Chương 90: Lá thư từ em

27/04/2025 10 8.3

Năm đó hắn vừa gặp cô ấy đã đem lòng yêu thương, năm đó hắn đã hứa với cô ấy cùng sinh cùng tử, hoạn nạn có nhau, cũng vào cái năm đó hắn đã mất đi tất cả.

Hắn đã lựa chọn để người mình yêu ở lại phía sau, một thân đơn độc tiếp bước và giờ đây khi người trở về cõi vĩnh hằng hắn lại quặn thắt trong lòng.

Tại nhà tang lễ, Trần Phán đứng đó không biết có nên đi vào hay không, tim hắn đập lên từng nhịp co thắt, hắn sợ hãi bản thân phải đối diện với hiện thực, sợ hãi bản thân sẽ hối hận với quyết định năm xưa.

Khi Trần Phán còn đang do dự thì một nhóm người tay xăm hình, mặt mày hung tợn đã bước vào bên trong, nhóm người đi vào liền hô hào nhìn là biết tới muốn gây chuyện.

Bên trong nhà tang lễ một người con gái nhỏ nhắn đi ra đối với thái độ của bọn người mới đến này không biết phải làm sao, chỉ biết khúm núm cúi đầu liên tục nói câu xin lỗi, cùng những lời hứa hẹn.

Trần Phán nhìn về những kẻ đang lớn giọng dọa nạt rồi nhìn cô gái nhỏ nhắn hai mắt đã ngấn lệ nhưng cố mở to mắt ra để không cho những giọt nước mắt tuôn rơi thì khẽ nhướn mày, sắc mặt dần âm trầm xuống đến đáng sợ, nhấc chân lên hắn đi vào trong, từng bước chân hung hăng giẫm xuống nền đất như muốn thể hiện tâm trạng của hắn lúc bấy giờ.

Trong nhóm người một tên to cao lực lưỡng mặc áo bó sát lộ ra rõ từng đường cơ bắp tiến gần tới cô gái, tay hắn đưa lên bóp hai má cô nàng, tay ghì đến thật chật, hắn buông lời uy hiếp: “Hôm nay không trả tiền tao phá nát chỗ này.”

Cô gái uất ức cuối cùng không chịu được nữa hai hàng lệ cứ thế rơi xuống, cô khóc nhòe muốn lên tiếng, muốn xin đối phương thư thả thêm mấy hôm thì bỗng một bàn tay xuất hiện nắm chặt lấy cánh tay đang bóp mặt cô.

Trần Phán giữ chặt cổ tay gã to con, trầm giọng hỏi: “Ngươi mới nói cái gì?”

“Tên nào đây?” Gã to con bất ngờ nhưng không hoảng loạn, gã nhìn về người của mình ở sau đánh mắt ra hiệu cho họ đi lên xử lý kẻ chen ngang.

Trần Phán thấy hành động của đối phương liền nhếch môi, lực ở tay phát động bóp mạnh vào, tiếng xương ‘răng rắc’ trong giây lát liền vang lên, gã to cao đau đớn gào thét muốn kéo tay về nhưng bị tay Trần Phán ghìm chặt căn bản rút về không được.

Những người ở sau thấy đại ca gặp nạn muốn xông lên, bất quá chân họ còn chưa kịp nhấc thì tròng mắt Trần Phán đã nổi lên lam sắc ánh lửa, trong phút chốc hắn trực tiếp khống chế không cho bọn người họ di chuyển.

Khống chế đám thuộc hạ xong Trần Phán liếc nhìn tên cầm đầu hỏi lại: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn phá nơi nào?”

Gã to con đau đớn muôn phần, biết rõ bản thân đã đụng nhằm người bất quá giờ gã không thể để mất mặt trước đàn em nên gã cắn răng gồng lực ở tay còn lại rồi vung nắm đấm lên đánh vào mặt kẻ đối diện, gã nghĩ rằng đối phương sẽ dễ dàng né được, nhưng không ngờ nắm đấm đơn giản lại thành công hơn dự tính, nó đã đấm thẳng vào được mặt của người ta.

Trần Phán ăn một đấm đầu liền hơi nghiêng, một bên má có phần hơi nhức, miệng có chút ngọt tanh vị máu, có điều chừng đó đau đớn xác thịt chẳng là gì so với những khó chịu trong lòng hắn hiện tại.

Trần Phán buông tay ra miệng phun một ngụm nước bột hòa lẫn máu tươi bên trong, ánh mắt hắn lúc này hiện rõ vẻ hung ác, sát lệ quanh người không tự chủ lan tỏa làm bầu không khí xung quanh trùng xuống nhanh chóng.

Gã to con vui mừng vì một đấm thành công của mình, càng vui mừng hơn khi đối phương đã thả tay mình ra, nhưng chưa vui được bao lâu gã cảm nhận được cái lạnh giá không tài nào hiểu nổi, đưa mắt nhìn lên gã bắt gặp ánh mắt hung lệ, đầy sát ý từ người trước mặt.

Thấy ánh mắt của đối phương lòng gã dâng trào lên nỗi sợ hãi, lý trí gào thét hối thúc gã phải bỏ chạy nếu không sẽ không thể nhìn thấy được ánh bình minh ngày mới, không dám chần chừ gã to con muốn quay người bỏ chạy thật nhanh nhưng khổ một nỗi không được, cơ thể ngay lúc này đây lại đơ ra không chịu nghe theo gã sai khiến.

Trần Phán nhếch miệng càng sâu, hắn giơ tay lên, điểm sáng trong mắt càng thêm phần thịnh, ngay khi hắn muốn ra tay thì cảm nhận được gì đó nên liếc mắt qua chỉ thấy cô gái trẻ trung cả người đang run run lên nhè nhẹ, mắt nhìn hắn chứa đầy nỗi e sợ.

Thấy vậy Trần Phán từ trong cơn tức giận bừng tỉnh, hắn đưa mắt nhìn vào trong sâu nhà tang lễ nhìn vào tấm di ảnh của Tuyết ở trên cao, ánh mắt ác lệ dần biến mất thay vào đó là sự nhu hòa.

Trần Phán thở ra một hơi dài để bình tâm, ngọn lửa trong mắt hạ xuống, hắn tháo bỏ khống chế cho những kẻ gây rối rồi lạnh giọng hô lên một tiếng: “Cút!”

Những người được thả tự do đã sống sót sau tai nạn mà không hề hay biết, đối với lời đuổi người của Trần Phán họ lại không hưởng ứng, trước nhìn về chỗ gã to con, bất quá đầu lĩnh những người này khi có thể chạy đã chạy từ lâu nào có ở lại để cho bọn họ nhìn.

Thấy đại ca đã chạy mất dạng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau một lúc rồi cũng chạy theo, trong chốc lát nơi này trở nên vắng tanh, đìu hiu lộ rõ vẻ cô độc.

Trần Phán nhìn quanh không thấy vị khách nào, ngoài hắn ra chỉ có cô gái là người sống ở đây, Trần Phán theo bản năng mắt nhíu lại, cố nặng ra một nụ cười, hỏi: “Tại sao lại không có ai?” Suy nghĩ một chút hắn hỏi tiếp: “Sao lại dính líu, nợ nần với bọn người kia?”

Khi đến gần hắn có nghe bọn họ nói đến chuyện tiền bạc, quan sát kỹ cách hành xử của đám người vừa nãy đó không phải phong cách quen thuộc của bọn người cho vay nặng lãi thì còn là ai vào đây được.

Cô gái vẫn còn e sợ trước Trần Phán nhưng cô ấy mạnh mẽ lau đi hàng dài nước mắt, áp chế nỗi sợ trong lòng, mắt ánh hiện lên nỗi nghi hoặc trước không trả lời mà nhìn chằm chằm Trần Phán hỏi lại: “Anh là ai?”

Trần Phán sắc mặt khó coi, hắn định nói ra tên của mình, có điều miệng mới mấp máy chưa kịp nói gì thì cô gái đã nhìn kĩ khuôn mặt của hắn như sực nhớ ra chuyện cũ lên giọng kinh ngạc: “Anh là người hôm bữa hỏi về mẹ em phải không?”

“Phải, tôi là Trần Phán.” Trần Phán gật đầu xác nhận.

Nghe thấy tên người đối diện hai mắt cô gái mở to thất thanh hỏi lại: “Anh là Trần Phán?”

“Ừm! Có chuyện gì sao?” Trần Phán thấy phản ứng của cô gái mơ hồ đoán được chút chuyện nhưng vẫn lên tiếng hỏi cho rõ.

“Mẹ em trước khi qua đời có để lại một bức thư cho anh, khi em qua địa chỉ ghi trên đó thì nhà đã khóa cửa, không có ai.” Cô gái bình tĩnh lại trả lời nhưng nét mặt sầu muộn hiện rõ lên gương mặt đầy non nớt.

“Mấy ngày nay có chút chuyện cần đi xa nên không có mặt ở nhà, mà thư hiện tại đang ở đâu?”

Cô gái nghe Trần Phán hỏi đến thì vội đi vào trong tìm cái áo khoác, lục lọi mấy cái túi một chút liền lấy ra một lá thư đưa qua cho hắn.

Trần Phán nhìn lá thư rồi nhìn cô gái: "Em đã mở ra xem?" Lá thư có vết mở được dán lại rất thô sơ, nhìn là biết đã có người mở ra đọc trước.

Cô gái bị hỏi không biết nên trả lời như thế nào chỉ biết gật gật đầu thay cho lời nói.

Trần Phán không nói gì thêm nhận thư mở ra đọc, nhìn mấy hàng chữ ngã nghiêng, nét bút nhợt nhạt, yếu ớt trong đó lòng hắn liền đau sót, nhìn vào nội dung bên trong lòng hắn càng đau sót hơn.

Các ngón tay siết chặt Trần Phán ngẩng đầu nhìn cô gái nói: "Em là Chi phải không? Từ nay về sau mọi chuyện của em sẽ do tôi lo liệu."

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025