Chương 101: Tiêu trừ

27/04/2025 10 8.3

Hồi sáng, sau khi tiếp Cao Minh, Trần Phán đã cho người tra qua một chút thì biết được Cao Minh và Hoàng Mai đã từng có mấy năm yêu nhau, hai người họ còn từng sống chung trong một mái nhà.

Trong cái năm tai nạn xảy ra bọn họ đã có dự định sẽ làm đám cưới, thế nhưng tại nạn bất ngờ làm xáo trộn tất cả, cuối cùng Hoàng Mai ra đi không một lời giã từ để Cao Minh ở lại trong dằn vặt, đau khổ.

Không chỉ có chừng đó, từ thông tin tra được Trần Phán còn biết thêm một chuyện, trước khi vụ việc cưỡng hiếp xảy ra Hoàng Mai không rõ lý do đã kí vào giấy hiến tặng nội tạng, do đó mới biết được thận của cô ấy tương thích cao với kẻ biến thái kia.

Mọi chuyện trùng hợp đến đáng ngờ, nhìn như thế nào Trần Phán cũng thấy đây là âm mưu Hoàng Mai đã vạch ra từ trước, cô ta dàn dựng vụ ra vụ cưỡng hiếp, thông đồng với tên cảnh sát xấu số để lôi Cao Minh vào cuộc, tại trong quán karaoke vốn dĩ Hoàng Mai không hề có ý giết kẻ cuối cùng kia, có lẽ cô ấy chỉ ở đó chờ đợi, chờ Cao Minh đến.

Từ việc hai người trước đều trúng hai nhát đạn là đã chết, còn kẻ cuối cùng thì ăn tới tận ba viên mà vẫn còn sống nhăn là đủ hiểu, Hoàng Mai và Cao Minh từng thân thiết với nhau, tính cách của Cao Minh như thế nào Hoàng Mai rõ ràng muốn trong vô thức khống chế anh ta không phải là một việc quá khó.

Mọi thứ dần sáng tỏ, chỉ là Trần Phán không hiểu, vì lý do gì Hoàng Mai lại làm thế? Cao Minh có lỗi lầm gì ở đây mà kéo anh ta vào?

Trần Phán đã nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn tạm kết luận Hoàng Mai làm thế là vì muốn để Cao Minh lựa chọn, giết cô ấy hay giết tên kia, đây là một trừng phạt của Hoàng Mai giành cho Cao Minh.

Trần Phán từng nghĩ như thế nhưng khi vào tới đây hắn phát giác ra hắn vẫn còn quá ngây thơ, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối không chỉ có mình Hoàng Mai mà còn có sự góp mặt của con thực thể trước mặt nữa.

Giống như những lần trước, thực thể lợi dụng sự thù hận, dục vọng trong con người để gây chuyện, sau đó vì một sự cố vô tình nào đó sẽ kéo theo người bên cạnh hắn vào, bắt ép hắn phải ra tay xuất thủ, vụ Phùng Nguyên bị tông xe chính là theo mô típ này.

“Thế nào Trần Phán, ngươi giận rồi sao?” Bóng đen cười cười: “Đây chỉ mới là khởi đầu, về sau những người cạnh ngươi đều sẽ phải chịu đau đớn, khống khổ mà ngươi chính là nguyên do, nghĩ thôi ta đã thấy thật kích thích”.

Bóng đen ôm người lại thích thú cười, Trần Phán kiềm nén cơn giận, hỏi: “Ngươi làm vậy thì được gì?”

Thực thể lắc lắc cái đầu: “Không được gì cả, ta chỉ muốn ngươi chịu đựng cảm xúc giống như ta mà thôi, từng người từng người bên cạnh chịu giày vò, cảm xúc đó khó chịu lắm phải không?”

“Cao Minh không phải người của ta.” Trần Phán lạnh mặt đính chính.

“Nhưng ngươi mang ơn hắn.” Thực thể nói xong khặc khặc cười.

Trần Phán nghe tới đây liền hiểu, lần trước dùng thân xác Cao Minh giải oan cho bản thân nên nó mới ghi thù, do đó mới lập nên kế hoạch này để giày vò Cao Minh, cũng như giày vò hắn.

Nghĩ tới đây Trần Phán thật không kiềm nổi tức giận, nếu cứ tiếp để cho thực thể lộng hành e rằng những người khác bên hắn sẽ thật gặp phải tai ương.

Tròng mắt Trần Phán hiện lên ánh lửa lam sắc cực thịnh, đưa tay lên cao máu tí tách kết dính hình thành một con dao máu, nắm chắc con dao trong tay Trần Phán quyết ý phải bắt thực thể phiền toái trước mặt, chỉ cần bắt được nó hắn có thể thông qua đó truy tìm thực thể nguyên gốc đang lẩn trốn ở đâu.

Trần Phán đang định xuất thủ thì tiếng cười của bóng đen càng thêm phần lớn, vẻ mặt phía sau lớp hắc khí che đậy ngũ quan kia hiện ra rõ sự khinh thường, toàn thân nó trong giây lát bốc lên ngọn lửa đỏ rực, tích tắc sau thực thể tan thành tro bụi hòa lẫn vào trong bóng tối vô tận.

Thấy cảnh tượng trước mắt Trần Phán cắn răng tức giận, hắn cũng không quá ngạc nhiên với hành động này của đối phương chỉ là có hơi phần thất vọng, từ hai lần đối đầu trước Trần Phán thấy rõ thực thể bên ngoài mạnh miệng chứ gan không lớn, không lần nào thật muốn liều mạng cùng với hắn, lần này cũng không ngoại lệ nó dám đưa phân thân đến khẳng định là có chuẩn bị lối thoát, muốn bắt được e rằng khó.

Thất vọng qua đi Trần Phán đưa mắt nhìn về hai cô gái ở đây, bọn họ đều là Hoàng Mai, đây là ý thức bị phân liệt ra tạo thành hai người tồn tại trông giống như độc lập lại chung đụng với nhau cùng một thân xác.

Nhìn hai người Hoàng Mai trong mắt, Trần Phán chán nản lên tiếng: “Vì thù hận mà từ bỏ bản thân, cấu kết với ác quỷ, hãm hại người bản thân từng yêu, như thế đáng sao?”

Hoàng Mai trông vẻ tàn nhẫn nghe câu hỏi của hắn liền lập tức trả lời: “Đáng!” Người còn lại thì chỉ cúi đầu, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn hắn đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đó không chỉ là thù hận, người chưa từng trải qua cảm giác mất đi tất cả, chưa từng trải qua đau khổ khi mất đi người thân thì sẽ không bao giờ hiểu được.”

Trần Phán khẽ giật mình nhưng vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm nói lại: “Dù thế cũng không đáng.”

Hoàng Mai khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm: “ Đúng vậy, thật không đáng, nhưng có thể làm gì khác được nữa đây?”

Trần Phán hơi nhíu mày kiếm, trầm mặc nhìn Hoàng Mai có phần hiền hòa kia như thể cô nàng đã hỏi đến một vấn đề nan giải.

Có thể làm gì khác được nữa đây, mọi chuyện cũng đã rồi, kẻ đã chết, người dằn vặt trong đau khổ, còn bản thân Hoàng Mai nửa tỉnh nửa mê, có chết đi ý thức tồn động lại cũng sẽ bị phân rời không hoàn chỉnh, mà tất cả đều là vì vụ tai nạn nhiều năm về trước.

Nếu năm đó năm người ở trên chiếc xe kia chịu ra tay cứu người thì mọi chuyện có lẽ đã khác đi, dẫu người thân của Hoàng Mai có thể vẫn sẽ chết nhưng oán hận trong cô ấy không sâu đến như thế, ở một viễn cảnh tươi đẹp hơn Cao Minh dùng tình yêu của bản thân xua tan đi nỗi đau trong lòng Hoàng Mai, hai người họ rồi sẽ đến với nhau, một gia đình nhỏ những đứa con thơ, một cái kết thật viên mãn.

Bất quá thời gian không thể tua ngược, con người chỉ có thể học cách đối mặt vượt qua nỗi đau hoặc bị cảm xúc lấn áp làm ra những điều ngu xuẩn, tất nhiên Hoàng Mai đã thất bại, cô ấy không vượt qua được.

Để cho sự việc không đi xa thêm nữa, để giữ Cao Minh lại với dương quang Trần Phán chỉ đành nhẫn tâm hỏi: “Các ngươi muốn chết như thế nào? Vĩnh viễn tan biến trong tay ta hay chết trên bàn mổ biến thành oan hồn vật vờ trong thế gian này?”

Hoàng Mai trông hiền lành nghe thế nhìn hắn một lát, cười lên nói rành rọt từng chữ: “Đừng nương tay.” Sau đó hai mắt cô ấy nhắm lại như chờ đợi cái chết đến với mình.

So với sự hợp tác của Hoàng Mai bên này, Hoàng Mai có phần tàn nhẫn ở kia lại không mấy phối hợp, hai con ngươi cô ta đỏ ngầu lên, cả người lui về sau.

Trần Phán thở ra một hơi, sau lại siết chặt con dao máu trong tay tấn công qua, hỏi là hỏi thế thôi hôm nay hắn phải xuất thủ tiêu trừ tất cả, phối hợp thì tốt, không phối hợp thì cũng vậy, không có thay đổi.

Trong bóng tối từng đường màu đỏ ẩn hiện, Hoàng Mai có chống cự thì đã sao, dù gì ý thức tàn nhẫn mới tạo dựng không lâu nên còn rất yếu nói chi đến việc sau khi những người kia chết nó đã yếu đi rất nhiều thì sao có thể là đối thủ của hắn được, rất nhanh một đường dao đi qua đâm ngay vào tim, ngọn lửa hắc hỏa bốc lên Hoàng Mai tàn độc chốc lát bị đốt thành tro bụi.

Giải quyết xong một người, Trần Phán quay mình nhìn về Hoàng Mai còn lại, nói: “Cao Minh vẫn còn rất yêu ngươi.” Dứt lời hắn áp sát lại một dao đâm vào ngực cô nàng.

“Ta biết, ta_” Hoàng Mai tan ra trong ánh lửa đen bất tận, những câu cuối thì thầm mấp máy môi không ai rõ cô ấy đã nói gì.

Ở trong phòng hồi sức tại bệnh viện, Trần Phán từ từ mở mắt, nhìn về Hoàng Mai nằm liệt trên giường đã không còn hơi thở thần sắc hắn lóe lên sự áy náy nhưng rất nhanh đã bị che giấu xuống.

Trong một cái suy nghĩ toàn bộ máu vương vãi nơi đây bốc lên một ngọn lửa đen biến mất không để lại một chút dấu vết, sau khi dọn dẹp toàn bộ hiện trường Trần Phán rời đi vừa lúc Khả Như cũng bay tới.

Dẫn theo Khả Như, Trần Phán rời khỏi bệnh viện, khi đi hắn mải mê suy nghĩ cách tiêu diệt con thực thể phiền toái kia nên không để ý rằng khi này có một người đã nhìn thấy hắn.

Trong vụ án của Hoàng Mai, Tôn Diệp có rất nhiều nghi vấn chưa được làm rõ nên hắn mới đến xem tình hình của Hoàng Mai có hy vọng gì không thì vô tình nhìn thấy Trần Phán thản nhiên từ bên trong bệnh viện đi ra.

Linh tính mách bảo Tôn Diệp chạy vội lên tầng ba, đi vào trong phòng hồi sức chỉ thấy nhịp tim của Hoàng Mai đã không còn, điện tâm đồ thẳng một đường dài, máy báo kêu lên inh ỏi nhưng chẳng có y tá hay bác sĩ nào quan tâm tới, giống như bọn họ hoàn toàn không nghe được âm thanh còi báo này vậy.

Tôn Diệp vội kêu người, khi này họ mới nhận thức được có chuyện, bác sĩ sử dụng kỹ thuật CPR cố hồi sức tim phổi nhưng bất thành, dùng đến máy sốc tim cũng không có tác dụng, sau ít phút cứu chữa Hoàng Mai nhận định đã chết.

Cầm trong tay giấy báo tử của Hoàng Mai, các đầu ngón tay Tôn Diệp siết chặt lại, hắn nghiến răng ghì giọng hô: “Trần Phán!”

"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc:
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025