Chương 95: Hoàng
27/04/2025
10
8.3
Trần Phán đăm chiêu một hồi sau đột nhiên nhìn Chi hỏi: “Mấy món trên bàn là mẹ em dạy em nấu sao?”
Chi lắc đầu có chút hồi ức buồn bã đáp: “Mẹ em hay nấu mấy món này nên em học trộm được.”
Nghe vậy Trần Phán càng thêm đăm chiêu cảm xúc vui buồn đan xen hiện rõ lên trên gương mặt, thấy thần thái của Trần Phán như thế Chi không nhịn được hỏi: “Anh và mẹ của em thật ra là có mối quan hệ gì vậy”
Trước lúc mẹ cô qua đời tất cả dặn dò đều liên quan đến người trước mặt, mà người ta đối với mẹ cô trông cũng rất tình cảm, giống như giữa hai người có mối quan hệ rất thân thiết.
“Quan hệ gì sao?” Trần Phán cười lên tự giễu: “Nói ngắn gọn ta nợ mẹ em, nên giờ phải trả nợ.”
Trần Phán không nói rõ Chi đương nhiên không tin, cô lưỡng lự một chút sau nói ra phán đoán của mình: “Anh là con riêng của mẹ em sao, hai chúng ta là anh em cùng mẹ khác cha?”
Nghe Chi hỏi Trần Phán bật cười: “Bớt coi phim lại đi.” Nghĩ nghĩ hắn nói thêm: “Tuổi của ta còn lớn hơn tuổi của mẹ em đó.”
Lần này đến Chi cười lên, người trước mặt, mặt mày trẻ trung, tuổi chừng hai mấy là cùng đâu ra hơn được mẹ cô.
Trần Phán thấy Chi không tin cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi đó chuyên chú ăn cơm, bữa cơm hôm nay hắn rất muốn ăn hết.
Cơm nước xong xuôi Trần Phán định dọn lại bị Chi nhanh tay hơn chủ động dọn trước, Trần Phán cũng không ngăn cản, hắn ngồi ở đó chờ đến khi Chi rửa xong chén dĩa thì mới ngoắc cô ấy qua ngồi xuống rồi hỏi: “Năm nay em lên lớp 12 phải không? Chuyện học hành như thế nào rồi?”
Chi cúi đầu lúng túng, yên lặng mất một lúc sau mới lên tiếng đáp: “Em nghỉ học rồi.”
Trần Phán đối với câu trả lời này không mấy ngạc nhiên, thật ra hắn đã biết từ trước, hỏi ra chỉ để tạo chủ đề nói chuyện.
“Vậy em có muốn đi học lại hay không?” Trần Phán hỏi.
“Chuyện này_” Chi ngập ngừng không trả lời, nếu nói muốn đi học lại hay không thì tất nhiên là cô muốn, bất quá muốn thôi là không đủ, cô đã xin nghỉ ở trường cũ giờ sao vào học lại được, nhưng đây chỉ là thứ yếu quan trọng nhất vẫn là cô không có tiền, đến việc ăn ở hiện tại còn phải nhờ vào một người lạ nói gì đến việc đi học.
Trần Phán nhìn nét mặt Chi lờ mờ đoán được suy nghĩ của con bé nên nói: “Em không cần lo về vấn đề tiền bạc đâu, thật ra khi xưa anh nợ mẹ em rất nhiều đến nay còn không thể trả hết được, giờ anh sẽ trả cho em, em không cần ngại, cũng không cần cảm thấy mắc nợ gì cả.”
Chi biết người đối diện đang nói lời an ủi vì thế lắc đầu định lên tiếng, nhưng môi lấp máy còn kịp nói gì đã bị Trần Phán đưa tay lên miệng ra hiệu giữ yên lặng, sau lại húp một ngụm nước rồi nói thêm: “Anh có quen với một thầy hiệu trưởng trường cấp ba, sau khi nhờ vã người ta đã đồng ý giúp đỡ, nếu như không có gì thay đổi thì ngày mốt em có thể đến trường đi học lại.”
Chi cắn nhẹ môi dưới phân vân một chút, sau định lên tiếng từ chối: “Em cảm ơn anh, nhưng_” Nói đến giữa chừng lại bị Trần Phán cướp lời: “Quần áo, sách vở, cặp sách anh đã cho người chuẩn bị mai họ sẽ đem qua, em xem còn thiếu thứ gì thì báo lại cho anh, anh sẽ cho người chuẩn bị”
Dứt lời Trần Phán đứng lên rời đi, trước khi xuống lại tầng hầm hắn bồi thêm một câu: “Nếu em cảm thấy mắc nợ anh thì càng nên học hành chăm chỉ vào, chỉ có như thế tương lai em mới có đủ khả năng trả hết số nợ đó.”
Nghe mấy lời này thần sắc Chi trở nên phức tạp trong đó có vài phần xoắn xuýt, bất lực, phải mất một lúc sau gương mặt kia mới thả lỏng ra, gương mặt như cam chịu lại giống như buông xuôi.
Đứng lên trở lại phòng mình Chi tiếp tục công việc sắp xếp đồ đạc còn đang làm dở, khi nhìn thấy bức ảnh của hai mẹ chụp chung cô ấy liền ôm nó vào lòng, mắt ươn ướt nhỏ giọng thì thào: “Con nhớ mẹ lắm.”
Trần Phán ở trong căn hầm nhìn lên màn hình thấy cảnh này thì cũng nhỏ giọng thì thào: “Ta cũng rất nhớ em.” Sau đó hắn lấy điện thoại của mình ra gọi qua một đầu số lạ, đợi đến khi bên kia bắt máy hắn liền lên tiếng hạ lệnh: “Triển khai kế hoạch A đi.”
Qua hai hôm sau, mọi chuyện không có gì biến đổi Trần Phán tiễn Chi đến đầu hẻm đưa Chi lên tới tận xe taxi để chở người đến trường, còn bản thân hắn thì ở lại đi vào trong nhà xuống lại căn hầm.
Khả Như thấy Trần Phán xuống thì không kiềm được nghi hoặc, hỏi: “Thật sự không cần Khả Như đi theo sao?” Khả Như thật không hiểu, đã bảo theo dõi 24/24 sao giờ lại thả đi, cô trước đó đã tình nguyện yêu cầu đi theo sau nhưng lại bị từ chối, càng nghĩ Khả Như càng thấy mơ hồ, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của chủ nhân.
Trần Phán khẽ nhếch môi đối với câu hỏi của Khả Như hắn không trả lời lời mà vỗ tay hai cái, sau bảo: “Abel chuyển cctv qua chỗ trường học.”
Theo tiếng hô của hắn các màn hình giám sát liền thay đổi, khung hình chuyển cảnh qua khu trường học, hình ảnh lớp học, căn tin, sân trường, nhà kho, chỗ để xe hiện lên rõ mồn một.
Khả Như kinh ngạc thán phục cảm thán một câu: “Chủ nhân thật lợi hại!" Mà không hề để ý thấy ánh mắt của Trần Phán nhìn về cô lúc này thâm sâu như đáy hồ, vạn trượng dương quang đều không chiếu lộ thanh sắc.
Chi rất quan trọng không thể để xảy ra bất trắc, chừng này mấy cái máy quay lén không đủ để hắn an tâm, nếu để Khả Như đi theo sẽ ổn hơn rất nhiều, bất quá Khả Như không đáng tin cậy, không thể giao phó nhiệm cho cô nàng được, huống hồ hắn còn không quên Khả Như từng là màu đỏ vô cùng nguy hiểm, nay trông hiền lành thế thôi ai biết tương lai chuyện gì sẽ xảy ra, về lâu về dài vẫn là để bên người mới là phương án tốt nhất.
Khi Trần Phán và Khả Như quan sát cttv thì Chi bên này hai tay đan xen trong lòng hồi hộp vô cùng, lần đầu quay lại trường lớp chút ít lo lắng là không thể tránh khỏi, trong lúc cô tự nhủ sẽ không sao, sẽ không sao thì cảm nhận được có người đang nhìn lén mình nên ngước lên, thông qua kính chiếu hậu trong xe cô thấy người tài xế nãy giờ đang nhìn chằm vào cô.
Mày liễu khẽ nhíu, Chi thấy người tài xế bất thường nhưng không rõ bất thường ở đâu, khi nhìn kĩ khuôn mặt bác tài qua gương cô liền sực nhớ, đây không phải là người mấy hôm trước đã chở cô trong lần chuyển nhà đó sao.
Người tài xế lái xe mắt liếc qua liếc lại liên tục, khi thấy Chi thông qua gương cứ nhìn chăm chăm vào mình thì lòng bàn tay ướt đẫm lên mồ hồ, anh ta nhắc tay khỏi vô lăng chỉnh lại gương chiếu hậu xoay đi hướng khác rồi nói: “Chiều về cháu cứ đứng ở trước cổng trường chú sẽ qua đón.” Người tài xế tìm chủ đề để cho Chi phân tâm.
Chi không hiểu, ngẩn người hỏi: “Ý chú là sao?”
Người tài xế cười trừ: “Cậu Trần đã đưa tiền để chú đến đón cháu rồi, nên cháu cứ đứng chờ đừng đi đâu lung tung.”
“À, vậy làm phiền chú rồi,” Chi hiểu ra gật đầu, người tài xế thấy thế thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng khi này Chi lại hỏi: “Sao chú biết cháu sẽ về vào lúc chiều?”
Bị hỏi người tài xế liền trầm mặc, tay thì khẽ run, mất một lúc sau anh ta mới gượng gạo cười lên đáp: “Là cậu Trần nói, mà từng nói chuyện với chú nữa để chú tập trung lái xe.”
“Vâng!”
Nghe Chi đồng ý người tài xế lại lần nữa thở ra, sau đưa tay xuống ống quần lau lau đi vệt mồ hôi đã ướt đẫm trong lòng bàn tay.
Xe taxi đưa Chi đến trường, cô bỡ ngỡ không biết làm gì thì được người bảo vệ trẻ tuổi hướng dẫn đến phòng giáo vụ, ở đây cô biết được lớp mình học là lớp 12A3 thấy chủ nhiệm là thầy Tùng.
Khi thấy thầy Tùng, Chi liền sững sờ, người này không phải ai xa lạ đây là chủ nhà mấy hôm trước còn hung hăng bắt cô chuyển đi.
Thầy Tùng xuống là tới đón cô đi nhận lớp, trước khi tới lớp học thầy Tùng cười cười năn nỉ cô không nên nói chuyện hôm bữa cho ai biết, cô cũng không muốn tạo thêm rắc rối nên sảng khoái đáp ứng, sau đó cô đến nhận lớp được xếp chỗ ngồi, buổi học đầu tiên sau khi trở lại cũng nhanh chóng được bắt đầu.
Vào giờ ra chơi mọi người trong lớp rất thân thiện qua chào hỏi, có người còn rủ cô đi xuống căn tin uống nước, nhưng cô không đi, cô cần xem lại những bài giảng tiết trước, cô có nghe có ghi mà chẳng hiểu gì hết.
Ngay khi cô đang định xem lại bài vở thì một nam đồng học đi tới, anh ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi: “Chào bạn, mình tên Hoàng cũng là học sinh mới chuyển trường giống như bạn vậy.”
Chi bị chen ngang thì không vui, bất quá vì phép lịch sự nên vẻ mặt cô vẫn tươi cười đáp lại: ”Mình tên Lâm Chi!”
“Bài giảng hôm nay Chi có chỗ nào không hiểu hay không, để mình chỉ cho.” Hoàng nở một nụ cười đầy tỏa nắng lên tiếng muốn giúp đỡ.
Chi nghĩ ngợi một chút sau không từ chối mà đem sách ra hỏi mấy chỗ mình không hiểu, dẫu sao cô giờ cũng cần người chỉ bài.
Hoàng nhiệt tình chỉ bài, Chi chăm chú lắng nghe, sau hết giờ ra chơi Hoàng đi về chỗ của mình, chỉ là trên khóe môi hắn bây giờ cong lên, mặt hiện rõ vẻ gian trá, không còn hiền lành được giống như khi nãy.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan