.

Thấy Khả Như chán nản quá đỗi Trần Phán bèn lên tiếng: “Ngươi chơi game đi, không cần nhất thiết phải trông chừng liên tục đâu.”

Khả Như nghe thế lại không vui chỉ lắc tay biểu thị không hứng thú, Trần Phán định khuyên thêm mấy câu cho cô nàng phấn chấn lại tinh thần thì Khả Như chợt động, cô nàng bật dậy hào hứng chỉ tay về phía màn hình bay lượn tới chỗ hắn lớn giọng lên tiếng: “Chủ nhân có người đến.”

Trần Phán nghi hoặc chống tay ngồi lên, theo tay Khả Như nhìn vào một cái màn hình chỉ thấy ở đó có một người đàn ông đang đứng nhìn vào tấm danh thiếp rồi lại nhìn xung quanh như đang tìm hướng để đi.

Khả Như sau khi qua cơn kích động, lại nhìn kỹ vào người đang đến kia lẩm nhẩm: “Người này trông khá quen mặt.”

“Ừ! Rất quen mặt.”

Trần Phán nghĩ một chút liền nhớ ra, đây là người mấy tháng trước hắn mượn nhờ thân xác để tra án, hèn gì người này trông quen mắt đến thế, tên của đối phương hình như là Cao Minh.

Cũng chẳng lâu lắm Cao Minh tìm đến nơi, tiếng gõ cửa vang lên, Trần Phán liền sửa sang lại quần áo rồi đi ra tiếp khách, vị khách duy nhất trong tháng này có lẽ sẽ là vị khách duy nhất trong những tháng tiếp theo nên Trần Phán đón tiếp rất chu đáo.

Mời người vào nhà, đích thân Trần Phán chuẩn bị trà nước lên, sau đó mặt giáp mặt với đối phương, khi này Trần Phán cảm nhận được mùi máu thoang thoảng trong bầu không khí khiến hắn khẽ nhíu hàng lông mày, bộ dáng thì lạnh nhạt không được nhiệt tình như lúc nãy nữa, không nói nhiều lời trước xòe tay đánh mắt ra hiệu muốn xin lại cái danh thiệp.

Cao Minh không hiểu ý, thấy Trần Phán đưa tay thì mặt mày không mấy tình nguyện lấy một cái phong bì dày cộm đặt lên tay hắn.

Cầm trong tay phong bì, cảm nhận cái độ dày của xấp tiền bên trong Trần Phán rất không nỡ nhưng vẫn trả lại cho Cao Minh rồi nói rõ: “Xin trả lại cái danh thiếp.”

Quy tắc của hắn là không nhận tiền trước khi việc hoàn thành, đồng thời sẽ thu lại danh thiếp nếu cần thiết, tất nhiên bây giờ là lúc cần thiết đó.

Cao Minh ngượng ngùng thu phong bì về, sau đưa danh thiếp qua, lấy lại tấm danh thiếp nhìn vào hình cánh cổng trên đó đã phai màu đi gần hết Trần Phán lại càng thêm phần lạnh nhạt hơn, hắn hỏi thẳng luôn vào vấn đề chính: " Anh cần giúp gì?"

Cao Minh mặt mày buồn bã, do dự không trả lời mà lên tiếng hỏi lại: “Trần đại sư có thể giúp tôi chuyện này không?”

“Anh cứ nói vấn đề của mình đi.” Trần Phán bắt chéo chân chuẩn bị lắng nghe.

“Mong thầy có thể cho tôi xin ý kiến, tôi không biết có nên, có nên giết, giết cô ấy hay không?” Cao Minh ngập ngùng hỏi, mặt hiện rõ lên sự bối rối, do dự lẫn ân hận.

Trần Phán nghe đến ‘giết' thì trầm mặc, chuyện đời cái gì cũng có thể xảy ra, bây giờ lại có người nhờ hắn đi tư vấn có nên giết người hay không, hắn giờ nên nói cái gì mới đúng đây, bình thường hắn sẽ nói ‘không' nhưng chuyện e rằng còn có ẩn tình khác.

“Nói rõ xem nào, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Trần Phán hỏi.

Cao Minh cười khổ một tiếng, sau kể rõ sự tình.

Mọi chuyện phải nói đến từ nửa tháng trước, khi đó có một cô gái bất hạnh tan làm đi về nhà thì bị bốn tên côn đồ cưỡng hiếp, mang theo đau đớn cô gái đi đến đồn công an báo án, kết quả cảnh sát lại không tin vào lời của cô gái, còn bảo cô mặc quần bó sát người như vậy là đang muốn câu dẫn đàn ông.

Cô gái uất ức trở về nhà, vừa mở cửa lại thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế, người này chính là một trong bốn kẻ đã hãm hiếp cô gái hồi nãy, tên đó mặt mày hối hận lên tiếng xin lỗi còn thành tâm trả lại túi xách.

Cô gái hận ý lên cao nhưng vẫn kiềm chế, lắp bắp nói bảo người cút khỏi đây, thế mà đối phương không biết liêm sỉ, mất hết tính người lại không chịu đi ngược lại còn đè người con gái lên giường muốn lần nữa làm nhục người ta.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025