Chương 102: Trò đùa giải trí
27/04/2025
10
8.3
“Hoàng Mai_” Những lời còn lại Cao Minh không thể thốt ra khỏi miệng, hắn như bị bắt mất hồn phách, cứ chết sững đứng ở nơi đó, đứng nhìn người con gái nằm yên không còn hơi thở trong nhà xác.
Mắt nhìn người con gái ấy, không gian quanh hắn trở nên yên lặng, yên lặng đến nỗi ngay cả tiếng trái tim đập trong lồng ngực hắn cũng không thể nghe thấy.
Mất một lúc lâu sau Cao Minh mới phục hồi lại một chút, đưa tay đang run rẫy của mình lên chạm vào khuôn mặt đã trắng bệch của Hoàng Mai, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên các đầu ngón tay Cao Minh chấn kinh, đau buồn, cảm xúc đan xen, hai mắt rưng rưng lệ, hắn cuối cùng không chịu nổi, không thể chấp nhận được sự thật mà thu tay lại, hai chân quỳ xuống lẩm nhẩm lặp lại các từ: “Là tại anh, đều là tại anh không chăm sóc tốt cho em, đều là tại anh."
Không biết qua bao lâu Cao Minh rời khỏi nhà xác, ánh mắt trời ban trưa chiếu thẳng xuống người hiện lên dáng vẻ tiều tụy, bơ phờ, về sau Cao Minh nộp đơn từ chức, từ đó trở đi không có một ai nhìn thấy hắn nữa.
Ở một nơi khác, sau cái chết của Hoàng Mai, Tôn Diệp đã mở rộng điều tra nhưng chưa kịp làm gì thì bị ép phải từ bỏ vụ này, có người khác sẽ qua tiếp nhận toàn bộ hồ sơ vụ việc, dẫu Tôn Diệp không đồng ý lại không có cách, bên trên rất kiên quyết không một chút nhân nhượng.
Tôn Diệp không hiểu, chỉ khi nghĩ đến sự có mặt của Trần Phán ở bệnh viện hắn liền nhận ra, đã có người tạo áp lực lên phía trên, có kẻ muốn xóa bỏ đi mọi tội ác.
Nghĩ đến đây Tôn Diệp tức giận hất tất cả đồ ở trên bàn làm việc, ánh mắt lạnh tanh hiếm hoi hiện lên vẻ tức giận, khi này một người con gái đứng phía sau đặt tay lên vai Tôn Diệp, cảm nhận được người đến là ai Tôn Diệp kiềm nén cơn giận, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, nhỏ giọng bảo: “Anh không sao.”
Tôn Diệp nói là thế nhưng cô gái vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau cô gái nói: “Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi thôi, hay chúng ta đi du lịch suối nước nóng đi, em biết chỗ này rất tuyệt.” Nói đến khúc sau cô gái ngượng ngừng đỏ mặt.
Tôn Diệp muốn lên tiếng từ chối, bất quá lời còn chưa ra khỏi miệng hắn nghĩ lại mà gật đầu đồng ý: “Để anh đi xin phép nghỉ mấy ngày.”
Nói là mấy ngày thật chất thâm tâm Tôn Diệp định xin nghỉ dài hạn, từ những vụ án gần đây hắn có một linh cảm mãnh liệt rằng thành phố hiện tại đang xảy ra chuyện, dù bên ngoài mọi thứ vẫn thường thường không có gì lạ nhưng bên trong sóng ngầm đã nổi lên, lo lắng người con gái bên cạnh xảy ra vấn đề ngoài ý muốn như vụ tai nạn giao thông lần trước nên hắn quyết định đi xa một chuyến, đem người rời xa khỏi chốn thị phi, khi nào ổn ổn sẽ quay về, có khi không cần về cũng được.
Trong lúc Tôn Diệp chuẩn bị cho chuyến du lịch dài hạn thì tại một trụ sở bí mật nào đó ở dưới lòng đất, một người đàn ông trong phòng làm việc nhấc tay lên chỉnh chỉnh lại cái mắt kính, lúc này một người từ bên ngoài đi vào đưa qua cho người đàn ông một đống hồ sơ, nhìn vào đống hồ sơ trước mặt gã thở ra đầy vẻ mệt mỏi.
Lật tập hồ sơ đầu tiên mới được đưa vào ra, người đàn ông nhăn mày, mất một lúc lâu suy xét một dấu gạch đỏ đánh dấu chéo được gã đánh lên, qua mấy tập hồ sơ khác gã có đánh dấu chéo cũng có đánh dấu tròn.
Người đàn ông làm việc hăng say, từng tập hồ sơ được phân loại rõ ràng, đến một tập hồ sơ khác gã nghĩ ngợi rồi một dấu chéo được đánh lên, tập hồ sơ sau đó bỏ qua một bên chỉ là tập hồ sơ này phía trên có hình của Trần Phán, cùng những tội trạng hắn gần đây gây ra.
Ánh bình minh chiếu rọi ngày mới, tại đầu hẽm nhỏ như thường lệ Trần Phán tiễn Chi lên xe rồi quay người muốn đi về nhà, nhưng khi mới quay người hắn giật mình theo phản xạ lùi chân ra sau một bước, không biết từ khi nào hay bằng cách gì có một người thanh niên đã đứng ngay sau lưng hắn.
Người thanh niên trông khá điển trai, ăn mặc gọn gàng, trên người là áo sơ mi vành rộng quần kaki đen, hai tay đút vào túi quần dáng vẻ trông phần ngả ngớn, mặt lạnh như tiền không lộ ra dù chỉ một chút điểm cảm xúc.
Nhìn kĩ người thanh niên Trần Phán mặt này xám đen lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?” Ngữ điệu của hắn vẫn lạnh như thường, nhưng đâu đó nghe ra được hắn hiện tại rất không vui khi mới sáng sớm đã thấy mặt đối phương.
Người thanh niên mặt không cảm xúc nói: “Đêm hôm qua nhà tôi bị một kẻ tấn công, kẻ đó là_” Người thanh niên nói đến đây thì đưa tay chỉ vào một bên chỗ người Trần Phán.
Trần Phán nhìn theo ngón tay của đối phương nhìn qua chỉ thấy mình Khả Như ở đó, thấy thế mặt hắn càng đen, mà Khả Như bị chỉ sững sờ lớn giọng hỏi: “Anh nhìn thấy tôi sao?”
Người thanh niên gật đầu giọng đều đều đáp: “Nhìn thấy.”
“Không đúng, sao đêm hôm qua anh lại tỏ ra sợ hãi đến thế?" Khả Như từ kinh ngạc chuyển sang khó hiểu.
“Tôi thấy cô cười nên diễn để cho cô vui.” Người thanh không điểm cảm xúc trả lời.
Trần Phán thấy hai người, kẻ hỏi người đáp thì trầm mặc, cuối cùng hắn lên giọng chen ngang: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Nhìn qua Khả Như hắn bảo: “Ngươi nói trước.”
Khả Như có phần lúng túng hai ngón tay trỏ chạm vào nhau, ngập ngừng lên tiếng giải thích.
Chuyện là đêm hôm qua sau khi Trần Phán ngủ, cô như thường lệ vừa chơi game vừa trông chừng Chi, bất quá chơi mãi thua mãi, đánh trận nào thua trận đó, không thắng nổi dù chỉ một ván nên cô hơi cáu.
Khi thấy Trần Phán đã ngủ say, Chi cũng ngủ không có động đậy, cô bèn rời đi kiếm gì đó chơi cho khuây khỏa đầu óc, nhưng trong nhà có gì để chơi đâu nên cô đi qua nhà hàng xóm chọc phá họ một chút, đây cũng không phải lần một lần hai, khi xưa cô rất hay qua trêu chọc hàng xóm, chỉ khi Chi đến hàng xóm đổi mới, ai ai cũng trông cũng nguy hiểm nên cô mới không dám nghịch trò cũ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, có lẽ vì đang cáu lại thấy người thanh niên khá hiền hòa nên cô mới chạy qua nhà của người thanh niên.
