Chương 105: Địch nhân kéo đến.
27/04/2025
10
8.3
Một kiếm đâm xuống lại chẳng đâm vào người Khả Như mà đâm lệch qua một bên, dưới sự điều khiển của Trần Phán huyết kiếm tan ra thành một vũng máu, nhìn chằm chằm về thực thể đang nằm bất động ở dưới hắn bất giác phát hiện bản thân đã bị dao động.
Tại sao? Từ khi nào việc giết Khả Như lại đối với hắn trở nên khó khăn như vậy? Không phải lúc trước hắn từng mong chờ ngày này sao, từng mong chờ ngày Khả Như biến đổi để giải quyết phiền phức cứ hay thích đeo bám đó sao? Thế mà khi ngày đó tới hắn lại không xuống tay được.
Khả Như bất tỉnh không gian xung quanh dần củng cố, nhiệt độ đã nhanh chóng trở lại bình thường, đồng thời lực lượng vây bắt bên ngoài cũng đang di chuyển nhanh tới nơi đây, thấy thế Trần Phán bế Khả Như lên, chân nhấc nhẹ cả người bay lên không, vừa bay lên trời cao hắn vừa không quên hô lớn: “Đừng giả vờ nữa, đem kiếm về cho ta.” Dứt lời Trần Phán mang theo Khả Như trong lòng hướng về nơi xa bay đi.
Ở dưới mặt đất Hiền Triết không một nhịp thở nằm yên bất động khi này đột nhiên đứng dậy chạy nhanh về chỗ cây kiếm bị gãy làm hai kia, nhặt hai mảnh kiếm lên khuôn mặt anh ta vẫn đơ ra nhưng trong lòng lại thầm khổ không thôi.
Trần Phán chiến đấu gã luôn một mực theo dõi từ xa, khi thấy người rơi vào trạng thái bất lợi không thể làm gì khác hơn gã lập tức xông thẳng vào nhà boss tìm vũ khí hỗ trợ, tất nhiên vì hồi sáng Chi đã đi học cửa khóa kín mà gã không có chìa khóa nên chỉ đành dùng một cước giải quyết, đi vào đi ra ống đựng đã nằm trong tay, cứ thế một thân một mình không quản ngại khó khăn xông vào nguy hiểm chạy tới cứu người, kết quả đâu? Người ôm gái bay mất để gã ở lại đây một mình với một dàn quân lính vũ trang đầy đủ cùng hai mảnh kiếm gãy.
Hiền Triết ngậm ngùi tủi thân nhưng tay chân nhanh lẹ, một giây cũng không dám phí phạm dùng hết tốc lực chạy trốn, nếu không trốn để bị bắt xem như tiêu tùng một đời trai.
So với Hiền Triết đang chịu khổ sở gánh hết hỏa lực, Trần Phán bên này ôm Khả Như một đường thuận lợi bay thẳng về lại đầu ngỏ nhỏ, khi Trần Phán dần hạ xuống, chân vừa chạm đất người trong xóm từng người từng lao ra, ai nấy hớn hở vui mừng, kích động mười phần.
“Boss về rồi, ôi cứ tưởng ngài sẽ không về nữa chứ.”
“Đúng vậy, mọi người thật sự lo boss gặp phải chuyện chẳng lành nghẻo mất xác ở ngoài.”
“Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, boss làm sao nghẻo được, bị hành một trận là cùng.”
Một đám người nói chuyện rộn ràng như mở hội mà chẳng có ai hỏi thăm hắn dù chỉ một câu, Trần Phán sắc mặt hơi đen đám người nói chuyện làm hắn nhức hết cả đầu, ánh mắt lạnh tanh liếc tới một vòng khí thế ẩn hiện ra ngoài mới khiến đám người yên lặng lại được một chút, lúc này hắn lên giọng hỏi: “Chi đâu?”
“Boss yên tâm đối tượng đã đến trường, bên đó đã cho người canh kỹ không có vấn đề gì đâu.”
“Đúng đó, bọn em làm việc boss cứ yên tâm.”
“Làm sao có chuyện được boss cứ tin vào bọn em đi.”
Chỉ có một câu hỏi đám người lại lần nữa trở nên ồn ào, Trần Phán nghe xong đầu ong ong khó chịu, hắn chẳng biết khi xưa thu đám này về làm gì nữa, hắn nhớ khi đó bọn họ đâu có như thế ồn ào, không biết phép tắc.
Không tiếp tục dây dưa với đám thuộc hạ, Chi không sao hắn an tâm, ôm theo Khả Như quay về nhà, chỉ là khi nhìn thấy cái cửa chính tan hoang tiếng răng nghiền chặt ken két bỗng nhiên vang lên, Trần Phán ghì giọng bảo với đám thuộc hạ đi theo sau: "Sửa lại!" Rồi bế Khả Như vào trong tầng hầm đặt người lên giường.
Trần Phán khi này nghiêm nghị hai tay vỗ vào nhau hạ lệnh: “Abel trông chừng Khả Như, nếu có dị thường trực tiếp thay ta tiêu diệt.”
“Vâng!” Âm thanh máy móc trong căn hầm vang vọng, không biết rõ nó phát ra từ đâu.
Trần Phán hài lòng chỉ có Abel là được việc nhất, đứa mắt nhìn về Khả Như nằm trên giường lần cuối sau đó hai mắt hắn chậm rãi nhắm nghiền, lần nữa mở ra ánh mắt trở nên có thần hơn rất nhiều, bất quá sắc mặt khí huyết trông vô cùng tệ hay không muốn nói là cả người chẳng còn cất máu nào, vừa mở mắt chưa kịp nhìn gì hắn mệt lả người ngã lăn xuống nền nhà.
Cả người đuối sức Trần Phán hiện tại không thể nào cử động nổi, thậm chí mở mí mắt ra đối với hắn cũng là điều không thể, tuy nhiên nhận thức Trần Phán vẫn còn, hắn vẫn nghe được những người bên ngoài đang không ngừng nói chuyện, đám thuộc hạ khi thấy hắn ngã xuống thì tụ lại bàn tán sôi nổi.
“Này, người nói boss ngất thật hay thử lòng chúng ta vậy.”
“Ai biết được.”
“Hay chúng ta dìu boss lên giường nghỉ ngơi đi”.
“Ổn không, lỡ đâu boss thích nằm đất thì sao?”
“Ừ! Cứ để boss nằm ở lại đây đi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”
“Aiz, lỡ boss nằm lạnh chết luôn thì sao nhỉ?”
“Được vậy thì còn gì bằng, mà cái cửa kia ngươi đi sửa đi, hồi nãy boss nhìn ngươi ra lệnh đó."
"Nhìn ngươi thì có!"
Một đám người cứ thế rời đi, cánh cửa căn hầm đóng lại Trần Phán cứ thế bị bỏ mặt nằm ở trên mặt sàn, cảm nhận được sự lạnh giá cùng thô ráp của nền đất hắn vô cùng khó chịu nhưng chẳng thể nào bằng được sự khó chịu trong lòng hắn lúc bấy giờ, lòng hắn hiện tại giá lạnh lắm, ý thức dần chìm vào vô định, những dòng suy nghĩ cuối cùng trước khi hoàn toàn ngất đi của Trần Phán chính là từng cái tên hồi nãy đã nói chuyện, hắn sẽ ghim mãi vào lòng đến khi tỉnh lại nhất định sẽ dậy bảo những tên đó biết lý do tại sao lại gọi hắn là boss.
Không biết qua bao lâu Trần Phán tỉnh lại, đầu hơi choáng, cả người đau nhức, đặc biệt là phần lưng thật lạnh, nền nhà hôm nay thật lạnh làm sao, quả nhiên một đám kia thật sự cho hắn nằm lại ở đây, Trần Phán nghĩ thôi đã thấy cay cú, bất quá khi nhìn về Khả Như đang nằm trên giường, bóng hình cô nàng mờ nhạt hắn chỉ biết thở dài, nét mặt mệt mỏi hiện lên thêm vẻ bất lực.
Khả Như chưa tỉnh Trần Phán cũng chẳng biết làm sao chỉ đành đứng dậy lấy đại trong tủ đồ mặc lại áo quần cho chỉnh chu rồi đi ra bên ngoài, cánh cửa căn hầm đóng sầm hắn hằn hộc rảo bước đi ra ngoài, chuyện Khả Như tính sau giờ phải giải quyết kẻ đã ám toán hắn kia trước, tuy nhiên ưu tiên hàng đầu là phải chỉnh đốn lại đám thuộc hạ mới được.
Trần Phán tư thế như muốn chuẩn bị đánh người, chỉ khi cửa chính mở toang quan cảnh bên ngoài hiện rõ trước mắt khiến hắn sững sờ, chỉ thấy xung quanh thuộc hạ của hắn nằm la liệt, kẻ trọng thương, người bất tỉnh, có mấy tên thoi thóp sắp chết đang được người hối hả cứu chữa, không chỉ có bọn thuộc hạ đồ vật cũng biến đổi, mọi thứ ngổn ngang ngoài trừ ngôi nhà của hắn là bình yên vô sự ra các căn hộ khác đều đã bị phá hủy, bê tông cốt thép chất thành đống, kiến trúc chẳng có cái nào còn nguyên vẹn, quan cảnh xóm nhỏ bây giờ chẳng khác gì một cái thôn trang hoang tàn bị cường địch tàn nhẫn càn quét qua.
Chuyện gì đây? Hắn mới ngủ một giấc mọi thứ sao lại biến thành thế này? Trần Phán trầm mặc định lên tiếng hỏi thì ở nơi xa một chùm sáng mạnh bắn tới thổi bay đất đá, bụi bặm bay lên tứ tung làm Trần Phán giật mình nhìn qua, chỉ thấy nơi xa một vòng người mặc đồ quân đội đang áp sát lại gần.
Thấy cảnh này Trần Phán nhẹ nhàng đóng cửa lòng thầm than, thật là bị càn quét qua! Bất quá chừng đó chẳng thể khiến hắn chùn bước được, chỉ là thể trạng chưa khôi phục, lực lượng gần chạm đáy thì đánh đấm kiểu gì?
Trần Phán mệt mỏi lê thân gầy yếu vào lại căn hầm, vào đây hắn vỗ tay bảo: “Abel mở hầm vũ khí.”
Theo đó bên tường mở ra một lối đi, đi vào bên trong sẽ thấy vũ khí chất đống, súng đạn chẳng thiếu, lựu đạn một tá, bazooka có tới mấy cái, ngoài ra còn có rất nhiều loại vũ khí khác nhau hình thù rất kì quái.
Đồ thì nhiều thật tuy nhiên ánh mắt Trần Phán chỉ nhìn chăm chăm vào ba món đồ được đặt ngay tại chính giữa, ở đó có một cái găng tay, một đôi giày và một cái kính, lấy ba món trên trang bị lên người hắn tự tin hơn hẳn, lần nữa rời đi tiến ra bên ngoài.
Ở ngoài bây giờ khói bụi mịt mù, đám thuộc hạ đang khổ sở chống đỡ kẻ thù, không biết là ai trong lúc chiến đầu vô tình quay đầu khi nhìn thấy Trần Phán ra tới nơi thì vội lớn giọng hô hào: “Boss tỉnh rồi, rút thôi anh em.”
Tiếng hô vang vọng trong chốc lát chiến trường chỉ còn lại quân địch, còn đám thuộc hạ đã biến mất dạng chẳng thấy bóng dáng ở đâu nhường khu giao chiến lại cho mình Trần Phán, một thân đứng trước một cái tiểu đoàn hung hãn hắn trầm mặc, bất quá như thế cũng tốt không cần sợ đánh nhầm quân ta.
Nhìn về những tên quân nhân toàn thân trang bị đầy đủ đang tiến tới muốn tấn công, Trần Phán cười lạnh ánh mắt rực lên lam sắc quang mang nhưng lạ thay lại không có tác dụng, quân địch chẳng những không bị khống chế trái lại bọn họ còn bắn tới rất hăng, tiếng súng vang trời, đạn từ bốn phía xuyên qua không gian bắn tới chỗ hắn.
Khi này chỉ thấy thân ảnh Trần Phán bỗng trở nên mờ ảo, đạn bắn xuyên qua như xuyên vào không khí, hình ảnh mờ dần rồi biến mất, ở tại trên cao không biết từ lúc nào Trần Phán ngạo nghễ ngự không, lơ lửng đứng đó hai hàng lông mày nhíu chặt nét mặt cực kì khó coi, đám lính bên dưới chẳng phải quân nhân bình thường tất cả trang bị đều được đặc chế chống lại quấy nhiễu nhận thức, khó lòng khống chế được đối phương.
Nghĩ đến đây Trần Phán thầm khổ, bất quá không có vấn đề gì, chỉ thấy hắn khẽ nhếch môi điệu bộ khinh thường, nhấc tay đưa lên nâng cái mắt kính theo đó mặt kính xanh lên một màu, đưa mắt nhìn xuống lướt qua một vòng, trang bị trên người đám quân lính liền rạn nứt, theo đó không rõ nguyên do tất cả kho khan ra máu toàn bộ đổ gục xuống.
Trần Phán đứng ở trên cao bộ dáng càng thêm phần xem thường, tay trái nhấc lên đưa qua một bên, năm ngón tay mở rộng, đúng lúc này một chùm sáng từ nơi xa bắn tới chạm vào găng tay hắn đang đeo lập tức chùm sáng phát nổ, uy lực cực mạnh, tuy nhiên quanh người Trần Phán giống như có một màn chắn vô hình bảo vệ, vụ nổ trên dưới không tạo nổi cho hắn một điểm thương tích.
Liếc mắt nhìn qua bên trái Trần Phán thấy ở nơi xa lấp ló không ít kẻ địch, còn có cả một loại vũ khí như là xe tăng lại không phải tăng trông kì lạ, nòng bắn của vũ khí đó đỏ rực đang hướng về phía hắn, nhìn qua liền biết đây là thứ mới bắn ra chùm sáng kia.
Vũ khí qua một lúc đã sẵn sàng bắn lần hai, ánh sáng rực lên chuẩn bị thoát khỏi nòng, Trần Phán thấy vậy năm ngón tay co lại siết chặt vào nhau, bên kia vũ khí ngay lập tức méo mó bị vò lại thành một cục trực tiếp phát nổ phá hủy một khu vực rộng lớn, những người xung quanh không rõ sống chết.
Giải quyết xong một đám, Trần Phán ngó nghiêng một vòng bắt đầu tiếp tục phản công, toàn trường theo đó trở thành một đoàn hoảng loạn, tất nhiên là kẻ địch hoảng loạn còn thuộc hạ của hắn chỉ đi ra hô hào mấy tiếng cho có khí thế rồi lại trốn mất.
Đọc đến đây là hết chương rồi đúng không? He he boiz. Ghé vào làm tô hủ tiếu cho ấm người
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan