Chương 93: Dọn nhà

27/04/2025 10 8.3

Từ trong cơn mê mang tỉnh lại Thu Thủy chậm rãi mở mắt, hai mắt nhìn chằm lên trần nhà, những gì cô thấy trong đó thật khó để mà tiếp thu được hết, cô đã bị giết, không chỉ cô rất nhiều người đã bị giết, sau khi cô chết sẽ càng có thêm nhiều người khác bị giết hơn.

Những thứ đó là gì? Cô gái kia là ai? Những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu làm cô không tài nào ngủ tiếp được.

Chống người ngồi dậy Thu Thủy đi lại chỗ bàn lấy trong hộc tủ quyển nhật kí cô hay viết ra rồi bắt đầu ghi chép tất cả những gì cô đã nhìn thấy, dù không biết cảnh tượng đó là thực hay mơ, bất quá hiện tại nó chẳng còn quan trọng nữa vì cô cảm thấy bản thân phải ghi chép lại, chúng sẽ giúp ích cho cô trong tương lai, cô không rõ vì sao lại cảm thấy như thế chỉ biết rằng đây là điều cô nên làm mà thôi.

Ghi ghi được một hồi Thu Thủy dừng bút, nghĩ đến cuộc đối thoại của cô gái với bản thân cô trong thế giới đó, cô nhận ra nguyên nhân sự việc có lẽ là do một người nào đó rất quan trọng với cô gái đã chết, từ trên áo quần cô gái mặc trên người cô phán đoán người đó rất có thể là Trần Phán, anh ta và cô gái có quan hệ rất mật thiết, hơn nữa sau này anh ta sẽ chết.

Thu Thủy nghĩ tới nghĩ lui, sau lại đặt bút xuống vươn vai uể oải thở dài: “Sự việc như thế nào phải gặp lại hắn mới có thể rõ được.”

Ở một diễn biến khác, Trần Phán sau khi giải quyết đám cho vay nặng lãi thì quay lại nhà tang lễ, đem túi tiền thứ hai đưa cho Chi.

Nhìn vào số tiền trong túi Chi nhất quyết không muốn nhận, người trước mặt đã ra tay giúp cô, đã giúp cô trả nợ, tiền nợ còn chưa trả hết giờ sao có thể nhận thêm tiền của người ta được nữa.

“Nhận đi đừng ngại.” Trần Phán lên tiếng khuyên nhủ.

“Em cảm ơn anh đã giúp em, còn về phần số tiền này anh cất đi, em không thể nhận được.”

Thấy Chi như thế nhất mực từ chối, Trần Phán có phần thiếu kiên nhẫn, hắn tiến sát tới bắt lấy tay Chi, cậy mở các đầu ngón tay đem túi tiền nhét vào, khi Chi còn chưa kịp phản ứng lại với hành động bất ngờ của này Trần Phán đã gấp rút lui về sau, nhanh chóng xoay người cấp tốc bước đi, trong giây lát thân ảnh hắn liền biến mất.

Chi cầm túi tiền trong tay lại nhìn ra bên ngoài, cuối cùng thở dài chấp nhận nợ thêm một món ân tình, bất quá cô không định sẽ nhận không, cô sẽ cố gắng kiếm tiền rồi trả lại cho người ta, nắm chặt tay làm cái động tác quyết tâm rồi Chi quay vào bên trong.

Trần Phán đi được một đoạn khi không thấy người đuổi theo thì dừng bước chân, nghĩ ngợi một lát hắn bảo: “Ngươi theo trông chừng con bé mấy hôm đi.” Trần Phán vẫn rất lo lắng, dù bọn cho vay kia đã được giải quyết nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Trần Phán nói xong liền chờ, chờ hồi lâu lại không thấy Khả Như theo sau mình đáp lời thì nghi hoặc quay người nhìn qua, chỉ thấy Khả Như yên lặng đứng, đầu cúi thấp, thần thái có vẻ ảo não, Trần Phán không hiểu định hỏi, chợt nghe Khả Như nói: “Khả Như không muốn, Khả Như không muốn xa chủ nhân.”

Trần Phán nghe thấy vậy trầm mặc, không biết Khả Như nay lại giở chứng gì, hắn là muốn lên tiếng quở trách nhưng khi thấy khuôn mặt đượm buồn kia của cô nàng hắn lại nhịn xuống.

Đêm hôm thanh vắng, không khí yên tĩnh một người một thực thể đứng tại chỗ chẳng nói năng gì với nhau, không biết là qua bao lâu Trần Phán là người lên tiếng trước, hắn nhìn Khả Như nói: “Qua mấy hôm nữa ta sẽ qua đón.” Phớt lờ ý kiến của Khả Như, hắn để lại một câu vô tình rồi nhấc chân lên đi tiếp, bỏ mặt Khả Như đang buồn rầu ở đằng sau.

Khả Như vẫn đứng đó, đau thương hiện rõ trên nét mặt, đây là lần thứ hai trong ngày cô nói không muốn rời xa hắn, cũng là lần thứ hai trong ngày cô nhận được sự phớt từ người mà cô hay gọi là chủ nhân.

