Chương 91: Trả nợ
27/04/2025
10
8.3
‘Trong cuộc đời này em ân hận nhất là hai chuyện, thứ nhất là gặp được anh, thứ hai là đem lòng yêu anh. Những lỗi lầm của anh năm xưa, những lý do anh đã nói, em sẽ không bao giờ quên cũng sẽ không bao giờ tha thứ, vì thế em nguyền rủa anh phải sống tiếp, sống như cái cách anh đã lựa chọn. Về phần Chi, em sẽ giao lại con bé cho anh chăm sóc, em mong anh dạy con bé những gì cần thiết để chống chịu lại sự ác ý của thế giới này đối với nó, em mong anh thay đổi cuộc đời con bé. Nếu được em muốn con bé có thể sống qua ngày định mệnh, nếu điều đó là bất khả thi em cho phép anh xuất thủ, dù khá tàn nhẫn nhưng mong anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết, đừng để con bé cảm nhận được đau đớn. Ký tên Tuyết.”
Đây là những gì Tuyết ghi lại trong thư, đọc nội dung ghi trong đó Trần Phán lòng đau như cắt, sót xa đau đớn, hắn hối hận với quyết định của mình nhưng hắn lại không thể làm gì khác được.
Trần Phán nhìn về cô gái nói: “Em là Chi phải không? Từ nay về sau mọi chuyện của em sẽ do tôi lo liệu.”
“Bức thư bên trong ghi gì vậy?” Chi không quan tâm lắm những gì Trần Phán nói mà tò mò hỏi, cô đã đọc lá thư có điều ngoài dòng chữ kí tên ra thì bên trong thư ghi toàn bằng ngôn ngữ lạ cô không thể đọc được.
“Những lời dặn dò không đáng chú ý thôi.” Trần Phán gấp lá thư bỏ vào túi, qua loa trả lời.
Trần Phán không nói gì thêm, hắn đi vào sâu bên trong thắp lên mấy nén hương rồi đứng tại đó, đứng trước di ảnh Tuyết mà nghĩ ngợi, những hình ảnh năm xưa thoáng chốc lướt qua như một thước phim được tua nhanh, hắn càng nghĩ càng đau sót, bất giác hắn cảm thấy có thứ gì nóng hổi lăn dài trên má, Trần Phán thử sờ lên thì thấy đó là nước mắt.
Từ khi sở hữu sức mạnh đến nay hắn chưa bao giờ khóc, đã quá lâu chưa được khóc đối với khái niệm khóc hắn gần như đã quên lãng, nay nước mắt đột ngột rơi làm Trần Phán không biết làm sao, hắn có phần khá bỡ ngỡ.
Lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má, hắn đứng đó một lúc rồi quay qua hỏi lại chuyện hồi nãy: “Sao em lại nợ tiền bọn cho vay nặng lãi?” Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết không thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau.
Chi bị hỏi thì ấp úng, mặt hiện lên vẻ khó xử không muốn nói, nhưng nghĩ lại khi mẹ cô qua đời đã nói với cô nếu gặp chuyện khó khăn không thể giải quyết có thể nói với Trần Phán, người này sẽ giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
Do dự một hồi Chi cắn môi dưới đáp: “Em không có tiền trả tiền viện phí cho mẹ nên đã vay mượn bọn họ.” Giọng điệu ngập ngừng, Chi vừa nói vừa tủi thân, hai mắt lại ứ lên nước mắt.
Trần Phán nhăn mày, hỏi: “Tiền mai táng thì sao, em có đủ tiền?”
“Cái đó_” Sóng mũi cay cay Chi nói được mấy chữ thì không nói nữa, cô bắt đầu khóc lên nứt nở như một đứa trẻ, bao đau buồn, khó chịu trong những ngày qua đều trôi theo những giọt nước mắt, cô khóc lên cảm giác nặng trĩu trong người cứ thế vơi đi từng chút một, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nét mặt Trần Phán dần trầm, hắn không nghĩ tới hoàn cảnh hai mẹ con họ đã khó khăn đến nước này nhưng hắn đã có thể can thiệp vào thì chuyện tương tự không thể tiếp tục xảy ra, nước mắt không nên tiếp tục chảy xuống nữa.
Chờ đến khi Chi khóc xong tâm tình dần ổn lại, lúc này ánh mắt Trần Phán hiện lên thần thái lạnh lùng, hắn giơ tay lên giọng bảo: “Đưa điện thoại đây.”
Nghe yêu cầu của hắn, Chi có phần ngơ ngác, cô không hiểu lắm người đối diện muốn làm gì, có điều ánh mắt lạnh kia khiến cô sợ, cô không tự chủ làm theo yêu cầu đối phương lấy điện thoại trong túi ra.
Trần Phán nhận điện thoại, lục trong danh bạ, nhìn thấy mấy cái số lạ hay gọi đến hắn liền đưa lên hỏi: “Đây là số của đám cho vay kia?”
Chi nhìn số trên điện thoại gật gật đầu, Trần Phán nhếch môi nhấn gọi, đợi một hồi khi đầu máy bên kia nhận máy hắn liền lên tiếng ngỏ ý muốn trả khoản nợ của Chi, đồng thời cho một cái địa chỉ để tiện gặp mặt sau thì dập máy, nhấn nhấn mấy cái lưu số của mình vào xong hắn liền đem trả điện thoại.
Khi Chi nhận lại điện thoại, Trần Phán trước nói: “Anh đã lưu số rồi, nếu có chuyện cần cứ gọi qua.” Nói xong hắn rảo bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Phán, Chi khó xử, thật sự cô muốn nói đối phương không cần phải trả nợ thay cô, bất quá nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại của mình cô chỉ biết cắn răng chấp nhận món nợ ân tình này.
Bầu trời đêm nay dát đầy ánh sáng của trăng sao, ánh trăng rọi xuống in bóng Trần Phán ở trên mặt đường, hắn một mình đứng trong ngõ nhỏ, lưng dựa tường, một hồi lâu sau khẽ buông ra tiếng thở dài rồi lại cười lên tự giễu bản thân, xoay người khẽ vỗ lên đầu gối phủi bụi đất, vỗ đến nửa ngày cũng chẳng thấy có chút bụi nào rơi ra, nhưng hắn lại vẫn bướng bỉnh vỗ tiếp, cho đến khi đầu gối hơi run lên, tảng đá trong lòng dần dần được buông xuống, lúc này hắn mới ngừng tay lại.
Bên cạnh người hắn có hai túi tiền nhỏ, mà ở bên trong sâu ngõ hẻm vắng vẻ kia người người nằm dài, có hơn ba bốn chục người đang nằm dài la liệt, gậy dao rơi đầy đất, tràng cảnh vô cùng thê thảm, đến cả việc rên rỉ để thể hiện cơn đau ra ngoài bọn họ cũng chẳng tài nào làm nổi nữa mà.
Trần Phán đứng thẳng người lên, đem một túi tiền dưới đất ném qua chỗ đám người, hỏi: “Đây là 100 triệu, 70 triệu tiền nợ, 30 triệu còn lại là tiền viện phí cho các ngươi, thấy như thế có ổn không? Có ý kiến gì khác không?”
Đối với câu hỏi của Trần Phán đám người nào có sức trả lời, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt thể hiện lòng uất hận, không cam tâm, tất nhiên trong đó cũng có không ít ánh mắt sợ hãi tột cùng.
Thấy không có ai đáp lai, Trần Phán không vui nhíu mày đi tới gần, đám người nhìn hắn đi lại gần thì hoảng loạn, một người đứng đầu trong nhóm cố hết sức run run lên giọng nói: “Không có, không có ý kiến."
Trần Phán nghe vậy dừng bước chân, gật đầu tỏ ý hài lòng rồi thong dong đi ra khỏi ngõ hẻm, khi bóng dáng Trần Phán biến mất hẳn đám người này mới dám dựa vào nhau đứng lên, người cầm đầu thì khập khiễng từng bước chân đi lại nhặt túi tiền lên.
Siết chặt túi tiền trong tay, tên cầm đầu lòng đầy uất hận, đêm nay người của hắn đi đòi nợ bị đánh, hắn vốn muốn đem người qua đánh trả đối phương, bất quá chưa kịp dẫn người thì đối phương đã gọi qua cho hắn một cái hẹn ở nơi rất vắng vẻ, còn nói cái gì sẽ trả tiền mà giọng điệu không âm không dương, lạnh như nước lã, hắn nghe liền biết kẻ gọi đến không thiện.
Ban đầu hắn tưởng rằng đụng nhầm nhóm giang hồ khác nên đã kêu đàn em dàn trận, cuối cùng đến nơi chỉ gặp đúng có một người, thấy thế hắn liền khinh bỉ nói mấy câu thế là thành ra cảnh này.
Hắn hận, hắn hận lắm, nhưng hơn cả hận là sự nhục nhã, quá nhục nhã, cả đám người bị một tên trông không mấy mạnh mẽ hành đến không dám hó hé nửa lời chửa rủi.
Siết chặt tay hắn bắt đầu suy tính phương thức trả thù, gọi thêm người, bắt con tin, hàng chục cách thức hiện lên trên đầu hắn, khi này trong lúc hắn đang mải mê suy nghĩ cảnh hành hạ tên khốn hồi nãy thì một đám người trang bị đầy đủ vũ trang bỗng xuất hiện.
Đám người này tay cầm súng ống, bước đi chuyên nghiệp, nhìn vào bộ đồ đám người mới đến mặc hắn liền nhận ra đây là lực lượng cơ động.
Một người lính cơ động tới gần đem họng súng chĩa vào hắn ra hiệu bỏ túi tiền trong tay xuống, hắn sợ hãi buông cái túi, hai tay giơ lên cao tỏ ý đầu hàng.
Người lính đặc vụ ập tới, khống chế hắn sau mở cái túi dưới đất, bên trong túi chỉ toàn tiền với tiền, khi này người lính lấy dao rạch một đường dưới đáy túi theo đó một đống túi nhỏ màu trắng lộ ra trước mắt mọi người.
Nhìn mấy túi nhỏ màu trắng trước mặt gã cầm đầu coi như rõ ràng, bản thân gã đã bị người ta gài, lần này có muốn nói rõ e rằng cũng là rất khó, gã đã từng có tiền án tương tự giờ ai sẽ tin gã đây, gã buông xuôi nhưng lòng lại khóc thét lên vì giận.
Sau đó hắn và người của hắn được đưa tới đồn để lấy khẩu cung, giống như hắn nghĩ dù có kể rõ đầu đuôi sự tình thì những người này đâu có chịu tin.
Khi hắn nghĩ rằng bản thân phải ngồi tù rục xương thì phát hiện cảnh sát ở đây đang bàn cãi chuyện gì đó, trông họ rất tức giận, qua một lát một nhóm người mặc quân phục đi vào bắt hắn đi, lôi hắn vào một chiếc xe bọc thép, ở trong xe hắn rất hồi hộp, có điều rất nhanh hắn không thể hồi hộp được nữa, một cây kim tiêm đã tiêm vào người hắn sau thì hắn bất tỉnh nhân sự không biết chuyện gì xảy ra.
Ánh đèn điện vàng óng hắt hiu, lắc lư qua lại, gã cầm đầu tỉnh lại thấy mình đã bị trói chặt tay chân, phía trước là một cái bàn dài, ở phía bên kia cái bàn là một người đang ngồi bắt chéo chân, bất quá ánh đèn khá mờ gã không nhìn rõ người bên kia là ai.
Người ở bên kia nâng nâng cái mắt kính khi thấy người đã tỉnh thì nói thẳng vào vấn đề: “Tôi yêu cầu anh tường thuật lại tất cả quá trình sự việc xảy ra khi anh đối đầu với đối tượng.”
“Đối tượng?” Gã không hiểu đối phương nói gì nhưng gã nghe ra người trước mặt tin lời nói của mình nên gã vui mừng hét lớn: “Tôi không phải là người buôn ma túy đâu, cán bộ tin tôi đi, tôi bị oan.”
Người ngồi đối diện gã cầm đầu nghe gã nói thì lắc đầu, thiếu kiên nhẫn nói lại: “Tôi yêu cầu anh tường thuật lại quá trình đối đầu của anh với đối tượng trong đêm nay, nếu anh không nói chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp mạnh.”
Gã cầm đầu nghe đến 'dùng biện pháp mạnh' thì hoảng sợ, gã nhận thấy đối phương không có tốt như gã nghĩ nên không dám dây dưa mà nói ra tất cả chuyện xảy ra trong đêm nay cho đối phương nghe.
Nghe gã cầm đầu nói xong, người này nhướn mày thì thào lên tiếng đánh giá: “Một mình đấu với hơn 30 người, xem ra là thực thể dạng sức mạnh, cấp bậc loại S đi.”
Ghi ghi chép chép mấy thứ xong đối phương đứng lên rời đi, trước đó không quên hạ lệnh: “Đem người này đi xử lý."
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan