Chương 104: Quyết chiến.
27/04/2025
10
8.3
Trần Phán đứng ở trên không, huyết khí vẫn vờn quanh chỉ là chúng giờ đây đã có vẻ nhạt đi rất nhiều so với ban đầu, ánh mắt thâm quyên hiện lên vẻ mệt mỏi nhìn xuống thực thể ở phía dưới.
Ở dưới đó là Khả Như bất quá cô nàng bây giờ không phải là Khả Như thường hay lẽo đẽo theo sau hắn nữa, mái tóc bạch kim, gương mặt vô cảm, hai mắt hai màu xanh đỏ đầy quỷ dị, lượn lờ sau đầu là những quả cầu nhỏ đỏ xanh trộn lẫn, nóng lạnh xen kẽ, tổng cộng mười hai viên cầu xoay tròn tạo thành một vầng hào quang, xung quanh nơi đó không gian thực tại nứt gãy liên tục, những lỗ đen nhỏ mở ra rồi khép miệng lại không ngừng nghỉ.
Nhớ tới lần đầu gặp Khả Như, cô nàng cũng là hình dáng này, cũng là phong thái này, khi đó hắn đã rất chật vật mới giành được chiến thắng, bây giờ cũng không ngoại lệ hắn rất chật vật, chỉ là hiện tại thắng được hay không hắn không nắm chắc.
Ngón tay siết lại huyết khí kết dính hình thành một cây huyết kiếm thật dài nằm gọn trong tay hắn, những luồng huyết khí khác xoay tròn tạo thành những chiếc gai nhọn trôi nổi xung quanh, Trần Phán đưa kiếm chỉ vào Khả Như gai nhọn điên cuồng lao xuống, Trần Phán cũng bay theo lần nữa muốn áp sát lại gần đối thủ.
Đối với đòn tấn công của Trần Phán, Khả Như nhẹ nhàng đưa tay lên, mười hai viên cầu bay ra hướng huyết gai và Trần Phán mà tấn công, viên cầu chạm vào huyết gai ngay lập tức huyết gai tan nát, tan thành hư vô, Trần Phán dưới sự yểm trợ của huyết gai một vòng lại một vòng tránh thoát viên cầu tấn công nhưng cuối cùng không may đụng phải một viên cầu tấn công bất ngờ, hắn lấy kiếm giơ lên đỡ đòn kết quả kiếm hóa thành tro bụi tan biến giữa không trung.
Trần Phán lợi dụng thời cơ thanh kiếm tranh thủ được hóa thành huyết sương, gai nhọn dưới sự điều khiển của hắn nhanh chóng tan rã bay ra đằng xa tụ lại thành hình dạng một Trần Phán đứng ở trên không, ánh mắt đen kịt lộ ra vẻ mệt mỏi càng thêm phần rõ, huyết khí suy yếu mờ nhạt mắt thường cũng có thể trông thấy.
Không nản chí Trần Phán lần nữa lập lại một đợt tấn công, kết quả không mấy khả quan vẫn bị ép phải lùi về sau, cả người càng thêm phần yếu, biết bản thân không thể cường lực tấn công tiếp Trần Phán giơ tay lên hai mắt nhắm nghiền, hô lớn: "Giới nguyên!"
Trong không gian tối tăm mịt mù Trần Phán ngồi trên ghế gỗ, phía trước hắn là Khả Như, không chút chần chừ Trần Phán nhấc tay, các đầu ngón tay siết chặt theo đó không gian xung quanh Khả Như co lại muốn ép Khả Như thành thịt vụn, bỗng nhiên ngay lúc này không gian rung lắc dữ dội, trong tích tắc vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ.
Trần Phán hai mắt mở to, cả người bay nhanh về sau, vẻ mặt lạnh tanh hiện lên vẻ khó chịu, mà phía đối diện quanh người Khả Như khí tràng càng tăng mạnh, qua từng giây lực lượng càng lúc càng khủng bố, không gian thực tại nứt ra càng nhiều.
Không thể để Khả Như tiếp tục tăng trưởng, Trần Phán tiếp tục lao lên tấn công, chỉ có như thế mới có thể ép Khả Như vào vòng khống chế nhưng cũng vì lẽ đó sức mạnh Trần Phán càng thêm phần suy kiệt.
Ánh bình minh lần nữa ló dạng, qua một ngày chiến đấu Trần Phán đã vô cùng suy yếu, huyết khí tụ lại thành hình đã vô cùng gian nan.
Trần Phán cắn răng không quyết, tiếp tục chiến đấu hắn sẽ không thể tiếp tục được lâu, thật ra hắn có thể duy trì được lâu như thế là nhờ Khả Như không chủ động tấn công, chỉ khi bị người tấn công cô nàng mới phản đồn.
Hiện tại Trần Phán đứng giữa hai lựa chọn hoặc là mặc kệ Khả Như rời đi trước hoặc là liều mình tấn công tiếp, bất quá để Khả Như ở lại thật không ổn, cô nàng không chủ động tấn công nhưng chỉ mỗi việc sức mạnh lan tràn ra đủ để gây ra tổn hại rất nghiêm trọng, không chỉ vì nơi đây là trong lòng thành phố số lượng người dân sinh sống rất nhiều, chỉ nói riêng đến việc không gian sụp đổ phiền phức là đã đủ lớn.
Nhìn về quanh người Khả Như, không gian đứt đoạn chẳng chịu được lâu nữa sẽ sụp xuống thành một mảnh lớn, thấy thế trên khuôn mặt lạnh tanh của Trần Phán hiện lên vẻ quyết ý, hắn cắn răng dang hai tay ra lớn giọng hô to: "Phân rã!"
Tiếng hô hào vang lên, cơ thể Trần Phán tan làm muôn vàn huyết khí, huyết khí tiếp tục tan biến thành hư vô, theo đó mọi vật chất cùng năng lượng xung quanh người Khả Như cũng biến mất theo, khi này mười hai viên cầu lơ lửng bao quanh bảo hộ Khả Như ở bên trong, bất quá được một lúc chúng cũng tan biến, chỉ để lại Khả Như trơ trọi một mình trong một vùng không gian rộng lớn.
Sức mạnh phân rã liên tiếp kéo tới, Khả Như qua một lúc yếu đi trông thấy rõ, thân hình dần mờ nhạt, tuy nhiên Khả Như vẫn không tan biến, chỉ thấy cô nàng hét lên một tiếng sức mạnh bùng phát dữ dội, toàn bộ lực phân rã trong phút chốc bị đẩy lùi, lúc này Trần Phán đột nhiên xuất hiện sau lưng Khả Như trong tay hắn là một thanh huyết kiếm sắc bén, một kiếm đi qua khi sắp đâm vào được người ta thì không biết từ đâu có mấy luồng sáng bỗng bắn tới bắn nát người hắn.
Cơ thể Trần Phán bị bắn tan khó khăn không thể tụ lại được thân hình, Khả Như bên kia lợi dụng thời cơ đó tránh ra xa xoay người mặt đối mặt với hắn, trên người viên cầu dần hiện lên, một viên rồi lại đến hai viên.
Trần Phán đứng nguyên tại chỗ cơ thể vẫn không thể hoàn toàn tụ lại thành hình được, mà có hắn cũng không đủ năng lực tiếp tục chiến đấu với Khả Như đang dần hồi phục nhanh chóng ở kia, một chiêu vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sức mạnh còn sót lại hắn có, giờ hắn cần thời gian dài để khôi phục sức mạnh.
Trần Phán cay cú, chuyện sắp thành rồi thì bị phá đám, đưa mắt nhìn qua ở nơi rất xa hắn lờ mờ trông thấy những người mặc quân phục đang chuẩn bị lên nòng bắn thêm lần nữa, thấy thì thấy chứ hắn hiện tại không thể làm gì hơn.
Thật ra từ khi chiến đấu với Khả Như tới giờ hắn đều biết ở vòng ngoài đang có lực lượng bao vây sẵn sàng xuất kích nhưng vì tập trung khống chế Khả Như hắn đã không quan tâm đến cuối cùng dẫn đến thất bại.
Đáng lẽ ra hắn phải dọn dẹp toàn trường một lượt trước khi sử dụng chiêu ác chủ bài, giờ có hối hận cũng không kịp Trần Phán đã không thể làm gì hơn ngoài việc trơ mắt nhìn số viên cầu quanh người Khả Như dần một tăng thêm, cùng một loạt chùm sáng bắn thẳng tới, trong giây phút hắn thấy bản thân hôm nay coi như tiêu tùng, chỉ là khi này một nhân tố mới xuất hiện.
Trong lúc chùm sáng bắn thẳng tới muốn tiêu diệt hắn, một người không biết từ đâu đứng ra dùng thân thể chặn toàn bộ chùm sáng lại, người mới đến này không ai khác chính là Hiền Triết, một mặt không cảm xúc Hiền Triết ngã quỵ xuống, dùng hơi sức cuối cùng còn sót lại anh ta ném cái ống đựng dài màu đen đang ở trong tay qua cho Trần Phán sau đó nằm xuống không còn động đậy.
Trần Phán bắt lấy cái ống đang bay tới, không biết là vì Hiền Triết đã sức cùng lực kiệt hay là cố ý mà cái ống kia rơi cách xa Trần Phán một chút khiến hắn bắt hụt rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt Trần Phán hiện lên vẻ khó coi, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra điểm tức giận, bất quá Trần Phán không có thời gian để nghĩ, mỗi một giây trôi qua sức mạnh Khả Như khôi phục càng thêm nhiều, dùng thân thể còn chưa vẹn nguyên của mình hắn nhanh chân đi lại lấy ống đựng lên, các ngón tay siết chặt cái ống vỡ ra để lộ bên trong là một thanh kiếm với rất nhiều họa tiết cùng cổ ngữ được khắc lên trên.
Cầm thanh kiếm trong tay, một luồng sức mạnh cực lớn từ trong thanh kiếm bộc phá ra bên ngoài, theo đó thân kiếm sáng lên ánh sáng bạch quang mạnh mẽ đến chói mắt.
Lúc này Khả Như đã khôi phục được sáu viên cầu, Trần Phán không nghĩ nhiều xách kiếm mà lao tới, Khả Như lại giơ tay lên viên cầu cứ thế bay qua, Trần Phán chém mạnh ra một đường, lưỡi kiếm cùng viên cầu chạm vào nhau viên cầu liền bị chém làm đôi, không chỉ có vậy lực phá hủy từ vết cắt tiếp tục ăn mòn trong cái chớp mắt viên cầu biến mất, tan biến không để lại một điểm vết tích, bất quá thanh kiếm cũng chịu tổn hại không nhẹ, bạch quang bị yếu đi, lưỡi kiếm sáng bóng xuất hiện vết rạn nứt nhỏ.
Một viên cầu, hai viên câu, từng cái từng cái một bị Trần Phán chém đứt, đến viên cầu thứ sáu bạch quang đã chẳng còn lại gì, thanh kiếm bị gãy làm đôi, tuy nhiên số viên cầu đã không còn, Trần Phán thì thành công áp sát lại được gần Khả Như.
Ngón tay siết chặt thanh huyết kiếm lần nữa cầm gọn trong tay, một đường đâm thẳng Trần Phán đâm một nhát xuyên qua lồng ngực Khả Như, hắc hỏa bốc lên được một chút rất nhanh bị ép xuống, Trần Phán xệ mặt, Khả Như lần nữa hét lên khí thế bộc phát đẩy hắn ra xa.
Trần Phán không cam tâm nhưng khi nhìn lại chỉ thấy Khả Như ăn một kiếm của hắn đã biến đổi, máu tóc bạch kim đã dần trở về màu đen tuyền, hai mắt cũng đã trở lại bình thường không còn quỷ dị nữa, quan trọng nhất là ở giữa mi tâm phát ra màu sắc đã chuyển từ màu đỏ sang thành màu cam.
Khả Như chuyển đổi hoàn tất, cả người ngã xuống ngất lịm đi, Trần Phán thấy thế từng bước chậm chạp đi lại gần, với cây huyết kiếm trong tay hắn nhìn chằm vào Khả Như, thần sắc lóe lên sự tàn nhẫn lại có phần do dự, cuối cùng hai tay cầm chặt chuôi kiếm đâm mạnh xuống.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan