Chương 89: Kế hoạch thanh trừ.
27/04/2025
10
8.3
Giáo phái Sarkic là gì Trần Phán không rõ cho lắm, hắn chưa từng đụng độ trực tiếp với giáo phái này, bất quá hắn có nghe nói qua đây là một giáo phái thờ phụng một vị thần xác thịt, nói đơn giản giáo phái Sarkic là một đám dị đoan trên danh nghĩa thờ phụng thần để tự tung tự tác làm điều sai trái.
Một đám di đoan Trần Phán nghĩ thôi đã thấy ngán ngẫm, không nói đến việc hắn hiện tại không có thông tin gì để tiếp tục điều tra, dù có hắn cũng cảm thấy bản thân không nên tiến sâu thêm.
Nguyên tắc đạo đức, quy tắc cư xử tối thiểu, giới hạn hành động, đây là những thứ không có trong khái niệm của các thành viên trong giáo phái, tiếp tục đi sâu vào hắn không biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì, huống hồ còn dính líu tới tổ chức ở phía bên này nữa, nghĩ theo hướng nào hắn cũng thấy nên dừng lại mọi chuyện ở đây sẽ tốt hơn.
Nhìn qua thông tin trên máy tính một lượt, Trần Phán nắm bắt một số thông tin quan trọng rồi đứng lên rời đi, Linh Duật nhìn bóng lưng Trần Phán dần khuất dạng mà nở ra một nụ cười đầy đắc ý, lúc này máy tính bỗng rì rì mấy tiếng rồi phát ra âm thanh đầy máy móc: “Ông đang tiết lộ thông tin mật của tổ chức cho người ngoài, đây có thể nhận định là hành động phản bội.”
Nụ cười đắc ý nhanh chóng tắt hẳn, Linh Duật nghiêm nghị lắc đầu nói lại: “ Đừng có ăn nói lung tung, sự trung thành của ta với tổ chức là tuyệt đối.”
“Ban đầu ông không nhất thiết phải đưa hồ sơ thông tin của 173 cho hắn ta, ông rõ ràng cố ý.” Âm thanh máy móc không tình cảm lần nữa từ trong máy tính vang lên.
“Ngươi thì hiểu cái gì, thả con tép bắt con tôm, chúng ta không có đầy đủ thông tin về chiến lực cũng như không rõ nguồn gốc năng lực của hắn, sẽ rất bất lợi cho việc quản thúc cũng như tiêu trừ đối phương với chừng đó thông tin ít ỏi hiện có, nhưng nếu để hắn dùng toàn lực chiến đấu với bên giáo phái chúng ta có thể thu thập được thêm nhiều thông tin có lợi cho kế hoạch tương lai.” Linh Duật nói đến đây liền cười lên đầy âm hiểm.
.
“Ông đang muốn kéo hắn vào trận chiến, muốn hắn đối đầu với giáo phái Sarkic?”
Âm thanh máy móc lần nữa hỏi, bất quá Linh Duật không trả lời mà một mặt thâm ý đứng rảo bước rời đi, khi Linh Duật đi được một lúc máy tính lại rì rì mấy tiếng sau đó cánh cổng đi vào khu lưu trữ bị đóng lại, toàn bộ chỗ này bỗng bị ngắt điện, toàn bộ rơi vào trong màn đêm tăm tối.
Trần Phán đi ra ngoài, thấy Khả Như co ro một chỗ thì đi lại hỏi han một chút, khi biết không có ai làm tổn hại cô nàng thì an tâm dẫn theo người rời khỏi Linh gia lên xe đi về thành phố, trở về nhà.
Quay về nhà Trần Phán ngả lưng nghỉ ngơi, đối với chuyện Bùi Thành và giáo phái hắn vẫn có chút lưu tâm, có điều vũng nước đục quá sâu hắn không định tham dự vào.
Nghỉ ngơi một lúc, hắn đứng lên đi ra ngoài ăn qua loa cho xong bữa rồi mua ít đồ đi đến bệnh Thần Á thăm Phùng Nguyên.
Sức khỏe Phùng Nguyên đã ổn định thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện, còn vợ con ông ấy mấy ngày trước đã được cho về nhà, tính ra trong lần tai nạn này Phùng Nguyên chính là người bị thương nặng nhất.
Trần Phán đẩy xe lăn đưa Phùng Nguyên đi ra ngoài hóng mát, đêm nay mặc dù không có một vầng trăng sáng nhưng bầu trời đầy sao cũng rất sáng lạn, tinh quang lấp lánh khiến không gian nơi này không còn là một màu đen dày đặc nữa mà sẫm một màu xanh lam của cây lá, giống như một chiếc màn nhung phủ xuống hai bên đường, tinh tú chiếu những tia sáng nhàn nhạt lan tỏa xuống dưới ban phát cho không gian tăm tối những điểm sáng nhẹ nhàng, tô điểm cho màn đêm thêm phần mông lung, mờ ảo.
Trần Phán đẩy Phùng Nguyên thần thái nhàn nhã mà thản nhiên, đi được một đoạn Phùng Nguyên cười nói: “Ta biết cậu bây giờ đang nghĩ cái điều gì.”
Phùng Nguyên nói đến đây thì quay đầu ra sau chỉ thấy Trần Phán có chút kinh ngạc nhìn mình, thấy vậy Phùng Nguyên nghiêm trang lại có phần đùa cợt nói tiếp: “Cậu có phải đang nghĩ, cảnh đêm đẹp mê người như vậy nếu có thêm giai nhân bên cạnh nữa thì sẽ tốt biết bao nhiêu, vì sao kẻ đi cùng mình lại là một lão già? Đáng tiếc, đáng tiếc a!”
Trần Phán lắc đầu: “Ông sai rồi.” Nhìn qua một bên Trần Phán nói tiếp: “Ở đây hiện tại có một giai nhân, bất quá_” Nói đến giữa chừng Trần Phán dừng lại, dù gì Khả Như hôm nay biểu hiện rất tốt hắn không muốn nói mấy lời đâm tim.
Phùng Nguyên bật cười tự giễu: “Xem kìa, già rồi, lãng rồi, không giống được như cậu_ ” Nét mặt hiện lên vẻ ưu sầu, phải mất một lúc sau Phùng Nguyên mới nói: “Không bàn về vấn đề này nữa, tôi kêu cậu ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Bên lãnh đạo quyết định triển khai lại kế hoạch thanh trừ.”
Trần Phán có chút bất ngờ bất quá rất nhanh hắn liền khinh bỉ phán định: “Qua mấy hôm rồi sẽ phải đóng dự án lại thôi.”
Kế hoạch thanh trừ từ nhiều năm trước đã được lập lên, mục đích tiêu trừ các thực thể đã gây hại hoặc có nguy cơ gây hại đến con người, trong pham vi các thành phố lớn có tính chiến lược trong nước, kế hoạch khi đó mới khởi động được mấy bữa đã buộc phải dừng lại, nguyên nhân là vì tài lực, nhân lực không đáp ứng nổi.
Muốn tiêu diệt một thực thể trong nhiều trường hợp bất buộc phải phá hủy một số thiết bị, kiến trúc có giá trị cao, đồng thời còn các thiết bị phụ trợ cho việc tiêu trừ, rất nhiều tiền cần phải chi trả vào mỗi lần hành động, không chỉ vậy nhân lực thiệt mạng là không thể tránh khỏi, số thương vong vượt quá dự kiến khiến dự án thanh trừ không thể nào tiếp tục, chỉ có thể ngậm ngùi đóng lại trong tiếc nuối của rất nhiều người.
Phùng Nguyên nghe ra sự khinh thường của Trần Phán liền biết hắn nghĩ gì nên nói rõ: “Lần này không giống, bên trên đã nhờ tới ngũ tộc, hơn hết họ đã chi tiền cho một tập đoàn lính đánh thuê có chuyên môn vào xử lý.”
“Ngũ tộc, lính đánh thuê?” Trần Phán nghĩ lại, nhớ tới hồi sáng cao tầng Linh gia giống như đang bận họp gì đó, có lẽ học đang bàn bạc về yêu cầu hỗ trợ từ bên phía chính phủ.
“Đúng vậy, thông tin mới nhất đã có, bốn gia tộc đã đồng ý chỉ có Linh gia còn đang phân vân, bất quá nhanh thôi họ sẽ đồng ý.”
“Ông có biết nguyên nhân bên trên khởi động lại dự án hay không?” Trần Phán không hiểu, nhiều năm đã qua sao giờ lại vô duyên vô cớ khởi động lại án thanh trừ.
“Không rõ, hình như có một doanh trại quân đội bị tấn công nên mới khiến bên trên lo ngại bất chấp trả giá lớn cũng muốn triển khai lại kế hoạch.” Phùng Nguyên giải thích sau lại nói: “Lần này tôi cảm thấy rất bất thường, dù là quyền hạn của tôi cũng không thể tra rõ được ngọn nghành sự tình.”
“Ông đa nghi quá thôi.”
“Già rồi nên hay đang nghi, có điều cậu nên đề phòng, hành động phải cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.” Trần Phán gật đầu rồi đẩy Phùng Nguyên tiếp tục đi dạo.
Đi thêm được một đoạn, Phùng Nguyên có phần khó xử, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không biết có nên nói hay không, Trần Phán thấy vậy lên tiếng hỏi: “Ông còn vấn đề gì muốn nói sao?”
“Có, nhưng cậu phải hứa với tôi phải bình tĩnh không nên kích động.” Phùng Nguyên rào trước đón sau, trước nêu lên yêu cầu.
“Ông khi nào lại thiếu quyết đoán như thế, tôi có khi nào mà không bình tĩnh đâu, ông cứ nói đi.”
Phùng Nguyên nhìn lại vẫn do dự không quyết cuối cùng thở dài nói: “Sáng hôm nay tôi nhận được tin Tuyết đã qua đời .”
Nghe Phùng Nguyên nói Trần Phán dừng bước chân, sắc mặt lạnh tanh nhưng tay hơi khẽ run hỏi: “Bao lâu?”
“Đã hơn mười ngày.”
Trần Phán đứng lại một hồi, sau bảo: “Để tôi đẩy ông quay về giường bệnh nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Trần Phán không có gì thay đổi vẫn bình thường như mọi ngày, Phùng Nguyên thấy Trần Phán phản ứng quá mức bình thường, bình thường đến dọa người thì lo lắng hỏi thăm: “Cậu ổn không? Không nên quá kìm nén.”
“Nghĩ nhiều rồi, tôi ổn.”
Nghe Trần Phán nói vậy, Phùng Nguyên cũng chỉ biết thở dài chấp nhận cho hắn đẩy mình đi về.
Trần Phán sau khi nói lời từ biệt với Phùng Nguyên thì đi ra khỏi bệnh viện, gọi taxi qua đón, ngồi lên xe hắn thất thần ngồi ở đó hồi lâu mới nói ra một cái địa chỉ.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan