Chương 88: Giáo phái

27/04/2025 10 8.3

Khả Như xoay chuyển tình thế, trong phút chốc đã vô hiệu hóa được kẻ địch, tay thon dài vươn ra cô nàng bắt lấy ngọn lửa, mặt hống hách liếc mắt nhìn về những người Linh gia đang quan chiến mà tỏ vẻ ảo não, thất vọng tràn trề lên giọng: “Chỉ có nhiêu đây làm sao đủ để ta phát huy.” Nói xong Khả Như bay tới chỗ Trần Phán hì hì cười, giơ ngọn lửa trong tay ra khoe chiến công.

Trần Phán đứng đó mặt vẫn sắc lạnh bất quá trong lòng hắn rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Khả Như , hắn nhìn về Khả Như rồi nhìn ngọn lửa trong tay cô nàng, bảo: “Thả nó ra đi.”

“Vâng, chủ nhân.” Khả Như buông tay, ngọn lửa sợ hãi vội vã bay ra xa xa, khi bay lại gần một người Linh gia nó mới cảm thấy yên tâm hơn đôi ba phần.

Đối với Khả Như hay ngọn lửa Trần Phán giờ không quá để tâm nữa, hắn đưa mắt nhìn qua Linh Duật lên tiếng hỏi: "Xem ra tôi thắng rồi, chắc ông không định nuốt lời đi?”

“Ngươi yên tâm, lão già ta đây nói được làm được.” Linh Duật ngó nghiêng một hồi rồi nói: “Ngươi theo ta đến nơi này.”

Linh Duật dứt lời liền bước đi, Trần Phán theo sau nửa bước không rời, Khả Như thấy vậy cũng muốn đi theo nhưng bị Linh Duật lên tiếng ngăn cản: “Cô gái, cô nên ở lại đây sẽ tốt hơn, tiếp theo thuộc về phạm trù cơ mật, một thực thể như cô không tiện đi theo.”

“Chủ nhân, Khả Như không muốn ở lại một mình” Khả Như rụt rè nói.

Cô thật không muốn ở lại, Không nói đến chuyện sau khi cô thắng trận đã hung hăng sỉ vả làm cho mấy người nơi đây tức giận, riêng việc ánh mắt của những người này từ đầu nhìn vào cô đã không có chút thiện ý cũng đủ để làm cho cô khó chịu.

Trần Phán dừng bước chân, suy nghĩ trong giây lát hắn quyết định phớt lờ ý kiến của Khả Như mà nói: “Ở ngoài đi, lát ta ra.” Sau nhấc chân tiếp tục đi theo Linh Duật.

Khả Như một mặt khó xử, không chút nào tình nguyện đứng lại, chờ đến khi Trần Phán và Linh Duật khuất bóng cô nàng mới e ngại giơ tay, gượng cười lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành!” giọng điệu mềm mỏng lại có phần run run so với mới khi nãy tự tin, ngạo mạn hoàn toàn khác biệt.

Mọi người đứng ở đây mắt hiện lên điểm hung tàn nhìn Khả Như, ánh mắt của họ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, bất quá không có ai dám có hành động gì lỗ mãng bọn họ chỉ đơn giản là nhìn nhìn thôi, nhưng chỉ cần chừng đó ánh nhìn cũng đã đủ làm Khả Như sợ hãi nép người vào một góc tường, mắt ngó lơ nhìn vào không khí, mắt không thấy tai không nghe, cô nàng cố ép bản thân phải bình tĩnh.

Khi Khả Như đang tủi thân chống chọi với bao ánh mắt hung tàn thì Trần Phán đã theo Linh Duật đi vào nơi lưu trữ hồ sơ, ở đây có rất nhiều hồ sơ ghi chép, có băng đĩa, ổ cứng, đủ thứ lưu trữ trên đời.

Linh Duật vào nơi đây trước loay hoay tìm kiếm, mất một hồi cuối cùng lấy ra được một cái ổ đĩa cứng, đem ổ đĩa gắn vào máy tính ông ta ngồi xuống bắt đầu mở từng tệp tin lưu trữ trên đó lên để Trần Phán nhìn, đồng thời hỏi: “Ngươi chắc cũng biết ngũ tộc liên minh thật chất là một khu cứ điểm của tổ chức?”

“Biết!” Trần Phán trả lời.

Hắn đương nhiên rõ ràng, năm đó hắn muốn tiêu diệt hoàn toàn ngũ tộc liên minh lại không thành, lý do là vì tổ chức ở phía trên ngũ tộc đã cho người ra mặt đàm hòa với hắn, dù không muốn thế nhưng hắn khi đó không thể làm gì khác hơn, tổ chức rất mạnh, vũ khí có tính khắc chế cực mạnh đến năng lực của hắn khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu, chỉ đành nhượng bộ lui binh.

Linh Duật bắt đầu lên tiếng giải thích: “Năm đó tượng điêu khắc mang hồ sơ 173 đã được đưa vào danh mục cần tiêu diệt, nhưng người của tổ chức lại không cho là như vậy, một người tiến sĩ cấp 4 đã tới và yêu cầu mang tượng điêu khắc đưa tới cơ sở phía trên.” Linh Duật nói đến đây thì mở ra hồ sơ tài liệu cũng như video về quy trình di dời tượng điêu khắc mang số hiệu 173.

Trần Phán nghe xong mơ hồ không hiểu: “Nếu chỉ có thế cần gì ông phải giữ bí mật?”

Đây là chơi nhau sao? Làm sự việc có vẻ nghiêm trọng rồi đánh cược, thi thố chỉ vì chừng này lý do?

“Sự việc ban đầu đúng là không có gì, cho đến khi ta trực tiếp liên lạc với người bên tổ chức thì biết được chưa từng có yêu cầu nào bảo phải di dời thực thế 173 đi, cả việc ngừng quá trình tiêu hủy đối tượng cũng chưa từng được ban bố.” Linh Duật một mặt ngưng trọng nói.

Trần Phán cau mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Linh Duật mở tiếp hồ sơ lưu trữ mật ra, sau lại nói: “Bên tổ chức đã điều tra nhân viên cấp 4 kia, kết quả họ nghi ngờ đối phương thuộc về lực lượng tổ chức chống đối cấp bậc diệt thế, thuộc giáo phái Sarkic.”

Trần Phán nhìn xem hồ sơ, khi nhìn thấy chân dung của nhân viên cấp 4 trong lời Linh Duật nói thì nét mặt có phần biến ảo, hỏi: “Người này tên thật là Bùi Thành phải không?” Trong hồ sơ không ghi rõ tên chỉ ghi số hiệu nên Trần Phán không chắc cho lắm.

“Đúng vậy, sao cậu biết?” Linh Duật ngờ vực liếc nhìn Trần Phán, hồ sơ không ghi tên làm sao đối phương biết được?

Trần Phán biết được là do khi điều tra Bùi Hải hắn đã tra cả dòng họ của tên đó, cả Bùi Thành cũng bị hắn tra qua một lượt, bất quá hắn không tra ra được gì ngoài việc ông ta giao căn biệt thự cho thằng cháu mới sinh, với việc mất tích không rõ nguyên do.

Trần Phán lúc đó rất nghi ngờ Bùi Thành nên đã tra kỹ hơn, kết quả hồ sơ lý lịch người ta sạch sẽ, hắn thậm chí đã đi qua căn biệt cũ kia của đối phương nhưng vẫn là một chuyến đi công cốc.

Nghĩ ngợi một chút Trần Phán quyết định không giải thích mà tiếp tục xem hồ sơ, theo hắn có nói hay không cũng như nhau, tổ chức sau Linh gia khẳng định đã tra rõ mọi chuyện rồi.

Nhìn trong đống hồ sơ khi nhìn đến thời gian ghi trên đó Trần Phán liền nghi hoặc, gắn kết mọi sự việc lại với nhau hắn càng nghi hoặc hơn, hắn thấy thời gian các sự kiện xảy ra có vấn đề.

Minh Nguyệt chết tầm 70 đến 80 năm trước, An Cư Vạn xây dựng đã được 30 năm, lúc đó cũng là lúc ý thức Minh Nguyệt bị gián đoạn, rất có thể phong cấm xác Minh Nguyệt là trong khoảng thời gian này, sự việc trộm thực thể 173 cách 20 năm so với hiện tại, lúc Minh Nguyệt tỉnh lại khoảng một năm rưỡi trước kia.

Tính tới tính lui, Trần Phán suy đoán Bùi Thành đã nghiên cứu việc tách linh hồn và thể xác ra làm hai phần đã từ rất lâu, có thể trên 30 năm, đối tượng nghiên cứu khi đó chính là Minh Nguyệt, nhưng nghiên cứu mãi lại không có kết quả đến khi ông ta biết đến thực thể 173.

Bùi Thành khi ấy đã trộm thực thể khiến tổ chức điều tra ra thân phận giáo phái, ông ấy từ đó bắt đầu công cuộc trốn chạy, tránh tổ chức truy lùng, đồng thời vẫn tiếp tục duy trì, thực hiện nghiên cứu của mình.

Đến tận mấy năm sau bức tượng mẫu vật dùng xác Minh Nguyệt làm vật dẫn hoàn thành, khi này linh hồn Minh Nguyệt bị ép ra khỏi thể xác cuối cùng chu du quay về chốn cũ trở thành ma nữ háo sắc.

Theo hướng suy luận trên Trần Phán cảm thấy trợ lý Quang không đơn giản, có thể gã cũng là một thành viên của giáo phái, là người đã giúp Bùi Thành thực hiện nghiên cứu

Không chỉ vậy cái chết của người giúp việc trong nhà trợ ký Quang cũng có vấn đề không nhỏ, cô gái có lẽ đã phát hiện ra thứ gì đó không nên nhìn thấy nên bị giáo phái cử người đi xử lý.

Kể cả Huỳnh Phương, Trần Phán cũng thấy rất nghi ngờ, làm việc chung với trợ lý Quang lâu như vậy rất có thể ông ấy cũng đã bị giáo phái ảnh hưởng.

Càng nghĩ Trần Phán càng rối não, sự việc càng đi càng xa, giờ dính tới giáo phái làm hắn thật đau đầu.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025