Đứng ở đó trong làn gió đêm Khả Như càng nghĩ càng cảm thấy ghen tị, cô ghen tị với Tuyết, cô ấy ra đi chủ nhân thương khóc, nếu cô ra đi chủ nhân sẽ khóc thương cho cô hay sao? Khả Như rõ ràng chắc chắn là không.

Cái ngày hôm đó, trong căn biệt thự khi cô bị thực thể huyết cầu kia siết chặt cô đã tỉnh lại, cô đã mong chờ chủ nhân sẽ vì cô dừng bước, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, thứ cô chờ được chỉ là một cái khựa chân trong giây lát, thật mỉa mai thay tất cả những gì cô làm chỉ đổi lại được một cái khựa chân từ hắn.

Cô từng mong quan hệ của cô và hắn sẽ có tiến triển, cuối cùng cô nhận ra chẳng có gì thay đổi cả, cô và hắn vẫn là chủ tớ, vẫn là quan hệ trên giao ước, nếu không có giao ước đó chỉ sợ rằng hắn sẽ chẳng thèm nhìn cô dù chỉ một cái.

Khả Như lòng đau sót, so với Trần Phán đau sót chẳng kém bao nhiêu nhưng khác với hắn Khả Như không thể khóc, chỉ có thể lẳng lặng quay về chốn cũ đi thực hiện nhiệm vụ chủ nhân giao cho.

Qua mấy ngày thời gian, sau khi Chi an táng cho mẹ mình xong thì nổ lực muốn kiếm tiền, có điều cô ấy không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể tiếp tục làm công việc quen tay nhất, đó là đi bán hủ tiếu dành dụm từng chút một, bất quá trời không thương người biến cố lại kéo đến, chủ nhà đột ngột đến, còn bảo rằng muốn tịch thu nhà cô ấy đang ở lại ngay lập tức.

Nhà mà hai mẹ con sống vốn là nhà thuê, nhưng xưa giờ Chi chưa hề gặp được mặt chủ nhà lần nào, tiền trọ trước nay đều là mẹ cô ấy lo liệu, bây giờ đùng một cái người ta tới lấy lại nhà làm Chi không biết làm sao cho phải.

“Không nói nhiều nữa, nhà tôi đã cho người khác thuê, người cũng sắp đến rồi mau dọn lẹ dùm một cái.” Một người trung niên đứng trước mặt Chi hét to.

“Chú cho cháu mấy hôm đi, giờ gấp như vậy cháu biết kiếm đâu ra chỗ ở.” Chi tiến lại ôm cánh tay người trung niên năn nỉ đối phương cho mình thời gian thu xếp.

Người trung niên mặt mày nhăn lại, khó chịu hắt tay Chi ra giận dữ lên tiếng uy hiếp: “Không chú cháu gì hết, không dọn mau tôi kêu người ném hết đồ ra ngoài đường giờ.”

Chi nghe chủ nhà như thế quyết muốn đuổi người thì quẫn bách, mặt đỏ bừng lên không biết phải làm gì thì khi này ở nơi xa có một người đi lại lớn giọng hô hào: “Đang làm cái gì đó!" Thanh âm quen thuộc Chi nghe thấy được giọng người mới đến lòng liền vui lên nhưng rồi cô lại cảm thấy hổ thẹn.

Trần Phán đi tới liếc mắt nhìn người trung niên sau lại nhìn Chi hỏi: “ Đây là ai? Có chuyện gì xảy ra?”

“Chú ấy là chủ nhà, chú đang định lấy lại chỗ này cho người khác thuê.” Chi ngập ngừng giải thích, mặt hiện rõ sự lúng túng cùng tự ti, sau khi mẹ mất cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, chuyện gì cũng cần đến người khác giúp đỡ.

Trần Phán nhìn thấy vẻ mặt của Chi thì sắc lạnh liếc nhìn người trung niên, mất một lúc sau hắn nói: “Trước qua nhà tôi ở rồi từ từ tính.”

Không cần quan tâm Chi có đồng ý hay không, Trần Phán cứ thế lấy điện thoại ra nhấn gọi người tới, chưa đầy năm phút sau một đoàn người thuộc dịch vụ dọn nhà kéo xe đến.

Đoàn người làm việc nhanh lẹ trong phút chốc đã đem toàn bộ đồ đạc trong nhà dọn lên xe tải chở đi, Chi một bên chứng kiến mà ngơ ngác, ngơ ngác còn chưa qua thì đã bị Trần Phán lôi vào trong xe taxi.

Xe lăn bánh, Chi ở trong xe không nhịn được lên tiếng cảm thán: “Mấy người đó dọn nhà nhanh thật!”

Trần Phán nghe vậy gãi gãi chóp mũi nói theo: “Đúng vậy, nhanh thật.” Nói đến đây lòng hắn thầm oán, hắn đã bảo tém tém lại làm việc, thế mà hắn thấy có tém lại được chỗ nào đâu, suýt chút nữa là lộ chuyện rồi, may sao Chi không có nghi ngờ gì nếu không hắn chẳng biết phải giải thích làm sao.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025