Chương 100: Hai cô gái trong đêm

27/04/2025 10 8.3

Đứng trước cổng bệnh viện Trần Phán ngó nghiêng một hồi rồi nhìn về Khả Như bảo: “Ngươi vào trong xử lý hết cctv trước đi.”

“Vâng!” Khả Như nghe lệnh bay nhanh vào trong.

Trần Phán nhếch môi cũng đi vào theo, dựa trên những gì hắn tra được Hoàng Mai hiện tại đang ở tại tầng 3, trong phòng hồi sức đặc biệt.

Khi đi vào bệnh viện một người y tá thấy hắn không nói không rằng đã tiến vào thì thấy khả nghi nên đi lại cản bước: “Anh_” Người y tá còn chưa kịp nói hết câu đã đứng khựa lại, mặt ngây dại ra quay về chỗ hồi nãy cô ấy đang đứng.

Mắt Trần Phán lúc này rực lên ánh lửa lam sắc tiếp bước đi vào trong mà không hề gặp bất cứ trắc trở nào, hắn cứ như tàn hình trước tất cả mọi người, tiến thẳng lên tới tầng ba một cách dễ dàng.

Đi vào phòng bệnh, nhìn Hoàng Mai trên giường, Trần Phán lấy con dao trong túi không chút nghĩ ngợi gì cứa nhẹ lên ngón tay, máu chảy nhỏ giọt Trần Phán đem một giọt máu nhỏ lên ngay chỗ mi tâm của Hoàng Mai, theo đó không gian trong căn phòng hiện lên dãy gợn sóng, bất quá gợn sóng rất nhanh biến mất, xung quanh nơi đây trở lại như bình thường, giọt máu hắn mới nhỏ lên trên người Hoàng Mai kia cũng trong phút chốc bốc hơi toàn bộ, không để lại một chút dấu tích.

Trần Phán sững sờ trong giây lát, sau đó hắn như nghĩ tới gì đó mà nhíu mày lần nữa nhỏ máu xuống, thế nhưng không gian gợn sóng rất nhanh lại trở về bình thường.

Thấy thế Trần Phán nhíu mày càng sâu, liên tiếp nhỏ thêm xuống mấy giọt nữa, khi số giọt máu nhỏ xuống càng tăng, không gian xung quanh càng thêm rung lên các gợn sóng một cách đầy dữ dội, càng trở nên thêm bất ổn định, đến cuối cùng mọi thứ chung quanh đều trở nên mờ ảo rồi biến mất, toàn bộ không gian bắt đầu dần biến đổi.

Trong chốc lát Trần Phán thấy mình đang đứng ở giữa ngay một đoạn đường đèo đầy hiểm trở, vắng xe qua lại, không gian thì tối om không có nổi một ngọn đèn đường.

Đúng lúc này có hai chiếc xe hơi ngược chiều nhau chạy tới, ánh sáng từ đèn pha chói lóa chiếu thẳng vào mắt Trần Phán khiến hắn phải nheo mắt lại, không rõ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng động rất to vang vọng, khi thị lực Trần Phán hồi phục lại được thì hai chiếc xe kia đã va vào nhau.

Một chiếc xe tông vào đống đất bên lề tình trạng nhìn qua có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng chiếc xe thứ hai thì không được may mắn như thế, nó đâm mạnh vào dãy rào ngăn cách, nửa phần xe đã nằm cheo leo ở bên ngoài, nguy cơ rơi xuống rất cao.

Ở trong chiếc xe thứ hai đó, bên trong có sáu người, già trẻ lớn bé đủ cả, mà quan hơn Trần Phán nhìn thấy một cô gái trẻ trên đầu máu đang chảy ròng, may sao cô ấy sau vụ va chạm đã không bị bất tỉnh như những người khác, dẫu có phần hơi choáng nhưng cô gái vẫn đủ tỉnh táo để nhận rõ tình huống nguy hiểm hiện tại của bản thân và những người bên cạnh.

Cô gái không dám cử động mạnh chỉ chậm chạp, nhẹ nhàng mở cửa bên cạnh mình ra, đáng tiếc cố mở cách mấy cánh cửa cũng không lay động, có vẻ như nó đã bị kẹt lại sau vụ va chạm mạnh lúc nãy.

Khi này trên xe bên kia có người bước xuống, tổng cộng năm người, cô gái thấy những người này liền mừng rỡ đập tay vào cửa kính, miệng mấp máy như đang nói gì đó hoặc là đang cầu xin muốn những người họ cứu mình, bất quá nhóm năm người đã quyết định làm lơ với lời cầu xin của cô ấy, bọn họ chụm vào nhau thảo luận, sau đó leo lại lên xe nổ máy rời đi.

Cô gái trong xe thất vọng, cô ấy biết không thể nhờ người khác nên chỉ đành tự thân vận động, may là trong đống đồ cô gái mang theo có một chiếc chìa khóa khá dài, đầu cũng đủ nhọn.

Đen đầu nhọn của chiếc chìa để ở phần rìa tấm kính cửa sổ xe, một tay giữ chặt cố định chiếc chìa khóa, tay còn lại nắm lại thành đấm trực tiếp đập vào phần nhựa trên chiếc chìa, qua mấy lần đập cửa kính lập tức vỡ ra thành những mảnh nhỏ li ti.

Đã có lối thoát, cô gái nhanh chóng bò qua, ra được tới bên ngoài cô ấy cố trườn người lại vào trong muốn cứu những người thân của mình đang bị mắc kẹt, thế nhưng một phần do đất ở phía đầu xe bị sạt lở, cộng thêm việc cô gái rời đi phần đuôi đã nhẹ hơn khiến cho chiếc xe mất căng bằng rơi thẳng xuống bên dưới.

Cô gái bàng hoàng, ngỡ ngàng, trơ mắt nhìn chiếc xe rơi xuống mà chẳng thể làm gì, cô ấy suy sụp vô lực ngã quỵ người, đôi mắt vốn ngây thơ, trong sáng của tuổi mới lớn giờ chỉ còn trong đó sự ngơ ngác cùng tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào khoảng vực sâu thâm thẩm vô tận.

Nhìn vào đôi mắt cô gái lúc này Trần Phán không kiềm được thốt lên: “Thật đẹp!”

“Đúng vậy, nó thật đẹp” Không biết từ đâu hay từ khi nào, một người giống hệt như cô gái đang thẩn người ở kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Phán lên tiếng.

Trần Phán không ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô gái này, đưa mắt qua quan sát kĩ thì thấy đôi mắt cô gái bên cạnh hắn bây giờ vẫn giữ được nét ngây thơ như ban đầu thì khẽ nghếch môi, nghiêng đầu thản nhiên hỏi: “Vì sao lại làm những chuyện này?”

“Còn có thể vì sao được, tất nhiên là vì báo thù rồi.” Cô gái từ đầu đến cuối đều không nhìn qua Trần Phán, tất cả ánh mắt cô ấy đều tập trung về người đang ở gần bờ vực bên kia mà đáp.

“Thế sao lại kéo Cao Minh vào?”

“Anh ta là người tốt, tôi không muốn làm tổn hại đến anh ấy.” Cô gái trả lời.

Trần Phán nhìn chằm vào cô gái ấy, hắn quan sát mọi biểu hiện trên khuôn mặt cô gái như muốn nhận ra sự dối trá ở trên đó, đáng tiếc hắn chẳng nhìn ra được gì, dời mắt đi nhìn về người con gái ở bên bờ vực, hắn nói: “Cô không muốn, không có nghĩa là người đó không muốn.”

Cô gái ngã quỵ khi nãy chậm rãi đứng lên nhìn qua bên này, cô gái so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, thù hận, thống khổ, dằn vặt, độc ác, tàn nhẫn hiện rõ lên từng nét mặt cùng ánh mắt.

Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trần Phán nhếch môi, cô gái kia cũng nhếch môi, theo đó không gian xung quanh lần nữa biến đổi, toàn bộ không gian trở thành một màu đen ngầu, chỉ có hắn và hai cô gái là tồn tại ở trong đây.

Trần Phán không hề hoảng loạn, hắn lẳng lặng nhìn cô gái tà ác trước mặt hỏi nghi hoặc trong lòng: “Vì sao?”

Đúng vậy, vì sao? Vì sao nhất định phải phụ Cao Minh, vì sao nhất định phải phản bội lời thề của bọn họ, vì sao nhất định phải vong ân phụ nghĩa? Quan trọng hơn hết vì sao muốn lôi hắn vào trong chuyện này.

Cô gái yên lặng nở nụ cười, sau đó bâng quơ nói: “Tất cả đàn ông trên đời đều đáng chết.”

Trần Phán nghe thế trầm mặc được một lúc rồi cười lên một cách đầy trào phúng: “Bán linh hồn cho quỷ dữ càng đáng chết hơn nhiều, đúng không?” Quay đầu qua, nhìn về một khoảng không đen tối, Trần Phán chăm chăm nhìn vào đó lớn giọng hô lên: “Ra đi!”

Từ trong hư không một mảng đen tối, hình thù trông giống con người nhưng toàn thân được hắc vụ bao quanh bước ra, nhìn thấy thực thể vừa đi ra kia Trần Phán nhíu mày càng chặt, ẩn ẩn bên trong ánh mắt là sự tức giận.

“Hết lần này đến lần khác giở trò, ngươi thật cho rằng ta không có cách gì tiêu diệt được ngươi sao?”

Từ lần đầu xuất hiện con thực thể này đã cấu kết với Võ Ngạo giá họa hắn thành kẻ giết người, trong vụ tai nạn của Phùng Nguyên cũng có sự góp mặt của nó, đến tận bây giờ lại kết hợp với Hoàng Mai muốn lôi hắn vào trong một đống rắc rối.

Trần Phán nghĩ thôi đã thấy tức, bất quá hắn không tấn công ngay lập tức, bởi vì hắn phát hiện hình dáng thực thể đã thay đổi, trông nó giờ yếu hơn rất nhiều so với lần đầu chạm trán, theo hắn thấy đây chỉ là một bản thể mà thôi, chân thân có lẽ đã trốn ở một nơi xa không dám ló đầu ra.

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc:
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025