Chương 103: Bị ám toán.

27/04/2025 10 8.3

“Muốn!” Trần Phán khẽ nhếch môi.

Khả Như nghe thế hớn hở áp sát lại gần hơn, khi này Trần Phán lấy ra con dao trong túi để lên đầu ngón tay nói tiếp: “Không bằng ta tiêu trừ luôn ngươi đi, như thế sẽ vui hơn nhiều đó.”

Thấy Trần Phán giọng điệu như đùa lại chẳng giống đùa, cô nàng chỉ biết xì xì mấy tiếng mặt mày thất vọng chân lùi về sau tránh xa hắn.

Thấy Khả Như còn biết phân tất thì hắn định thu tay, vừa hay điện thoại trong túi bỗng rùng lên làm hắn run tay, con dao cứ thế cứa qua, máu chảy từng giọt nhỏ rơi xuống sàn nhà.

Thu con dao lại, xử lý vết thương ở tay, lau đi vết máu, Trần Phán thấy hôm nay đúng là ngày hạn, sáng ra bị moi tiền, giờ lại chảy máu, chẳng biết còn chuyện gì sẽ xảy ta tiếp theo đây, một mặt khó chịu lấy điện thoại mở cái tin nhắn đã hại bản thân bị thương kia ra thì thấy người gửi là Phùng Nguyên, ông ta hẹn hắn gặp mặt, dường như có chuyện gì đó gấp cần bàn.

Nghĩ một chút Trần Phán cảm thấy Phùng Nguyên muốn gặp hắn có lẽ là do chuyện của Cao Minh, sau khi Hoàng Mai chết Cao Minh biến mất bí ẩn, hắn đã dùng nhiều cách lại không thể xác định vị trí của anh ta, điều đó làm hắn lo lắng, hắn sợ Cao Minh nghĩ không thông lại theo vết xe đổ của Hoàng Mai thì bao công sức hắn làm chẳng phải là uổng công.

Không tiếp tục cùng Khả Như dây dưa chơi trò gì cho vui, hắn chỉnh chu mặc lại áo quần, diện lên bộ đồ vest chuẩn bị đi tới nơi hẹn.

Khả Như vẫn lẽo đẽo theo sau, Trần Phán không có dự định sẽ ngăn cản, dẫu không muốn dẫn Khả Như theo trong các cuộc gặp mặt cá nhân cho lắm, nhưng để Khả Như ở lại một mình hắn lại không thấy yên tâm, ai biết cô nàng phá phách gì thêm nữa, đi bên người vẫn thấy an toàn hơn.

Đi đến chỗ hẹn, Trần Phán thấy nơi đây vắng vẻ có thừa Phùng Nguyên thì không thấy đâu, quan trọng hơn khi mới đặt chân tới chỗ đất trống này hắn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, cảm giác đó khiến hắn khó chịu.

Lấy điện thoại coi lại địa chỉ hoàn toàn không sai nên Trần Phán nghi ngờ vừa đánh máy gọi cho Phùng Nguyên vừa nhìn qua Khả Như hỏi: “Ngươi có cảm thấy ai đang nhìn lén chúng ta không?”

“Nhìn lén?” Khả Như nghiêng đầu: “Khả Như không cảm thấy gì hết.”

Khả Như nói xong vừa khéo đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng Phùng Nguyên trong điện thoại vang lên: “Chuyện gì mà cậu lại gọi cho tôi vậy?”

Nghe Phùng Nguyên hỏi, Trần Phán thấy không đúng, đúng lúc này một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trỗi dậy, Trần Phán theo bản năng đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy ở nơi xa có một tòa nhà cao tầng, ở đó chính là nơi hắn cảm nhận được sự nguy hiểm.

Tình hình sinh biến Trần Phán còn không kịp phản ứng một dòng máu đỏ đã phun ra, hình ảnh trước mắt đen lại một mảnh, khi này hắn nghe thấy Khả Như hoảng hốt kêu lên thất thanh, âm thanh đầy kinh ngạc, sững sờ, hòa lẫn tuyệt vọng cùng tức giận, đồng thời hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp từ trên người Khả Như lan tỏa, khí thế quen thuộc làm hắn hồi tưởng tới thời gian hơn nửa năm trước, hình ảnh nhập nhòe, ý thức hắn tan rã một cách nhanh chóng.

Khả Như quỳ trên mặt đất ôm chặt Trần Phán trong lòng, trên đầu của hắn có một lỗ thủng do đạn gây ra, máu nhuộm đỏ khuôn mặt, chảy xuống lênh láng ướt đẫm cả một vùng đất.

Khả Như lẳng lặng ôm Trần Phán vào lòng, khí thế tuôn trào không ngừng, khi không thể cảm nhận được hơi thở trên người hắn nữa, khí thế trên người cô nàng như được giải khai, bùng phát ra mạnh mẽ, bầu trời u ám, mây đen kéo tới, xung quanh người cô nhiệt lượng thay đổi liên tục, có chỗ lạnh giá đóng băng, chỗ nóng chảy hóa thành nham tương, nhiệt lượng thay đổi giao thoa khiến không khí xung quanh dao động thành từng mảnh gợn sóng, các vết rạn nứt liên tục xuất hiện.

Trong khi đó, ở trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng gần chỗ sự việc diễn ra, một tên sát thủ thông qua ống ngắm nhìn thấy cảnh tượng bên dưới liền vội áp bộ đàm lớn giọng hô: “Không ổn, có biến, cần chi viện gấp, over.”

Nói xong sát thủ chờ đầu bên kia hạ lệnh nhưng thứ gã chờ được là tiếng xè xè, sau đó bộ đàm khét thành mảnh, khói đen bốc lên, người sát thủ chỉ đành ném cái bộ đàm đi, gã cảm thấy lạ thường, hơn hết gã cảm nhận được nguy hiểm.

Không một giây chần chờ gã sát thủ rút cây súng ngắn treo trên người quay về sau liên tục bóp còi, chỉ nghe tiếng súng nổ vang nhưng đầu đạn được bắn ra lại dừng ở ngay giữa không trung, từng đầu đạn lơ lửng dính trên đó là từng sợi tơ nhỏ màu đỏ thẩm như máu, giống như những sợi tơ này đã giữ các viên đạn lại, ở đầu bên kia của sợi tơ kì lạ chính là một người đàn ông với đôi mắt đen tuyền không có nổi một ánh dương quang, quanh người huyết khí uốn lượn dày đặc.

Sát thủ vừa bắn, vừa quan sát gương mặt người đàn ông thì kinh hoàng phát hiện đây là người gã vừa mới bắn chết, thấy chuyện không ổn gã biết một mình bản thân không thể nào đấu lại nên không chút do dự quay đầu súng đặt lên vùng thái dương muốn tự sát, bất quá khi này gã không thể bóp còi được, không phải gã nhát gan mà là vì toàn cơ thể của gã đã không thể cử động được nữa, gã đã bị người đàn ông trước mặt khống chế.

Trần Phán giơ tay lên, một viên đạn dưới sự điều khiển của huyết tơ bay lại lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, viên đạn có màu xanh xám pha lẫn chút đen, Trần Phán nhìn kĩ nó một lúc nhỏ giọng thì thầm: “Làm bằng telekill xem ra ngươi không phải sát thủ bình thường.” Đi lại chỗ lan can sân thượng nhìn mây đen mù mịt, không gian thực tại rung động như muốn vỡ nát bất cứ lúc nào, thấy thế thần sắc hắn lóe lên một chút phức tạp rất nhanh bị giấu xuống: “Ngươi chịu khó ở lại đây một chút, ta còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, nhưng bây giờ_” Trần Phán nói đến đây liền hóa thành muôn làn luồng huyết sương hướng về trung tâm vị trí dao động cao nhất, nơi Khả Như đang ở đó mà bay tới.

Chiều về Chi như thường lệ sau khi học xong liền leo lên xe taxi trở về nhà, chỉ là hôm nay Chi thấy rất lạ bác tài xế trông rất lo lắng, lần trước cô thấy bác ấy lo lắng như vậy là trong buổi đầu chở cô đi học.

Chi nghi hoặc hỏi qua: “Bác bị sao vậy?”

Người tài xế nghe hỏi thì lắc đầu không nói gì, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng.

Khi trở về nhà Chi thấy nhà cửa không khóa thế nhưng không giống thường ngày Trần Phán không có mặt ở nhà, Chi lo lắng lấy điện thoại gọi lại chỉ nghe được âm thanh tổng đài ở đầu máy bên kia.

Không biết vì sao trong lòng Chi vô cùng bất an, nhất là khi xem qua tin tức nói rằng hôm nay xảy ra thời tiết cực đoan, một trận lốc xoáy rất mạnh bỗng xuất hiện trong lòng thành phố, quy trình sơ tán khẩn cấp đã được thực hiện, các nhà chức trách khuyên người dân không nên ra ngoài, hãy ở yên trong nhà chờ đợi thông báo tiếp theo.

Sự lo lắng trong lòng Chi dâng cao, trong lúc cô bất an không biết phải làm gì, đầu óc suy nghĩ bâng phơ đủ thứ chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Chi nghĩ đó là Trần Phán nên thở phào, lòng nhẹ hơn hẳn ra ngoài mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là một thanh niên mặt lạnh như tiền, cơ mặt cứ đơ đơ, thấy thế Chi thất vọng vô cùng, lại có phần tò mò hỏi: "Anh là?"

Người thanh niên cô không quen nhưng cô biết mặt anh ta, người này là hàng xóm cạnh nhà, vì cô không bao giờ bắt chuyện làm thân với anh ấy hay bất cứ ai quanh đây nên không biết tên.

Cô luôn cảm thấy hàng xóm đối với cô không có thiện ý, ánh mắt của những người đó nhìn cô toát ra sự sợ hãi, không rõ lý do vì sao cô lại có linh cảm như thế, có điều cô biết linh tính người phụ nữ rất ít khi sai, hàng xóm quanh nhà khẳng định không ưa cô, nên cô không có lý do gì phải làm quen với bọn họ.

Người thanh niên ngoài cửa nhìn chằm Chi một hồi lâu, đột nhiên mở lời: "Cậu Trần hồi sáng có nói với tôi cậu ấy có việc gấp cần giải quyết đêm nay sẽ không về nên em không cần chờ cửa." Nói đến đây trên gương đơ đơ kia nở ra một nụ cười, nụ cười rất quái đản, bờ môi tách ra để lộ hai hàm răng trắng tinh đang cắn chặt vào nhau trông thật dị hợm.

Nhìn thấy nụ cười của đối phương Chi nổi hết cả da gà, nhưng vẫn giữ phép lịch sự nói lời: "Cảm ơn!" Rồi đóng cửa.

Cửa đóng được một nửa thì bị một bàn tay ngăn cản, thấy người thanh niên cản mình lòng Chi lo sợ, nhịp tim tăng vọt, mặt có chút xanh.

Người thanh niên chặn cửa, ánh mắt không cảm xúc nhìn Chi, nói: "Hiền Triết!"

"Hả?" Đầu đầy dấu chấm hỏi hiện lên, Chi không biết người này đang nói cái gì.

"Hồi nãy em hỏi anh tên gì, anh tên là Hiền Triết." Người thanh niên lên tiếng giải thích, từng chữ rất rạch ròi

"À!" Chi cúi đầu, sau lại đóng cửa nhưng vẫn không được, bàn tay người tên Hiền Triết kia vẫn ghì chặt không cho cô đóng lại.

"Còn chuyện gì sao?" Chi vẫn rất giữ lễ độ bất quá giọng điệu hằn học nghe ra thấy rõ.

Hiền Triết hai môi tách ra như ý cười, nói: "Em ăn tối chưa? Nhà anh hôm nay nấu nhiều cơm lắm."

Chi nghe thế lập tức nói lại: "Em nấu cơm tối rồi, cảm ơn anh." Nói đến đây cô nhìn về bàn tay đang giữ cánh cửa kia của đối phương.
Hiền Triết khi này cũng không có ý giữ nữa nên buông tay, Chi vội đóng cửa, cánh cửa đóng chặt cô nhẹ nhàng thở ra một hơi dài thầm nghĩ, không kết thân với hàng xóm chung quanh là điều đúng đắn mà, nhìn xem hàng xóm đều lập dị đến đáng sợ.

Hiền Triết nhìn Chi đã vào trong thì rảo bước định rời đi nhưng bị một người trong bóng tối tiến ra cản đường, người tới đứng trước mặt Hiền Triết cúi đầu vội hỏi: "Boss gặp chuyện rồi, nên làm thế nào đây?"

"Khởi động kế hoạch dự phòng, gọi tất cả người về." Hiền Triết dừng lại một chút như nghĩ gì đó, một lát sau mới nói thêm: "Nếu có dị thường xảy ra được phép tiêu diệt đối tượng canh giữ."

Nói đến đây Hiền Triết nhìn lên bầu trời nơi xa, ở đó mây đen quanh quẩn không chịu tan, sấm chớp xẹt qua làm sáng lên cả một vùng trời tăm tối.

"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025