Khi vào trong cô thấy người ta đang đắp chăn ngủ thì thò tay vào kéo tấm chăn ra khiến người tỉnh lại, lúc đó nhìn nét mặt hoảng loạn của người thanh niên cô rất thích thú nên quyết định đùa nghịch thêm chút nữa, cô đem đồ vật lơ lửng lên cao, hất tung đồ xuống đất làm người sợ hãi khóc thét không thành tiếng, cứ thế một đêm chơi đùa đến rạng sáng cô quay về mà không biết rằng người ta từ đầu đến cuối đều nhìn thấy cô.
Trần Phán nghe Khả Như kể lại sự tình thì cạn lời, không biết nói thế nào cho phải, dù rằng khi xưa hắn có nghe những người hàng xóm cũ kể qua có thứ gì đó thường hay chọc phá họ, hắn cũng lờ mờ đoán được đó là Khả Như, thế nhưng cô nàng chỉ nghịch một chút không sao cả, quan trọng là không có ai qua mắng vốn nên hắn mới không ngăn cản.
Chuyện đã rồi Trần Phán chẳng thể làm gì ngoài việc bảo Khả Như xin lỗi người thành niên, thế nhưng người thanh niên lúc này một tay giơ lên ngăn cản, tay còn lại lấy trong túi áo ra một tờ giấy, nói: “Không cần xin lỗi, chỉ cần đền bù toàn bộ chi phí tổn thất là được.”
Trần Phán lấy tờ giấy nhìn vào nội dung bên trong, nhìn thấy một loạt tên đồ vật cùng phần trăm bị tổn hại và giá tiền, nhìn xuống thấy số tiền tổng kết ở phần cuối hắn liền liếc mắt nhìn Khả Như: “Ngươi chơi vui thật.”
Khả Như ghé đầu qua khi nhìn thấy số tiền ghi trên đó giật bắn mình lên, chỉ chỉ vào tờ giấy: “Làm sao_ Làm sao lại nhiều tiền như thế?”
Một bên, Người thanh niên nghe Khả Như hỏi lập tức trả lời: “Sao lại không thể, không nói đến tiền đền bù thiệt hại tinh thần, chỉ riêng chiếc bình cô đập đầu tiên giá trị ban đầu đã là_” Người thanh niên lên tiếng giải thích, câu từ rành mạch từng khoản giá trị vật dụng bị phá hư đều nói rõ ra.
Nghe người thanh niên nói Trần Phán nhức hết cả đầu, hắn lớn giọng hô: “Dừng lại!” Thở ra một hơi sau lại nói tiếp: “Để ta đưa tiền qua, nhận thẻ không?” Hắn biết bản thân không cãi lại nên sảng khoái trả tiền luôn cho nhanh.
Người thanh niên gật đầu đáp: “Có!”
Trần Phán sờ trong người thấy ví tiền đã ở nhà nên quay về lấy, kiếm được ví hắn liền đưa thẻ ngân hàng qua, nhận thẻ trong tay người thanh niên nhìn một chút rồi trả về, sau đó rời đi.
Khả Như nhìn thấy cảnh này nghi hoặc hỏi: “Sao anh ta không lấy tiền?” Không phải lấy tiền sao, cầm lên trả lại là ý gì?
“Hắn lấy rồi.” Trần Phán không giải thích rõ mà đột nhiên lên giọng trách móc: “Về sau bớt chơi mấy trò giải khuây kiểu này đi.” Hắn rõ ràng tên kia là cố ý vòi tiền, Khả Như đơn giản là công cụ, cô nàng bị dắt mũi đi lại không hề hay biết nên không nói quá nặng lời chỉ để lại một câu như thế là đủ.
Khả Như nghe vậy cười lên, áp sát lại, bộ mặt hiện lên vẻ giảo hoạt: “Không chơi trò khuây khỏa này, Khả Như chơi trò khuây khỏa khác được không chủ nhân?”
“Trò gì?” Trần Phán lạnh giọng, hắn ẩn ẩn thấy có chuyện.
“Trò người lớn hay chơi.” Khả Như uốn éo vừa ưỡn nhẹ ngực vừa nói tiếp: “Có thể khuây khỏa đầu óc lại tốt cho sức khỏe đó, chủ nhân có muốn thử không?”
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Mời đọc:
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan