Chương 94: Ngôi nhà thay đổi

27/04/2025 10 8.3

Trần Phán chột dạ không dám nói thêm gì mà Chi lại ngại ngùng không biết bắt chuyện như thế nào, bầu không khí trong xe cứ thế yên lặng đến khi xe dừng lại ở chỗ đầu hẻm.

Bước xuống xe Trần Phán dẫn đường đưa Chi tới trước nhà, khi thấy ngôi nhà trước mặt Chi ngạc nhiên vô cùng, theo cô thấy người bên cạnh hào phóng, trông dáng vẻ rất có tiền không ngờ nhà ở lại như thế cũ kĩ, cô không có ý gì chê bai nhưng ngôi nhà nhỏ như thế ở hai người hình như có chút không tiện.

Nhìn sắc mặt Chi, Trần Phán khẽ nhếch môi khi này xe tải chở đồ tới nơi, Trần Phán thấy thế trước kêu bọn họ dỡ đồ đem vào trong, tiện thể dẫn Chi vào xem một lượt.

Ở trong nhà chẳng còn bừa bộn như xưa, giờ nó sạch sẽ gọn gàng, nội thất trang trí tinh xảo nhìn là biết giá thành không rẻ, trong đây cũng không còn trên dưới như một nay từng lối được phân chia bởi vách ngăn, từng phòng chia ra rõ ràng, bất quá đây không phải là thay đổi lớn nhất trong ngôi nhà này, thay đổi lớn nhất chính là lối cầu thang được làm tinh tế nhưng nó không phải nối lên trên mà lại nối thẳng xuống dưới, nối xuống một căn hầm.

Trần Phán chỉ đám người đưa đồ vào một gian phòng xong thì đuổi người đi, sau dẫn Chi vào bên trong nói: “Phòng này giờ sẽ là của em.”

Chi đứng trong phòng ngó nghiêng thấy không đúng, ở đây thật quá mới, hơn nữa cả phòng sơn toàn màu hồng, ga giường cũng là màu hồng phấn cánh sen nữ tính, kiểu nào cũng thấy nơi đây như dành riêng cho con gái ở.

Chi nghi ngờ dùng ánh mắt dò xét nhìn Trần Phán đứng ở cửa, hỏi: “Phòng này lúc trước là phòng của bạn gái anh à?”

“Không, tôi không có bạn gái.”

“Vậy trong nhà có người khác sao?”

“Trong nhà chỉ có mình tôi là người sống, giờ có thêm em nữa là hai người” Trần Phán ăn ngay nói thật trả lời.

Chi gật đầu coi như hiểu lòng thì không hiểu, rồi đi lại chỗ tủ quần áo, đây là loại tủ quần áo kèm bàn trang điểm đi chung với nhau, nhìn vào bàn trang điểm Chi trông thấy ở trên đó có phấn son con gái thường hay dùng, từ nhãn hiệu cô nhận ra chúng đều là mặt hàng đắt tiền, không dám đụng chạm lung tung Chi qua mở cửa tủ ra xem thì không ngoài dự đoán trong đó đều là áo quần của phụ nữ.

Thấy vậy Chi không nhịn được quái dị nhìn Trần Phán như muốn xin hắn cho một lời giải thích.

Trần Phán chấp tay lên miệng hắng giọng rồi tự nhiên nói: “Mấy món đồ này từ giờ sẽ là của em, không cần nghĩ nhiều, cũng đừng nghĩ nhiều, bây giờ em còn có vấn đề gì khác nữa không?”

“Không có vấn đề.” Ngoài miệng nói là vậy trong lòng lại cảm thấy vấn đề rất lớn nhưng người ta đã giúp cô rất nhiều nên không tiện nói, có điều cô cảm thấy nên nhanh chóng tìm chỗ trọ mới thì vẫn hơn.

Trần Phán nhìn cái là đoán được Chi đang nghĩ gì bất quá hắn không quan tâm, trước nói: “Em ở lại dọn dẹp, anh ở dưới tầng hầm có gì không biết cứ tới gọi.”

Nói xong Trần Phán rảo bước rời đi, tới chỗ cầu thang đi xuống đến nấc thang cuối cùng có một cánh cửa, vặn khóa cửa tiến vào trong, ở trong đèn điện sáng trưng, trong đây không gian không lớn, đồ vật cũng chẳng có nhiều, càng không có gì có giá trị.

Trần Phán xuống căn hầm liền ngả lưng nằm trên giường thở dài mệt mỏi, mấy ngày nay chuẩn bị không ít thứ, đụng độ không ít người khiến hắn đuối sức.

Khi Trần Phán đang nằm nghỉ ngơi thì Khả Như theo sau bay vào trong, mắt nhìn chằm hắn thản nhiên hì hì nói: “Chủ nhân có sở thích thật lạ, lại thích_” Nói đến đây Khả Như tủm tỉm cười, sau lại không chịu nổi mà ôm bụng cười phá lên, cười đến nửa ngày cũng không ngừng được.

Trần Phán một mặt đen lại, bất quá thấy Khả Như tươi tắn hẳn lên hắn liền an tâm, Khả Như buồn nhanh vui càng nhanh, cô nàng trước giờ là vậy hắn không để ý nhiều mà lên tiếng hỏi thẳng vào chuyện chính: “Mấy hôm nay bên con bé có chuyện gì xảy ra không?"

Khả Như cố nhịn cười, khổ một nỗi không được nên chỉ đành lắc đầu thay cho câu trả lời, Trần Phán thấy thế sắc mặt càng xấu, ghì giọng bảo: “Yên lặng!”

Trần Phán thật không vui, sắc mặt nghiêm nghị ẩn ẩn có chút giận khiến Khả Như không dám cười nữa, mặt cũng dần nghiêm chỉ là khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, môi có phần mím chặt, âm thanh khúc khích nhỏ yếu vẫn còn vang lên.

Nhìn cái mặt đỏ bừng kia Trần Phán càng giận, bảo: “Nghiêm túc đi!” Dứt lời hắn bất lực vỗ tay hai lần sau hô: “Abel, khởi động cctv.”

Theo tiếng hô của Trần Phán mặt tường phẳng trơn liền tách ra, mấy cái màn hình lớn bị đẩy trồi ra bên ngoài, trong màn hình hiển hiện lên khung cảnh của toàn bộ căn nhà, thậm chí trong căn hầm này cũng có.

Khả Như thật sự nghiêm túc lại, nhìn vào những hình ảnh chiếu ở đây ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhân, trong nhà chúng ta từ khi nào toàn máy quay lén vậy?”

“Mấy hôm nay ta đâu có ở không.” Trần Phán có phần tự hào đáp.

Nghe Trần Phán trả lời Khả Như ẩn ý cười lên, sau lại hỏi tiếp: “Nhưng sao gắn nhiều như thế làm gì?” Khả Như không hiểu, nhà có mấy người gắn nhiều máy quay làm gì cơ chứ, trông thế này thật rất biến thái.

“Tất nhiên để giám sát.” Nói đến đây Trần Phán nghiêm túc đưa mắt nhìn Khả Như bảo: “Từ giờ khi ta ngủ ngươi phải thay ta chú ý giám sát con bé, nếu có chuyện gì bất thường nhất định phải báo cáo lại ngay.”

“Chủ nhân, như vậy không phải hơi quá sao, em ấy đâu còn nhỏ, giám sát nghiêm ngặt quá sẽ không tốt cho sự phát triển tâm sinh lý của em ấy sau này đâu.” Hết quay lén rồi kêu cô theo dõi, còn là theo dõi liên tục, đây là quá mức không cần thiết.

“Không, ngươi không hiểu, bắt buộc phải dám sát con bé 24/24 tuyệt đối không được lơ là.” Trần Phán đưa mắt nhìn Chi trên màn hình, sắc mặt đầy ngưng trọng: “Nhất là vào khoảng thời gian này không được phép có sai sót.”

Nhìn sắc mặt Trần Phán, Khả Như kinh ngạc, trước giờ chủ nhân đều một mặt bất cần, không thì lạnh nhạt chưa với một ai lại cho biểu cảm như thế, Khả Như hiếu kì vô cùng, cô rất muốn hỏi rõ nguyên do nhưng cô lại không hỏi, cô biết nếu chủ nhân muốn nói đã nói từ lâu, không muốn nói có ép cũng không có tác dụng.

Trần Phán ngồi đó nhìn màn hình giám sát một hồi sau thở dài, ngữ khí mềm mỏng nói: “Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, điện thoại của ngươi ở trên cái bàn kia kìa.” Vừa nói Trần Phán vừa chỉ về cái bàn kế bên.

Khả Như nghe vậy không nghĩ nhiều nữa đi qua lấy điện thoại lên chơi game, Trần Phán nhàm chán ngả lưng nghĩ ngợi lung tung, một lát sau hai mắt nặng trĩu hắn bất tri bất giác ngủ mất từ khi nào không hay.

Trong cơn mê ngủ Trần Phán cảm thấy nguy hiểm, có thực thể lại gần mình nên bật người dậy theo bản năng sờ tay vào túi, khi chuẩn bị lấy dao găm ra thì đột nhiên ngừng động tác, thực thể tiếp cận hắn là Khả Như.

Trần Phán lúc này mơ màng không vui hỏi: “Chuyện gì?”

“Chủ nhân, em ấy đang đi xuống đây kìa.” Khả Như chỉ chỉ về Chi đang đi xuống cầu thang trên màn hình nói.

Thấy Chi đã đến trước cửa Trần Phán vội vỗ vỗ tay hô: “Abel!” Theo đó màn hình trên tường thu lại, trong chốc lát nơi đây lần nữa trở thành một gian phòng tầm thường, không có gì đáng chú ý.

Lúc này Chi cũng đã đến nơi, tiếng ‘cốc cốc' vang lên, Trần Phán đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn vào Chi ở bên ngoài hắn nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“À, em đã nấu cơm rồi_” Chi chỉ tay hướng lên trên ngập ngừng nói, ý muốn bảo Trần Phán lên ăn cơm.

Trần Phán giật mình hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Đã một giờ chiều rồi.” Chi đáp.

“Trễ vậy sao, ta ngủ quên mất.” Trần Phán vỗ mặt cho tỉnh ngủ rồi theo Chi đi lên phía trên, tới chỗ bàn ăn hắn thấy trên bàn có mấy món, tuy đơn sơ có điều chúng đều là món hắn thích, nhìn một chút mắt hắn có phần nhíu lại.

Ngồi xuống ghế, lấy đũa gắp món trứng cuộn trên bàn lên Trần Phán định ném thử , bất quá khi gần đưa vào miệng thì dừng lại, nghĩ một chút hắn trước hỏi: “Mấy món này em có thêm gia vị đặc biệt gì vào không?”

Chi ngẩn người, đáp: “Chỉ có muối và bột nêm thôi.”

Trần Phán nghe vậy yên lòng, hắn sợ lại như Khả Như cho thêm mấy thứ linh tinh vào thì khổ, đem thức ăn cho vào cảm nhận hương vị trong khoang miệng ánh mắt hắn liền hiện lên vẻ đăm chiêu.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025